Chương 6-2: Mặt búng ra sữa
Tiếng cười bất thình lình làm Dương giật mình ngẩng lên.
Trước mặt cô là cậu trai với chiếc áo sơ mi trắng phanh ra, hở cả áo ba lỗ bên trong, tay xỏ chiếc quần thụng. Cái vẻ bất cần ấy không "ngứa mắt" bằng nụ cười rộng ngoác của cậu ta. Cô nhảy phắt xuống khỏi chiếc xe.
"Cười cái gì mà cười".
"Cười cái gì kệ tôi. Ha ha ha ha...Đúng là một con nhái bén.... "
Rồi lại ngoác miệng ra cười tiếp. Dương muốn rút giầy ra, ném vào mặt cái thằng oắt con còn búng sữa này lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đường sá vắng tanh như chùa bà đanh, kiếm được một tay "tứ chi phát triển" thế này không phải dễ. Cho nên, cô trưng ra bộ mặt thục nữ đáng thương nhất có thể.
"Ừ, cứ cười đi cho nở phổi. Nhưng dận máy giùm chị với. Chị đạp mãi không được".
Đôi mắt 1 mí tròn xoe ra kinh ngạc "Chị á! Tình yêu ơi, ở đâu ra cái mùa xuân đấy mà xưng chị với anh hả giời?"
Dương cũng trố đôi mắt với đôi lông mày đen sì ra nhìn lại "Cái gì A...an...h"
Cái mặt búng ra sữa kia vênh lên. "Chứ còn sao nữa. Anh đây hai bảy tuổi đầu rồi đấy!"
Dương lầm bầm trong bụng "Thế thì chắc chị mày đây bảy hai tuổi nhỉ, đúng là cái đồ bọ xít"
Bụng nghĩ thế, còn mặt cô vẫn cười tươi như hoa "Ừ, thôi, anh hai bảy ơi, anh đạp máy hộ em đi ạ!".
"Anh hai bảy" nghe thế vỗ vỗ vào yên xe con xe Atila ghẻ, giọng có chút quan tâm "Cái con vịt này nó bị làm sao? Ắc quy yếu à? "
Dương gật gật, bụng nghĩ, cái thằng này yêu động vật thế, hết ví cô như con nhái bén, lại ví xe cô như con vịt. Nhưng kệ, vịt hay thiên nga gì thì cũng cần phải nổ máy cái đã thì mới về được đến nhà.
"Hay là hết xăng"
"Không, mới đổ mà"...
Quân cầm lấy tay lái, bóp phanh, rồi mắm môi đạp máy. Ố ồ, nặng ra phết, thảo nào hồi nãy cô nàng này hì hà hì hục thế. Quân đạp thêm lần nữa. Máy bắt đầu kêu bành bạch vài tiếng, lại tắt.
Mặt Dương đầy lo lắng. Đến cái thằng to đùng thế này mà không nổ được máy, thì có nghĩa là "ngải cứu" rồi, không khéo đêm nay phải nằm nghe bác Tâm "kể chuyện đêm khuya" thật í chứ.
Quân liếc nhìn vẻ lo âu của cô nàng, co chân dận mạnh. Máy vẫn im ỉm. Cậu nghiến răng, dận mạnh lần nữa. "Pành pành pành pành... Tiếng máy nổ giòn giã tưng bừng, phun thêm một đống khói đen kịt khiến Dương thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn thằng bé "tứ chi phát triển" đầy cảm kích.
"Wow, cám ơn nhiều nhé".
Quân giữ tay ga, chuyển sang cho Dương, hừ mũi "Phải là cám – ơn – anh -nhiều nhé".
Dương nhảy lên xe, cười toe "Dạ, cám ơn anh 27 tuổi nhiều. Lời cám ơn xuất phát chân thành của một em 28 tuổi"
"Hả"
Quân chưa kịp phô diễn điệu bộ kinh ngạc, thì "con nhái bén" đã rồ ga "con vịt" và chạy mất dạng. Quân ngẩn ra. Cái mặt đấy mà đòi 28 tuổi à!? Định lừa anh đây chắc. Còn lâu!
*—–*—–*—–*——*—–*——*
Định chậm rãi bước lên bậc thang lên nhà. Phải mất một lúc anh mới tìm được chìa khóa phòng trong một chùm to đùng chĩu chịt. Đơn giản là vì một năm anh chỉ sử dụng cái chìa khóa này vài ba lần. Và cũng vì tối nay anh hơi say. Cảm giác uống vài chén rượu nếp khiến anh váng vất. Một hồi lay hoay, Định mở cửa. Anh vào nhà, bật đèn rồi ngồi xuống ghế. Anh cứ ngồi thừ ở đó, rất lâu. Hôm nay, khi vừa nhận lời giám sát công trình bên Gia Lâm, anh đã gặp họ. Họ vẫn thế, nhìn anh, cái nhìn điềm tĩnh dò xét đến mức làm anh lạnh buốt đến tận bên trong. Định vuốt mặt, quyết định không nghĩ ngợi thêm. Có những suy nghĩ mà tất yếu chỉ dẫn đến phiền muộn và bế tắc, càng nghĩ càng đau đầu thì cũng chẳng nên nghĩ làm gì.
Định tự cho mình vài phút thư thả nhắm mắt lại. Nhưng đúng lúc đó, một chút áy náy thoáng qua khiến anh khó chịu, lại mở bừng mắt ra. Anh nhớ lại vẻ thất vọng của ông sếp mà anh quý mến ngay từ lần đầu gặp mặt, khi anh từ chối đến nhà ông. Từ chối một cuộc rượu, cũng là từ chối thêm chút rắc rối mà anh phần nào đoán được, nhưng lòng Định vẫn bứt rứt không thôi.
Trong cuộc đời này, những người tốt thực sự với anh, được bao nhiêu chứ? Ngoài hành lang, có tiếng bước chân bước chậm rãi, tiếng chìa khóa tung lên đập xuống, leng keng. Rồi cánh cửa nhà bên lách cách mở ra. Lúc ấy, Định mới nhớ, anh chưa biết láng giềng của mình. Lần này ở Hà Nội lâu, công trình bên Gia Lâm chắc phải ba năm mới xong, chắc cũng cần ngó qua láng giềng láng tỏi một chút.
Chưa kịp "ngó" thì anh đã nghe thấy tiếng hát léo nhéo. "Hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi. Cha thằn lằn buồn thiu gọi chúng đến mới mắng cho Hai con thằn lằn con đuôi thì to nhưng đã cụt rồi Ôi đớn đau quá trời chúng khóc la tơi bời..."
Bài hát kết thúc kéo theo một tiếng cười rất vui vẻ. Cả giọng hát và giọng cười đều khó đoán tuổi. Định thoáng bất ngờ, anh nghĩ người một mình mà cười vui được như vậy thì thật hiếm có.
Chưa kịp định thần, thì lại nghe tiếng hét toáng "ch.ết cha, lại quên mua thuốc rồi"... Khóe miệng Định hơi nhếch lên. Không biết cô nàng kia tính mua thuốc gì, hi vọng không phải là thuốc... lá chứ. Bật cười với chính mình, Định không hay nỗi u sầu mới đây đã lẩn đi đâu mất. Anh nhắm hờ mắt, không lâu sau chìm vào giấc ngủ!