Quyển 2 - Chương 11

Tôi vẫn chúi đầu xuống mặt đất, không lên tiếng.
Vong Xuyên cũng không lên tiếng nữa, dừng lại một lúc lâu, rồi nhìn tôi buồn bã hỏi: ‘Muội…Muội nhìn lén ta tắm sao?”
Thủy Quỷ tôi lập tức đem cái đầu của mình rạp xuống đất.


Thủy Quỷ tôi cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, kích động, còn có chút rầu rĩ.


Vong Xuyên bị Thủy Quỷ tôi rình coi tắm lại có vẻ như rất vui sướng, hỏi chưa xong, tôi chưa trả lời, đã bật cười hai tiếng. Tôi cảm thấy đại khái là anh chưa từng bị người ta nhìn trộm tắm bao giờ, lần đầu tiên bị như thế, trong lòng khó tránh khỏi vui sướng.


Vong Xuyên ngồi xổm xuống chọc chọc vào đầu tôi: ‘Nấm ngốc này, sao không nói lời nào vậy?”
Tôi co rút đầu lại sát trên mặt đất.
Anh lại chọc chọc đầu tôi: ‘Nấm ngốc, không phải muội thẹn thùng đấy chứ?”
Tôi lại co rút đầu sát trên mặt đất ủi ủi.


Tôi nghĩ ủi được mấy cái, đại khái là sẽ tạo ra được cái hố nhỏ. Có một cái hố nhỏ, Thủy Quỷ tôi liền chui vào đó, chui vào rồi, Thủy Quỷ tôi có thể trốn được trong đó.
Vì thế, Thủy Quỷ tôi không ngừng cố gắng ủi ủi.


Vong Xuyên buồn cười, nói: ‘Nấm ngốc, ủi làm gì vậy? Muội có ủi mấy cũng không thành cái hố nào đâu.”
Những lời này làm Thủy Quỷ tôi thật đả kích.
Vong Xuyên dừng lại, ho khan, lại hỏi: ‘Vừa rồi muội nhìn lén ta tắm…nhìn thấy cái gì?”


available on google playdownload on app store


Tôi bùm một cái biến lại nguyên hình, che mắt nói vội: ‘Cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy…”
Thủy Quỷ tôi nhìn qua kẽ tay, chỉ thấy Vong Xuyên đang cười kỳ lạ.
Anh nói: “A Ly, sao mặt muội lại đỏ vậy?”
Thủy Quỷ tôi thật rầu rĩ.


Thủy Quỷ tôi vội nhảy dựng lên, nhanh chân bỏ chạy.
Thật lâu sau, mới nghe tiếng cười của Vong Xuyên đằng sau.
Tôi cứ thế mà chạy, chạy, chạy, nhiệt huyết sôi trào chạy một mạch, lúc sau thấy sau lưng mình yên ắng, không có động tĩnh gì.
Dường như Vong Xuyên không đuổi theo.


Thủy Quỷ tôi dừng lại, quay đầu lại nhìn nhìn.
Thình lình, vừa mới nhấc chân, quay sang, đầu lập tức va vào một bờ ngực rộng lớn.
Vong Xuyên từ trên cao nhìn xuống, nụ cười trên mặt cũng từ trên cao nhìn xuống: ‘Tại sao không chạy?”
Tôi ngỡ ngàng.


Mặt anh sát vào mặt tôi, nói: ‘Mặt muội càng lúc càng đỏ.”
Thủy Quỷ tôi nhanh chân vùng chạy.
Không ngờ, đang chạy chưa được mười bước, không dể ý gì lao đi như tên bắn, ngã nhào vào con sông ngay bên đường.
Thủy Quỷ tôi bùm một cái bổ nhào vào trong nước, bọt nước bắn tóe lên.


Thủy Quỷ tôi cảm thấy vô cùng thất bại, hoa dại trên đầu rơi đi, tóc tai rối loạn, tư thế Thủy quỷ tôi ngã xuống nước rất khó coi.
Thủy Quỷ tôi bấu vào một nhóm rong nước, yên lặng ngồi chồm hỗm ở dưới lòng nước.
Vong Xuyên ở trên bờ ho khan hai tiếng, gọi tôi hai câu.


Tôi vẫn yên lặng ngồi, yên lặng không lên tiếng.
Vong Xuyên cao giọng: “Muội cứ định trốn dưới đó như vậy sao?”
Tôi tiếp tục không lên tiếng. Đang yên lặng, chợt nghe bùm một tiếng, nước dao động rất mạnh, một người từ trên bờ lao xuống.


Thủy Quỷ tôi chưa kịp phản ứng, đã bị ôm lấy thắt lưng, kéo lên bờ.
Tôi cuống quýt nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.
Vong Xuyên cười nói: “Muội là một Thủy Qủy chẳng lẽ còn ch.ết đuối ư? Mau mở mắt ra.”
Tôi vẫn không nhúc nhích, không ngừng kiên trì.


“Không mở mắt ư?” Vong Xuyên thổi nhẹ bên tai tôi, có hơi thở mỏng manh trên mặt tôi, rồi đảo qua trên chóp mũi tôi.
Tim Thủy Quỷ tôi đập bình bịch.
Một lúc nữa, một cái gì đó lành lạnh mềm mại áp vào môi tôi. Tôi run rẩy, ngây ngốc mở mắt ra.


Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Vong Xuyên nổi lên một tầng gợn sóng, sâu thẳm.
Tôi sững sờ nhìn anh.
Giọng nói của anh êm dịu như gió, thì thào gọi A Ly bên tai tôi, êm ái ngấm vào trong lòng.
Tôi theo bản năng vâng một tiếng.


Vong Xuyên mỉm cười, trên mặt khẽ đỏ lên, miết qua môi tôi, nói: ‘Thích cảm giác này phải không?”
Cảm giác này giống như ngày ấy ở trong phòng anh, khiến con người ta mơ màng như ở trong mây, khiến tôi nhớ mãi, khiến tôi vui sướng.
Tôi lúng ta lúng túng nhìn anh, ngước mặt lên hôn vào môi anh.


Cũng giống như trong mộng, cảm giác mềm mại lành lạnh.
Cả người Vong Xuyên chấn động, giọng nói trong cổ họng run rẩy: ‘A Ly?” Vừa gọi vừa cúi người xuống, dần dần thở hổn hển, môi dừng ở trên tai tôi.


Anh hôn lúc nông lúc sâu từ tai tôi lướt xuống, giống như là làn nước miên man, lại như làn gió nhẹ lướt qua, mang theo cánh hoa chân trần khiêu vũ, một đường uốn lượn triền miên tự do trên cổ tôi.


Tôi nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của Vong Xuyên, vào giờ này khắc này, trong lòng bỗng trào lên sự vui sướng và an tâm.
Tiếng thở hổn hển của Vong Xuyên qua bên má tôi, đôi môi lại ngậm vành tai tôi, nhẹ nhàng cắn. Tôi lập tức run rẩy.


Vong Xuyên cười khẽ, trong ánh mắt chứa đầy sự say mê, nhìn tôi hỏi: “A Ly, muội chuẩn bị tốt chưa?”
Tôi không hiểu chuẩn bị cái gì, cũng không hiểu anh nói là có ý nghiã gì, chỉ mơ mơ màng màng “vâng” một tiếng.


Hình như có gió thổi bên bờ sông thổi đến, làm sợi tóc anh xõa trên vai, rơi trên mặt tôi, tê tê ngứa ngứa. Anh lại hôn xuống, triền miên hơn. Tôi nhìn bầu trời, nhìn mây, nhìn cành lá hương bồ bên bờ sông bị gió thổi lay động, dập dềnh như sóng biển.


Không biết từ lúc nào y phục trên người đã được cởi ra hết.
Trong mắt Vong Xuyên cuộn trào mãnh liệt. Tôi đang trong mơ màng hiếu kỳ chạm vào ngực anh, lại bị anh giữ chặt tay, hôn xuống.
Xuân tâm trong lòng tôi như biến đổi, vô cùng mềm mại.


Anh từng tấc từng tấc hôn xuống, từ cổ tôi, xuống vai rồi đến mũi chân. Tôi run rẩy và sung sướng. Tôi nhớ gương mặt anh, nhớ đôi mắt anh, nhớ đến bộ dạng tức giận của anh, lại nhớ vẻ mặt vui mừng của anh.


Khi còn nhỏ, dưới hàng dương liễu xanh mướt, hoa cải dầu nở đầy trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé của tôi nắm lấy bàn tay của anh, cùng anh sóng vai đi dạo.
Tôi muốn nói với anh, lúc đó tay anh rất mạnh mẽ rất ấm áp. Tôi muốn gọi anh một tiếng tiểu ca ca, nhưng khi hé miệng ra, chỉ là những tiếng rên rỉ đứt quãng.


Xuân thủy ánh lê hoa, âu lộ độ hàn đường.
Vong Xuyên ghé sát bên tai tôi, nói khẽ: “Sẽ có chút đau, rồi hết ngay thôi, nếu không chịu được, hãy cắn ta một cái.”
Đau đớn thình lình tới, giống như sấm mùa xuân nổ tung, thế như cây trúc, tôi cắn vào vai anh.


Giống như sóng triều mãnh liệt, dần dần nhạt đi rồi lại yên ả. Lá hương bồ bay đầy trời, sơn thủy như tranh, gió qua vạn núi.
Vong Xuyên gọi tôi: ‘A Ly.”
Tôi đáp: “Vâng.”
Anh gọi: “..A Ly…”






Truyện liên quan