Quyển 2 - Chương 7
Bài thơ thứ nhất:
Huynh là hoa đuôi chó của mùa xuân.
Huynh là hoa đuôi chó của mùa hè.
Huynh là hoa đuôi chó mùa trời thu.
Huynh là hoa đuôi chó mùa đông.
Trong lòng muội huynh là hoa đuôi chó vĩnh hằng.”
Bài thứ hai:
Trong lòng bàn tay của huynh là một bông hoa đuôi chó.
Trong lòng bàn tay muội là một bông hoa đuôi chó.
Trong lòng bàn tay của huynh là nụ cười tươi tắn của muội.
Huynh từ trên cầu nhẹ nhàng bước đến.
Muội ở dưới cầu nhẹ nhàng ngước nhìn huynh.
Hoa đuôi chó trang hoàng nụ cười tươi của huynh.
Nụ cười của huynh trang hoàng năm tháng tươi đẹp của muội.”
Tôi ngồi trên ghế đá ở trong sân, tâm huyết trào dâng đọc đi đọc lại hai bài thơ đến thuộc lòng, càng đọc càng thấy hay, càng nghe càng thấy vui sướng. Vì vậy, vui vẻ chạy vào thư phòng đi tìm Vong Xuyên.
Vong Xuyên đang phê trên sổ, nhướng mắt lên thấy tôi rón ra rón rén đi vào cửa, buồn cười hỏi: ‘Sao lại lén lút như thế?”
Tôi ngượng ngập bước đến, nói: ‘Tiểu ca ca, tôi có làm hai bài thơ, muốn…muốn đọc cho huynh nghe.”
Khóe miệng Vong Xuyên cong lên, quyển sổ cầm trên tay lach cạch đặt xuống bàn.
Thủy Quỷ tôi tha thiết lòng đầy mong mỏi nhìn Vong Xuyên.
Vong Xuyên ho khan một tiếng, cầm chung trà lên, vuốt vuốt, môi vểnh lên nhịn cười: “Được, ngươi đọc cho ta nghe đi.”
Thủy Quỷ tôi vội lấy giọng, tinh thần phấn khởi, đứng thẳng lưng, cất tiếng thanh thanh, cao giọng say sưa đọc lên.
Để thăm dò, Thủy Quỷ tôi vừa đọc câu đầu tiên ra, liền thấy tách trà trên tay Vong Xuyên sánh ra, rớt lên trên tấu chương ở trên bàn.
Tôi dừng lại, bất an nhìn Vong Xuyên.
Vong Xuyên nắm tay lại đưa lên miệng ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói: ‘Không sao, không sao, ngươi …tiếp tục đi.”
Thủy Quỷ tôi vì vậy hắng giọng, sức sống tràn trề tiếp tục đọc.
Trong quá trình tôi đọc thơ thì Vong Xuyên làm đổ trà ba lần, khóe miệng méo ba lần. Trong lòng Thủy Quỷ tôi thầm tính toán, đại khái là mỗi một câu là một lần một lần đổ, vô cùng khéo. Đến khi Thủy Quỷ tôi đọc xong bài thơ thứ nhất thì nước trà trong miệng Vong Xuyên phun ra hết.
Thủy Quỷ tôi vô cùng hưng phấn: ‘Tiểu ca ca, có đúng là rất hay phải không?’
Vong Xuyên lau lau miệng, cụp mắt xuống, nhìn cuốn sổ trên án, cố ghìm tiếng ho: ‘….hay….hay…”
Trong lòng Thủy Thủy tôi lại lần nữa rào rào nở ra đóa hoa đuôi chó:” Còn một bài nữa. Tôi đọc tiếp cho huynh nghe nhé.”
Trên mặt Vong Xuyên đang bình thường bỗng đỏ lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ôn hòa, gật đầu.
Thủy Quỷ tôi được cổ vũ, lại hắng giọng, tiếp tục ra sức say sưa đọc bài thơ thứ hai.
Lần này Vong Xuyên không làm đổ trà nữa, chỉ ho nhẹ vài cái, trên mặt đỏ bừng rồi lan xuống tận mang tai, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng mềm mại.
Tôi đọc xong lo sợ nhìn Vong xuyên, nói: ‘Này…này..bài thơ này có hay không?”
Vong Xuyên ho khan: ‘…Hay…hay.” Dừng lại, ngước mắt nhìn tôi, trên mặt lại đỏ bừng: “A Ly, ngươi…ngươi có biết đây gọi là thơ gì không?”
Thủy Quỷ tôi mê muội đưa mắt nhìn Vong Xuyên.
Vong Xuyên lại ho khan:” Thơ này…gọi là thơ tình.”
Hả, thì ra đây là thơ tình trong truyền thuyết. Thủy Quỷ tôi bừng hiểu.
Hai mắt Vong Xuyên sáng như sao nhìn tôi: ‘Thơ này là…là ..viết cho ta à?’
Tôi cười hì hì cụp mắt xuống, vân vê góc váy ngượng ngùng đáp: “Là…là..là viết cho Ngọc Hành công tử.”
Một lát không thấy có động tĩnh gì, tôi vẫn đang trong tâm trạng vui mừng ngờ vực ngẩng lên, lập tức sửng sốt.
Thấy nụ cười trên mặt Vong Xuyên đã không còn nữa, mà đang nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi chằm chằm, mặt mũi âm u, lửa giận ngập trong mắt như muốn đốt cháy tất cả.
Tôi sụ xuống, cẩn thận dò xét Vong Xuyên rồi gọi một tiếng tiểu ca ca.
Vong Xuyên nhìn chòng chọc tôi một lúc, sau đó nghiến răng nhả ra mấy câu: ‘Ngươi qua đây.”
Thủy Quỷ tôi vội bẻ ngón tay, cẩn thận dò xét Vong Xuyên, rồi chầm chậm bước qua.
Vong Xuyên chau mày lại: ‘Làm gì mà lề rề quá vậy?”
Tôi cứ vặn vẹo bàn tay, nói khẽ: ‘Tôi…tôi…tôi phải thật cẩn thận, đi thật chậm rãi, không muốn nhẫm vào con kiến dưới đát làm nó ch.ết…”
Vong Xuyên như tốn lời vô ích, lập tức từ trước thư án đứng lên, bước vài bước tới chỗ tôi, nghiến răng nghiến lợi lôi mạnh tôi.
Thủy Quỷ tôi vì vậy bị kéo nhào tới bên người Vong Xuyên, đầu đập vào cằm anh làm Thủy Quỷ tôi nhe răng ra.
Vong Xuyên trừng mắt nhìn tôi, Thủy Quỷ tôi cũng mở to mắt lo sợ nhìn Vong Xuyên, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đang lúc hai người đang nhìn nhau chằm chằm rất lâu, đột nhiên sắc mặt anh dần dần mềm mại đi, hai tay giữ lấy vai tôi, rồi gương mặt anh chậm rãi cúi xuống gần.
Tôi mở mắt thật to thấy gương mặt anh đang từ từ kề sát gần, lại mở to mắt nhìn môi anh từ từ bắt đầu sát nữa, đang định chớp chớp mắt, chờ đợi, thì chợt nghe bên ngoài cửa có động rất to vọng đến.
Tôi và Vong Xuyên cùng đồng thời quay đầu ra nhìn. Bên ngoài cửa là một lão quỷ quan cầm phất trần đang hoang mang bối rối lồm cồm từ dưới đất bò lên, luống cuống lấy cái mũ che mắt lại, vừa che vừa thì thào lẩm bẩm: ‘Lão nô cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy…”
Tôi hiếu kỳ quan sát bốn phía, lão quan đó, có vẻ như rất hoảng hốt, không nhìn thấy cái gì chứ?
Vong Xuyên buông tôi ra, ho khan vài tiếng, nhìn lão quỷ quan đó: “Chuyện gì?”
Lão quan vội cúi đầu nói: “Minh Vương tuyên điện hạ nghị sự.”
Vong Xuyên “ừ” một tiếng, liếc sang tôi, chỉnh lại y phục, rồi theo lão quan đi ra ngoài.
Thủy Quỷ tôi nhìn hai người họ đi ra ngoài, đứng trong đại điện ngây ra một hồi, liền cầm lấy bài thơ lại tự mình say sưa thưởng thức một chặp nữa, sau đó cuộn tròn lại cất vào trong hộp đen, dự định chờ Ngọc Hành tới thì tặng anh.
Đợi sau khi hăng hái đi dọn dẹp xong, Thủy Quỷ tôi vui mừng đi tìm tòi trong cái hộp, tìm thấy rồi mới mỹ mãn đi ra ngoài.
Vong Xuyên không ở đây, Thủy Quỷ tôi liền cảm thấy buồn chán, vì vậy dọn một cái ghế nhỏ, ra ngoài, chuẩn bị tới bên hồ sen, vừa chờ Vong Xuyên xong việc quay về vừa trông hoa sen luôn.
Giống như ngày ấy, chiếc cầu cong trên hồ sen, lá sen dưới cầu dịu dàng tỏa sáng.
Tôi cầm chiếc ghế chậm rãi thong thả đi lên cầu, đang vừa đi vừa tìm một chỗ thoải mái kín đáo để ngồi thì không cẩn thận chân lại bước hụt một cái, lại giống như ngày đó nhẹ nhàng vui vẻ nhễ nhại lăn xuống dưới cầu.
Lúc dừng lại, Thủy Quỷ tôi lại một lần nữa ôm lấy chân một người.
Trong lòng Thủy quỷ tôi niệm a di đà phật, ngước mắt lên, choáng váng.
Gương mặt Ngọc Hành đang cười như hoa trước mắt Thủy Quỷ tôi. Tôi vội đứng lên, đưa tay ra sờ sờ trên mặt Ngọc Hành.
Ngọc Hành cười: ‘Là thật đó.”
Tôi vội rụt tay lại, lắp bắp hỏi: “Sao…sao lại là huynh?”
Ngọc Hành nhíu mày, nhìn lại tôi:”Thế nào? A Ly gặp ta thì thấy không vui à?”
Tôi ngây ngốc cười, đáp: “Rất vui…”