Chương 47: Em còn lạ gì
Dư Tử Cường chạy một mạch xông vào phòng làm việc của mình, nhìn thấy Đinh Tiểu Nhiên vẫn đang nghiêm túc ngồi làm việc bên trong, vì không muốn để người khác quấy rầy bọn họ trong lúc này liền đóng cửa, khóa trái lại bước đến trước mặt cô giải thích, "Tiểu Nhiên, mặc kệ hôm qua em nhận được tin gì chúng đều không phải do anh gửi đến, điện thoại của anh bị mẹ giữ nên anh không biết bà đã gửi tin nhắn gì cho em?"
Đinh Tiểu Nhiên vẫn nghiêm túc làm việc, nhưng nghe anh giải thích lòng thầm vui mừng, không còn suy nghĩ vẩn vơ hay nghi ngờ gì nữa, tiếp tục làm việc, nói: "Chủ tịch, bây giờ là giờ làm việc, chuyện riêng để tan ca hãy nói có được không?"
"Không được, anh muốn nói rõ ngay bây giờ không thể chờ đến tan ca?" Dư Tử Cường rất ghét bộ dạng nghiêm trang này của Đinh Tiểu Nhiên, vì muốn giải thích rõ cho cô biết, liền đoạt giật tài liệu trong tay cô ném sang một bên.
Rõ ràng anh rất tin tưởng cô sẽ không hiểu lầm, nhưng sao trong lòng anh vẫn cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
"Rốt cuộc anh muốn nói gì đây?" Đinh Tiểu Nhiên vẫn luôn tỏ ra nghiêm trang, không còn cười hi hi ha ha, cũng không tùy tiện cãi nhau như bình thường.
"Anh muốn nói, muốn nói ——"
"Anh nói đi, em nghe."
"Chẳng lẽ em không muốn biết tại sao chiều hôm qua anh không trở về công ty làm việc, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì tại sao đến bây giờ anh mới về, chẳng lẽ em thực sự không muốn tìm hiểu sao? Hay vốn dĩ em không hề thích anh, cho nên mới không tìm hiểu chuyện của anh." Dư Tử Cường đi tới bên người Đinh Tiểu Nhiên, nóng nảy giữ chặt cánh tay cô kéo cô đứng dậy đối mặt với mình.
Anh muốn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, tức giận và ghen tỵ của cô, thế nhưng cô lại không có chút biểu cảm nào, cả ngày cô đều là bộ mặt nghiêm trang khiến anh nghĩ rằng trong lòng cô không hề có anh.
Đinh Tiểu Nhiên thấy Dư Tử Cường kích động như vậy, hai tay còn ghì chặt lấy mặt cô, cho nên đây cũng là lần đầu tiên cô dịu dàng nói chuyện với anh, "Anh nghĩ đi đâu vậy, em không hỏi là vì em tin tưởng anh. Thật sự hôm qua em nhận được không ít tin nhắn nói chia tay, thế nhưng chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu cho nên lúc đó em cũng tưởng rằng là anh gửi tin đến, sau đó suy nghĩ lại cảm thấy chuyện này không thể nào xảy ra nên mới không còn giận."
"Nếu vậy, tại sao tối hôm qua anh gửi nhiều tin nhắn, gọi điện thoại nhiều lần cho em, mà em không nghe máy, cũng không nhắn tin lại cho anh." Dư Tử Cường giận dỗi y như đứa con nít, thở phì phò nhìn cô.
"Hôm qua em để quên điện thoại di động trong phòng làm việc, sáng sớm hôm nay mới lấy lại thì máy đã không còn pin, cho nên không có biết gì."
"Em thật sự dọa ch.ết anh."
"Này, trời đất chứng giám em không có làm gì hết, tại sao lại dọa anh được hả? Là anh dọa em thì có, anh nắm cánh tay em đủ chưa, đau lắm đó."
"Vậy anh không nắm cánh tay em nữa, mà anh ôm em." Dư Tử Cường nói là làm, hai tay khóa chặt eo Đinh Tiểu Nhiên, ôm sát cô vào trong ngực mình, ngửi hương thơm trên người cô khiến thân thể anh rục rịc bắt đầu động dục.
Đã hai ngày không nếm được hương vị của cô, ngày hôm qua còn bị giữ lại trên núi nên hiện giờ anh đang rất đói.
Đinh Tiểu Nhiên nhìn cái bộ dạng đói khát của anh, lập tức bắt đầu giãy giụa, "Này, anh đừng nghịch nữa, đây là phòng làm việc."
"Anh khóa trái cửa rồi, không ai vào đâu." Anh ôm cô càng chặc, không ngừng cọ xát trên người cô, lửa bùng cháy mất đi sự khống chế, nhất quyết muốn ngay chỗ này.
"Không ai đến cũng không được, nơi này là công ty, bây giờ là thời gian làm việc, anh là chủ tịch mà không chú ý cách hành xử của mình, thì làm sao có thể quản được cấp dưới đây?"
"Chỉ một chút là xong."
"Một chút cũng không được, A —— anh, anh làm gì đó?"
Lửa cháy đã lan khắp thân thể Dư Tử Cường, anh liền đè Đinh Tiểu Nhiên lên bàn làm việc, kéo váy cô lên trên, không ngừng hôn đôi môi nhỏ nhắn của cô.
Đinh Tiểu Nhiên thật sự nổi giận, dùng đầu gối đỉnh thẳng hạ thân của anh.
"A ——" Dư Tử Cường bị đau thét to, vội vàng buông cô ra, che lại hạ thân của mình, thống khổ nói: "Em ra tay độc ác quá, nếu nó xảy ra chuyện gì hạnh phúc nửa đời sau của em xem như không còn đó."
"Em còn lạ gì. Ai kêu hạnh kiểm anh xấu quá làm gì, đừng hòng muốn làm cái đó ở trong phòng làm việc. Còn không mau trở về làm việc đi."
"Còn làm gì được nữa đau ch.ết đi được, anh thật sự lo không biết sau này mình còn cương được không, ai u —— "
Nghe Dư Tử Cường kêu đau đớn như vậy, Đinh Tiểu Nhiên bắt đầu có chút hối hận đã làm tổn thương chỗ đó của anh, vừa lo lắng vừa bối rối, hỏi thăm: "Có phải đau lắm không, có nặng không, hay em dẫn anh đi bệnh viện kiểm tr.a nha?"
"Em xem những cảnh phim trên ti vi đi, đạp vào chỗ đó không đau mới lạ."
"Mới nãy em đâu có dùng lực nhiều đâu?"
"Anh đau thành như vậy, em còn nói không dùng lực?"
"Vậy giờ em lập tức dẫn anh đi bệnh viện." Đinh Tiểu Nhiên quýnh lên, vội vàng sửa sang lại quần áo, sau đó cầm lấy túi xách, muốn đưa Dư Tử Cường đi đến bệnh viện.
Dư Tử Cường y như tên trộm lén cười, dùng sức kéo cô lại áp cô lên sàn, dùng hai tay đè chặt tay cô lại không cho cô lộn xộn, cứ như vậy nói chuyện với cô, "Với chút sức lực này của em vẫn không làm anh bất lực được đâu."
"Đáng ghét, anh gạt em, mau đứng lên đi, không cho phép đè em.". Cô giãy giụa nói.
"Anh lừa em làm gì, vừa rồi thật sự rất đau chẳng qua bây giờ không còn đau, nhưng mà anh vẫn muốn em bồi thường cho anh cú đá vừa rồi."
"Dư Tử Cường, anh thật đúng là động vật chỉ biết dùng nửa người dưới làm việc, có cần em dạy lại anh hay không đây là công ty, nếu để người khác biết, sau này em còn dám nhìn ai."
"Vậy anh cưới em thì đâu còn sợ mất mặt nữa, đúng không? Đâu phải mới ngày đầu em quen biết anh, anh là hạng người gì chẳng lẽ em còn chưa rõ sao?" Dư Tử Cường lại kéo váy áo của Đinh Tiểu Nhiên lên, chòm đầu vào ngực cô, nặng nề nói: "Ngày hôm qua anh ở cạnh Hà Tuyết Phi."
"A ——" Đinh Tiểu Nhiên có chút kinh ngạc, trong đầu liên tưởng đến những cảnh tượng anh ở cùng Hà Tuyết Phi, không còn để ý anh đang làm gì ở trên người cô.
Mặc dù cô đã đoán ra ngày hôm qua anh ở cùng Hà Tuyết Phi, nhưng khi nghe chính miệng anh nói trong lòng lại có cảm giác chua xót.
Xem ra cô rất để tâm về người đàn ông này, nên bắt đầu biết ghen.
"Cả đêm hôm qua anh và cô ta đều bị giữ lại ở chân núi." Dư Tử Cường cố ý nói mập mờ, mục đích muốn xem Đinh Tiểu Nhiên phản ứng như thế nào, vừa tranh thủ ăn đậu hủ của cô, trông khi đó Đinh Tiểu Nhiên đã bị cỡi sạch toàn bộ cút áo mà vẫn không biết.
"Anh, cả đêm anh và cô ta ở chân núi, vậy hai người ——" Đinh Tiểu Nhiên muốn hỏi hai người họ cả đêm làm gì, nhưng rất ngại mở miệng hỏi, chỉ có thể tự mình phỏng đoán.
Dư Tử Cường là một gã lãng tử tình trường, thích dùng nửa người dưới làm việc, còn Hà Tuyết Phi vừa có dáng đẹp, mặt lại rất xinh, nói cả đêm không xảy ra chuyện gì ai mà tin.
"Cả đêm hôm đó anh chỉ làm chuyện anh thích."
"Anh ——chẳng lẽ anh thật —— "
"Thật cái gì?"
"Thật có cái kia với cô ta sao?"
"Cái kia là cái gì?"
Đinh Tiểu Nhiên thật sự không thích cách nói chuyện mập mờ này, lật người lại áp Dư Tử Cường ở trên sàn, hai tay đè chặt bờ vai anh, ép hỏi: "Nói mau lên, ngày hôm qua anh và Hà Tuyết Phi ở đó làm gì?"
Lúc này Dư Tử Cường nằm ở trên mặt sàn nhìn lên, thấy rất rõ thân thể quyến rũ của cô, liền vươn tay ôm lấy eo cô cảm thán trả lời, "Thật là dáng người bốc lửa."
"Dư Tử Cường, anh không phải nói không thích Hà Tuyết Phi sao, tại sao còn cùng cô ta ——" Đinh Tiểu Nhiên còn tưởng rằng Dư Tử Cường đang nói dáng người Hà Tuyết Phi bốc lửa, mới mắng có một nửa thì phát hiện người mình trống trơn, cô đã hoàn toàn hiểu ra Dư Tử Cường đang giở trò, tiếp tục mắng: "Anh là đồ háo sắc —— "
Dư Tử Cường lật người lại, áp Đinh Tiểu Nhiên ở trên sàn, cười gian nói: "Vậy anh cần phải làm để xứng với danh háo sắc này, bằng không không phải ... sẽ mất mặt tên gọi này rồi sao?"
Vừa nói xong liền cúi người xuống, môi áp vào bên tai cô, cho cô đáp án để cô an tâm, "Yên tâm, ngày hôm qua anh và Hà Tuyết Phi chẳng có làm gì hết, anh chỉ làm chân cô ta bị nổi bọc nước thôi, hơn nữa còn nói rõ cho cô ta biết anh và cô ta vĩnh viễn không thể nào có kết quả, mà hình như cô ta cũng đã muốn từ bỏ, cho nên anh cảm thấy rất vui."
"Thật, có thật không?" Đinh Tiểu Nhiên liền không còn giận, dịu dàng hỏi. Nghe anh nói, cô đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm đi rất nhiều.
"Thật, chỉ cần Hà Tuyết Phi chủ động từ bỏ không bám theo anh nữa, mẹ sẽ không còn ép anh ở cùng cô ta."
"Nhưng mẹ anh không có thích em, còn đòi sa thải em nữa, mặc dù giám đốc Hà đã ra mặt giúp em, nhưng em cảm giác mình ở lại chỗ này sẽ khiến cho mọi người bất hoà, cho nên em muốn —— "
"Không cho em đi, nếu em đi vậy anh cũng sẽ đi theo em. Em làm chỗ nào anh liền đến đó, dù sao trước kia anh cũng là người như vậy, chỉ là không hiểu sao bây giờ lại làm chức chủ tịch ngân hàng, nhưng với anh mà nói có cũng được không có cũng không sao."
"Em sẽ tiếp tục ở lại, anh đừng khiến cho tình cảm mẹ con càng ngày càng xa cách."
"Chuyện này anh tự có cách giải quyết. Ngoan ngoãn đừng nói chuyện để anh ăn no một bữa đi, mấy ngày hôm nay cả một chút mở anh cũng chưa có nếm qua, giờ thật sự rất đói." Dư Tử Cường nhanh chóng áp lên môi Đinh Tiểu Nhiên, không để cô nói nhảm làm lãng phí thời gian.
"Ưm ——" Đinh Tiểu Nhiên nhất quyết không muốn làm chuyện như vậy ở trong phòng làm việc, nhưng không còn cách nào, kịch liệt phản kháng chỉ càng dẫn tới phong ba hơn thôi.
Từ lúc nào cô lại bắt đầu trở nên yếu ớt như vậy?
Người trong công ty đều biết Dư Tử Cường nổi giận đùng đùng chạy vào phòng làm việc của mình, cho nên vào lúc này không ai dám đến tìm anh, hơn nữa chuyện Hà Phương Quốc khiển trách Chung Mẫn Liên, khiến mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, có người bắt đầu hỏi thân phận Hà Tuyết Phi, cũng có người bắt đầu hoài nghi thân phận của Đinh Tiểu Nhiên, nhưng trong khoảng thời gian ngắn này người ở trong công ty bàn tán nhiều nhất vẫn là về Tiểu Nhiên.
Có lúc những lời đồn, quả thật có thể dìm ch.ết người.