Quyển 1 - Chương 16

Người tới họ Vân tên Châu, trên tay cầm chiếc giầy thêu, trên mặt dùng vẻ không có chút ý tứ gì để hình dung thật là chuẩn xác.


Tôi ngồi trên mặt đất ngẩng đầu sửng sốt nhìn hắn. Ánh mắt hắn chìm trong bóng đêm nhìn như đang bắt gặp được kẻ ngoại tình vậy, đứng cách tôi vài bước chân.


Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi, nhìn đến nửa khắc, hắn mới chậm rãi tiến đến, xuay người ở trước mặt tôi, cầm trong tay chiếc giầy rung rung: “Đang đi tìm cái này sao?”
Trong giọng mang theo vẻ khàn khàn, giống như gió thu cuốn sạch lá vàng, cứ ong ong vào đầu tôi, trong nháy máy làm tôi tỉnh lại.


Tôi nhìn chiếc giầy trong tay hắn, kinh ngạc thốt lên: “Sao, sao, sao nó lại ở chỗ huynh vậy?”
Trên mặt hắn phì cười nhưng lại không cười: “Muội nói thế nào?”


Biểu tình chỉ có một, lời kịch cũng chỉ có một, xem trong mắt gái già tôi đây, chỉ có một người, tại đêm lạnh này, cứ coi như có nhiều hoa trên gấm lại thêm hoa, càng làm cho tôi càng ngày càng thêm lạnh.


Tôi trầm mặc, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi chảy máu, nhếch miệng nhìn hắn cười: “Huynh, huynh, sao huynh lại ở chỗ này?”


available on google playdownload on app store


Hắn nhìn tôi chậm rãi trả lời: “Ta đang đợi muội tìm nó về” Giầy đung đưa, hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, cùng nhìn vào mắt tôi, chỗ tôi nhìn thấy trong hốc mắt hắn hơi hơi hồng, giống như có hạt cát bay vào mắt vậy.


“Ta còn tự đánh cuộc xem muội có đến hay không” Hắn nhìn tôi chậm rãi mở miệng, nói tới đây lại dừng, chỉ có ánh mắt u ám nhìn tôi, nhìn đến nỗi da dầu tôi run lên, gai ốc nổi đầy cánh tay, tôi ngượng ngùng cười, định đứng lên thì lại bị hắn túm lấy cổ tay, đưa mặt gần sát vào tôi: “Vì sao quay lại tìm nó?”


Tôi theo bản năng ngửa người ra phía sau, trầm tư, nghiêm nghị nói: “Đã nghe qua chuyện một chiếc giầy mà dẫn đến huyết ấn chưa? Nửa đêm mang giầy trên đường cái dẫn đến người bị phạm tội có phải là người có đọa đức hay không?”


“Có thật không?” Hắn hơi níu mi lại, cắn răng nhìn thẳng tôi, trên trấn nổi đầy gân xanh.
Tôi nghĩ ngợi nói: “Dưới ánh trăng, hoa lý, cây quế tôi xin thề, tuyệt đối đúng vậy”


Hắn lúc này không hề cắn răng nữa, mà đổi thành lời thì hơi thừa, tiếng răng nghiến trèo trẹo vang lên. Mẹ ở nhà mà thấy nữ đến thì không muốn nhiều lời nghiến răng kèn kẹt. Gái già tôi đây lòng run lên, chuẩn bị tìm đường chạy trốn.


Người bi kịch cùng với cuộc sống bi kịch, tôi bị hắn giam cầm cổ tay. Hắn tiến lên, chậm rãi nói: “Muốn biết ta sẽ làm gì không?”
Tôi vỡ mộng. Hắn nói tiếp: “Muội đừng nhúc nhích”


Tôi lại vỡ mộng lần nữa. Lần này chưa kịp hồi lại thì hắn đã túm chặt gáy tôi, hung hắn cúi xuống môi tôi cắn.


Là cắn thật đấy. Lại cắn rất đau nữa. Gái già tôi đây môi mình vốn đã bị rách rồi, lần này bị răng chó xấu xí của hắn cắn cho một ngụm, đúng là như lửa thêm dầu, đường đẹp bị tuyết trắng lấp đầy, gái già tôi đây đau quá kêu to, tý nữa thì rơi lệ.


Đến khi hắn lấy mồm ra thì môi tôi đã mất đi tri giác, ngồi sụp xuống, đưa lưỡi ɭϊếʍƈ thấy trong cổ họng một trận ngọt kinh người.


Trăng tròn giữa trời, gió đếm nhè nhẹ thổi, tôi với Vân Châu cùng ngồi xổm nhìn đối mặt nhau, anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh, hai người cùng nhìn, hai người cùng giận không thèm nói lời nào.


Có giận có lửa, có lửa thì mới có nước đến dập, ông trời đúng là đối đãi không tệ, luôn luôn an bài rất tốt cho một người chẳng có tiếng tăm gì cả như tôi đây một niềm vui lớn, vì thế, nước đã đến rồi.


Nhưng chỉ nghe rầm một cái, tôi và Vân Châu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một chậu mưa to dội xuống ướt từ đầu đến chân. Dội vào tôi một cái run rẩy đứng không vững.


Chậu mưa này dội xuống không phải là từ ánh trăng vàng óng ánh, cũng không phải là từ ngàn sao sáng trên trời mà chính là từ trên bờ tường dội xuống.


Gió to nổi lên, rồi thấy một đại thẩm từ trên tường ló ra, chân bước thê thảm, một tay cầm chậu, một tay chống nạnh, ngước mắt nhìn lên thấy đang trừng mắt nhìn chúng tôi từ trên cao.


Tôi và Vân Châu chưa kịp định thần thì đã thấy bà mắng một trận xa xả: “Hai người các ngươi, nửa đêm nửa hôm ngồi ôm ấp nhau, anh anh em em, vừa cắn vừa nói, yêu đương vụng trộm có đúng không? Lại tư tình với nhau có đúng không? Ta là quả phụ, quả phụ (ý là gái góa đó) có biết hay không? Các người hai người rõ ràng đến câu dẫn ta đi trộm đàn ông, có biết hay không?”


Nói xong lấy tay áo lau nước mắt một hồi, thút tha thút thít một lúc, lại rơi nước mắt nói một tràng: “Mỗi một quả phụ, trước đây cũng đều là cành hoa khuê nữ mà, các ngươi đã làm tổn thương người quá đáng, một mình đơn chiếc phòng không, ôm mối tư tình một mình mà các người lại làm tổn thương quá đáng”


Nói xong nước mắt như mưa ai oán nhìn chúng tôi, hạ xuống một chiếc thang thút thít leo tường xuống.
Tôi há hốc mồm, còn Vân Châu một bên thì im không nói gì.
Một lát lại nghe Vân Châu hạ giọng cười, tôi quay đầu nhìn hắn kinh ngạc.


Chậu nước của Vị đại thẩm tình xuân này dội rất hay, làm cho nét mặt tức giận vừa rồi của thằng nhãi Vân Châu này bị dội một phát dập xong đám cháy, trên mặt lại nổi lên trận cười nghe thực dễ chịu.


Hắn run rẩy lấy tay áo hướng trên mặt tôi lau, tôi theo bản năng lại lùi lại, rụt đầu, hắn dừng lại bỏ tay xuống thờ dài nói: “Có đau không?”


Tôi phản ứng chậm, vừa rồi là hắn đang nói đến môi của tôi phải không, vì thế mới dừng chút nhìn hắn bảo: “Huynh dịch ra chút, đừng tiến lại gần đây.”


Hắn ngẩn người, sau đó lại tức giận tiến sát mặt tôi. Tôi hé mắt nhìn, bỗng hắt xì hơi một cái với hắn. Tôi lại một lần nữa bị hắn đưa trở về.


Trên đường về lại gặp tiểu Đào quay lại tìm tôi. Tiểu Đào vừa thấy tôi thì lao đến, ôm lấy tôi nước mắt tuôn rơi: “Tiểu thư, cô sao lại biến thành kiểu này vậy, xiêm y ẩm ướt, môi thì rách, tóc cũng rối loạn, ô ô ô, thê thảm quá đi ….”
Tôi im lặng không nói gì.


Sau khi trở về, nha hoàn, gã sai vặt trong phủ không đợi phân phó tự giác chạy đi nấu canh gừng, đun nước nóng tắm.


Đợi cho canh gừng nấu xong, bưng hai chén lên cho tôi uống, Vân Châu kia mới rời đi dưới cái nhìn tán thưởng của phụ thân tôi đang vuốt râu kia. Trước khi đi, hắn đem chiếc giầy thêu cho tôi nói: “Tìm được rồi, đừng đem nó đánh mất nữa nhé”


Dừng chút, lại nhìn tôi nói tiếp: “Có vài thứ đã đánh mất thì có thể còn tìm lại được, nhưng có vài thứ một khi đánh mất thì rất khó tìm lại, nhưng không sao, A Ly, ta chờ muội, chờ đến khi nào muội từ từ tìm được nó trở về mới thôi”


Tôi nắm giầy, mắt rũ xuống, bỗng cảm thấy mũi tựa như cay cay.
Ban đêm tắm rửa, đem miệng, chân thoa thuốc xong thì ngủ luôn.


Trong mộng lại nằm mơ, đầu óc hỗn loạn, hôm sau tỉnh lại mới thấy cổ họng đau quá, hốc mắt nóng lên. Tôi đánh giá chính là bị đại quả phụ kia dội cho một chậu nước lạnh đây mà.


Tiểu Đào đặt tay trên trán tôi dò xét, thất sắc nói: “Tiểu thư! Cô sốt rồi!” Nói xong, từ bên cạnh giường nhảy dựng lên: “Nô tỳ đi báo với lão gia, cho người đi mời đại phu đến”






Truyện liên quan