Quyển 2 - Chương 15
Ngọc Hành một tay cầm một ngọn hoa đăng, tay kia đầu ngón tay lành lạnh cầm lấy tay tôi, trong đêm tối không nhìn rõ khuôn mặt và đôi mắt của anh, chỉ thấy ánh trăng chiếu xuống soi lên đôi môi đang cười.
Hoa đăng thiên thụ, ngư long vũ, Ngọc Hành như gần, rồi lại như xa, rồi như vẫn kín dáo đứng yên một chỗ, bỗng nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy.
Tôi nhìn Ngọc Hành. Người nam tử này, đẹp như vậy, mày đẹp, mắt đẹp, nụ cười đẹp. Tôi thích anh.
Tôi cứ yên lặng nhìn Ngọc Hành, sau đó đưa tay ra chạm vào mặt anh. Anh cười.
Tôi cười: ‘Đúng thật là huynh.”
Ngọc Hành nhìn tôi cười, nói: ‘Là ta.”
Hoa đuôi chó trong lòng Thủy Quỷ tôi lập tức nở rộ.
Tôi vui mừng nói: ‘Ngọc Hành công tử, sao huynh lại tới trần gian?”
Ngọc Hành chỉ cười nhìn tôi, không đáp.
Tôi suy nghĩ một chút, nói: ‘Chúng ta đã rất lâu không gặp nhau rồi.”
Ngọc Hành tiếp lời: ‘Hai tháng linh năm ngày, đúng không?”
Tôi ngẩn ra, đếm đếm đầu ngón tay một lúc, sau đó u buồn nói: ‘Nhớ không rõ nữa.”
Ngọc Hành cười cười không nói gì nữa.
Tôi suy nghĩ một chút, vỗ vỗ đầu, vui mừng nói: ‘Tôi…tôi còn có hai bài thơ muốn tặng huynh.”
Ngọc Hành vẫn cười nhìn tôi, hỏi: ‘Thật sao?”
Thủy Quỷ tôi gật đầu, suy nghĩ một chút, chợt có chút rầu rĩ, nói: “ngày ấy tại Minh giới, tôi vốn là đi lấy rồi quay lại tìm huynh, kết quả là khi quay lại, huynh…huynh đã đi rồi.”
Ngọc Hành trầm ổn nhìn tôi một lúc, đột nhiên nói: “…A Ly…” Định nói gì rồi lại thôi.
Tôi ngờ vực nhìn Ngọc Hành.
Anh cười như tự giễu: “Không có gì.” Rồi lại nhìn tôi rất lâu, nói: “Hình như muội có chút béo lên.”
Tôi xấu hổ cười.
Mạnh Bà từng nói với tôi, nữ hài tử gầy một chút mới đẹp. Thủy Quỷ tôi béo lên, Thủy Quỷ tôi thật sầu mà.
Ngọc Hành nhìn tôi, hỏi: ‘Làm sao vậy?”
Tôi mấp máy miệng, nhưng không nói gì.
Ngọc Hành khẽ cười, chỉ chỉ con gà và con vịt đằng sau, cười hỏi: ‘Sao lại cầm mấy thứ này?”
Tôi quay lại nhìn con gà, lại nhìn con vịt một chút. Con gà mái và con vịt đang vui vẻ ngủ gà ngủ gật trên mặt đất.
Thủy Quỷ tôi thở dài, vào lúc này mà con gà con vịt vẫn còn ngủ gật được sao? Đang than thở, nghe giọng nói của Ngọc Hành mờ mịt bên tai: “Ta vừa mới thấy muội và thái tử Vong Xuyên đi cùng nhau thì phải?”
Thủy Quỷ tôi giật mình một cái, đột nhiên nhớ ra Vong Xuyên.
Tôi lẩm bẩm gọi tiểu ca ca, cuống quýt nhìn bốn phía, đang định há mồm gọi Vong Xuyên, lại nghe giọng nói phía sau: ‘Ta ở đây.”
Tôi quay mặt lại nhìn qua, chỉ thấy anh đang cầm con thỏ, con rùa đứng cách tôi vài bước.
Tôi vội cầm con gà con vịt chạy tới. Ngọc Hành cũng đi theo.
Vong Xuyên nhìn tôi, không lên tiếng.
Con thỏ đang dùng đôi mắt lành lạnh lườm tôi, con rùa cũng dùng đôi mắt lành lạnh liếc tôi.
Thủy Quỷ tôi thật sầu mà.
Tôi lúng túng kéo kéo tay áo anh. Anh nhíu mày kéo tôi lại trước mặt mình, nói: “Mới vừa rồi bảo muội nắm chắc tay ta, sao lại mất tăm hơi thế?”
Tôi mếu máo, không nói gì.
Vong Xuyên cầm lấy tay tôi rất chặt, nhưng vẻ mặt lại xuân phong phơi phới quay sang Ngọc Hành: “Ngọc Hành tinh quân sao rảnh rỗi xuống hạ giới chơi vậy?”
Ngọc Hành cầm hoa đăng, mỉm cười, hướng sang Vong Xuyên khẽ khom người: “Gần đây không rảnh, muốn đi dạo một chút, nên mới xuống đây.”
“Hả? Không rảnh ư?” Vong Xuyên nhả từng câu, khẽ dừng, rồi chợt cười: “Vậy nhưng lại thật khéo.”
Ngọc Hành cười nhìn Vong Xuyên đầy ẩn ý, cười nhẹ nhàng không gì sánh được: “Thật khéo.” Nói xong, khẽ đong đưa hoa đăng trên tay, lại tiếp tục nói: ‘Nghe nói Đông Hoa điện hạ cùng Lan Xuyên Minh quân ở đây, nên cố ý đến thăm.”
Nói xong, lại tiếp tục đong đưa chiếc hoa đăng trong tay, đưa mắt sang phía tôi: “Nhân tiện thì thăm A Ly.”
Thủy Quỷ tôi yên lặng nhìn lại Ngọc Hành, thật lòng nói: ‘Ngọc Hành công tử, huynh thật tốt.”
Ngọc Hành cười với tôi. Tôi yên lặng cười với anh. Sau đó yên lặng.
Ngọc Hành yên lặng.
Vong Xuyên cũng yên lặng. Chỉ là, Mặt mày Ngọc Hành hớn hở, mặt Vong Xuyên thì đen sì.
Tôi thấy hai người họ im lặng, cũng im lặng theo.
Đang yên lặng, một bé trai có bím tóc đuôi sam từ đâu hớn hở chạy tới.
Cậu bé rất dễ thương, dùng đôi mắt nho nhỏ đảo mấy vòng, sau đó bắt đầu giơ một đám sợi chỉ hồng trong tay lên, nói: “Cô nương công tử, đây là tơ hồng của nguyệt lão, chuyên buộc nhân duyên, đem sợi tơ hồng này buộc lên người mà mình thích, có thể buộc cả tâm người đó. Hội chùa giảm giá, mua một tặng một.”
Thủy Quỷ tôi dựng đứng lỗ tai lên.
Cậu bé rút ra hai sợi tơ đưa cho Vong Xuyên, vui sướng nói: “Lấy cho ngươi một sợi, tặng thêm một sợi nữa, một lượng bạc.”
Vong Xuyên ngập ngừng, nhận lấy sợi tơ hồng, móc ra một lượng bạc.
Ngọc Hành cũng ngập ngừng, sau đó cũng nhận lấy sợi tơ hồng, sau đó cũng móc ra một lượng bạc.
Cậu bé lại mon men đến gần tôi, chớp chớp mắt nhìn tôi, cười hì hì nói: “Tiểu thư tỷ, ngươi có mua không?”
Tôi sờ sờ túi tiền, rầu rĩ nói; “Ta không có bạc.”
Cậu bé ngượng ngùng, khẽ đỏ mặt, nói: “Ta không lấy tiền của ngươi đâu.”
Hả?
Cậu ta vặn vẹo ngón tay, ngượng ngùng, nói: “Ngươi ngồi xổm xuống đi.”
Thủy Quỷ tôi sửng sốt, ngờ vực ngồi xổm xuống.
Chỉ thấy cậu bé ngượng ngùng, xấu hổ cười với tôi, sau đó như sét đánh xẹt tới bên tôi hôn một cái lên mặt tôi.
Thủy Quỷ tôi mắt trợn tròn mồm há hốc.
Vong Xuyên đứng bên cạnh mặt méo xẹo. Ngọc Hành thì không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cậu bé đặt hai sợi tơ hồng vào tay tôi, rồi nhanh chân chạy đi.
Định thần lại thì Ngọc Hành cầm ngọn đăng đã đi đến bên cạnh tôi, nói: ‘Đã tới rồi, vậy thì ta rất mong được đến thăm hai vị điện hạ.”
Vong Xuyên chỉ cười cười, không nói gì.
Ngọc Hành cười dịu dàng đưa đèn hoa đăng tới trước mặt tôi, thấy Thủy Quỷ tôi đang ra sức cầm con gà con vịt, nói: “Cầm cái này đi, đêm tối, cẩn thận đường dưới chân một chút, ta cầm gà vịt cho muội.”
Nhưng Vong Xuyên lại nhẹ nhàng hất tay áo gạt chiếc đèn hoa đăng đi, cầm lấy tay tôi, cười nói: “Không cần, có ta dắt A Ly là được rồi.”
Ngọc Hành mỉm cười, không nói gì thêm nữa.
Thủy Quỷ tôi chỉ đang mải nghĩ về hai sợi tơ hồng kia, nghe tiểu tử xấu xa kia nói buộc tơ hồng vào người mình thích, chiếu theo như thế, vậy thì Thủy Quỷ tôi hẳn nên đem sợi tơ hồng này buộc lên người Ngọc Hành rồi. Tôi nghĩ, buộc thế nào nhỉ, lén lút hay là quang minh chính đại, buộc vào chân hay là buộc vào tay..
Thủy Quỷ tôi lại phát sầu.
Sau một lúc, tôi nhịn không được nghiêng đầu sang nhìn Ngọc Hành. Gương mặt anh nghiêng nghiêng rất đẹp, nụ cười đẹp. Tôi nói: ‘Ngọc Hành công tử, tôi thật sự thích huynh.”