Chương 16: Từ lúc nào Định đã thành "của cô" vậy hả giời?^.^

Hà Nội đang chớm vào thu. Ngày nắng vàng mơ trên những con đường lá bay gió thổi, có cô gái mỗi buổi đi làm đều khe khẽ hát một mình, mặc những người xung quanh mắt tròn mắt dẹt.
Trời ạ, người ta yêu đời một tí cũng không được sao? ^.^


Tân nhìn dáng điệu tung tăng của Dương đi vào phòng, vừa pha cà phê vừa ngâm nga ư ử trong cổ họng thì phì cười.
"Ê Nấm, mày có cần phấn khích thế không hả?"
Dương khựng lại, quay ra ngơ ngác "Em pha cà phê, phấn khích cái gì đâu?"


Tân hừ mũi, nhưng giọng không giấu được vẻ buồn cười "Ừ, mày không phấn khích, chỉ có ngân nga ca hát tối ngày, thỉnh thoảng ngẩn ra cười như con dở, và cả ngày cầm điện thoại thì thà thì thào như buôn bạc giả thôi..."
Dượng ngậm miệng, một lúc sau mới ấp úng "Anh.... Anh đừng có mà suy diễn. Em..."


"Ai suy diễn làm gì. Anh hỏi thẳng mày ấy chứ. Thế thằng Định nó làm cái trò gì mà mày cả ngày cứ ngồi trên mây thế hả?"
"Mây đâu mà mây?"


Ú ớ nói xong một câu, Dương vội quay phắt ra cửa sổ, vờ vịt kéo tấm rèm cửa để che giấu khuôn mặt đã đỏ hồng lên. Cả ngày hôm qua, cô đã bị đám bạn vàng gào rú, dùng mọi "thủ đoạn" tr.a tấn, bắt ép phải khai tuốt tuồn tuột diễn biến chuyện tình trong mấy ngày ở fesival. Tất nhiên tinh thần kiên quyết không khai của cô đã bị thất bại thảm hại và trả giá thảm thương, vì cuối cùng thì Duyên và Lam cũng đã biết tất tần tật những gì cần biết. Mặc cho cô nằm lăn đùng ra... giả ch.ết – hai đứa nó – đứa vừa cho con ßú❤ vừa cười hi hi, đứa vỗ đùi khành khạch bảo là Dương đích thị là có quý nhân phù trợ. Nói toẹt hẳn ra thì Dương đúng kiểu là "chó ngáp phải ruồi" hay "mèo mù vớ cá rán". Hừ, bọn nó có cần vùi dập cô thế không nhỉ? Ví cô là chó với mèo mù đã đành, lại còn ví Định của cô là "ruồi" với lị "cá rán" chứ.


Ơ, nhưng mà từ lúc nào Định đã thành "của cô" vậy hả giời? Ặc ặc ặc, xí hổ quá, Dương vỗ vỗ tay lên má, kiên quyết không nghĩ đến bất kể ruồi muỗi cá mú gì hết nữa. Đang chỉnh đốn lại tư tưởng thì thấy điện thoại báo có tin nhắn. Dương mở máy thì thấy một tin "trữ tình" thế này: "Nhớ ăn sáng no và đi cầu thang cẩn thận".


available on google playdownload on app store


Dương trợn mắt đọc cái dòng ngắn ngủn đó, vừa tức vừa buồn cười, thay vì nhắn trả lại Định, Dương lại nhớ cái lần cô ngã oạch ngay dưới chân anh mà phát ngượng với mình lần nữa.


Đôi khi, Dương tự hỏi, không biết có phải vì trước mắt anh cô làm đủ những hành động kì quặc, đến mức anh bị tẩu hỏa nhập ma mà bỗng dưng quay ra quan tâm đến cô không?


Định chưa một lần nói yêu cô. Ngay cả thích cũng không. Chỉ có những ánh nhìn tan chảy và cái nắm tay ấm sực khiến Dương bất giác tha thiết muốn tin những khoảnh khắc ngọt ngào này là có thật.


Dương vẫn nhớ, vì mải mê đi chơi cho hết thành phố biển xinh đẹp, từ những con đường rộng lớn họ đạp xe đạp như hai thanh niên vô công rỗi nghề đến con ngõ dài phía cuối thành phố, nơi có quán bar nhạc jazz chơi đầy ngẫu hứng, từ những khi nắm tay nhau đi trên bãi biển đến lúc cả hai cười hò hét om sòm khi cùng nhau chèo thuyền... mà Dương đã quên béng mất là fesival đã khép lại. Đến lúc nhớ ra thì vé máy bay của cô đã chỉ có ý nghĩa không khác gì một tờ... giấy vụn. Nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ của cô, Định chỉ phì cười. Bằng vài ba cuộc điện thoại, Định đã đổi được vé tàu cho hai người để ra ngay Hà Nội.


Cả buổi tối ngồi trên tàu, có lẽ là thời gian Dương và Định ở bên nhau nhiều nhất. Đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, tất nhiên chỉ là Dương nói Dương cười, còn Định chỉ nghe và gật, thỉnh thoảng bật cười thành tiếng. Cho đến khi Dương díu cả mắt và ngủ lúc nào không hay, cô thậm chí còn chẳng nhớ nổi là mình đã... bò lên giường thế nào.


Buổi sáng hôm sau, trên chiếc giường tầng của đoàn tàu Bắc Nam, cô tỉnh dậy vì có một cảm giác mềm mại chạm nhẹ lên môi. Khi mở mắt, thấy có khuôn mặt đảo ngược với mình đang thực hiện một nụ hôn kiểu... người nhện, Dương đã nghĩ hình như mình vẫn chưa tỉnh dậy khỏi cơn mơ quá mức ngọt ngào. Vậy nên câu hỏi của cô buột ra dường như vẫn còn trong màn sương ngơ ngẩn.


"Sao lại quan tâm em"
Câu hỏi ấy Dương đã muốn hỏi một nghìn lần, nhưng chẳng có dịp. Vậy mà trong lúc vô thức nhất, nó lại buột ra. Định không trả lời, chỉ hôn cô mạnh hơn, khiến lúc sau, Dương... tỉnh hẳn.


Và lúc ấy cô mới nhớ ra khuôn mặt mình mỗi sáng tỉnh dậy sẽ... ngáo như thế nào, cô lại còn... còn...chưa đánh răng. Huhuhuhu. Cô muốn đập đầu vào gối mà ch.ết luôn cho rồi.


Nhưng Định nhất quyết không để Dương thẹn thùng thêm tí ti nào, anh kéo cô ra phía hành lang tàu, mặc cho cô lúng ba lúng búng phản ứng. Nhưng những câu ú ớ của Dương chợt nín thinh khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt.


Một bình minh vừa đến. Ánh sáng lấp lóa trên những cánh đồng, trên những dải núi đồi êm đềm và thơ mộng. Cả vạt cúc dại bé xíu vàng mơ, rung rinh chạy men theo khắp con đường ven những mặt hồ to nhỏ. Con tàu vẫn lao đi vùn vụt, đôi khi rung lắc một chút trong tiếng rền rĩ kẽo kẹt muôn đời của đường sắt, nhưng với Dương, nó vẫn là thứ âm thanh êm tai nhất. Cô mê mải nhìn qua chấn song, tận hưởng cảm giác phía sau có một bờ ngực êm ái cho mình dựa, một vòng tay trìu mến đang ôm nhẹ lấy cô, và một thiên nhiên sáng bừng trước mặt.


Đang chìm trong những hồi ức miên man, Dương giật mình khi nghe tiếng điện thoại rung tít. Dương mở máy thì thấy tin nhắn của Định.
"Sao không trả lời? Hay lại xỉu vì đói rồi?".


Dương phì cười, cái con người kia sao lại toàn bị ám bởi những tật xấu của cô thế không biết. Đang tí toáy bấm tin nhắn lại, thì ở góc phòng, Tân kêu lên đầy hăm dọa.
"Nấm! Quay lại mặt đất mau"
Thấy Dương ngơ ngác quay ra nhìn, Tân vò đầu bứt tai thở hắt.


" Tâm thần phân liệt rồi à Định đứng đó làm thơ hả"
"Ơ... thơ thẩn gì... Em..."
"Còn ơ iếc gì nữa. Đi viết bài cho anh. Luôn và ngay!"
Tay bấm nút "gửi" tin nhắn, nhưng mặt Dương vẫn cố trưng ra vẻ oan  ức.
"Đây. Em đi đây. Không phải đuổi. Hứ!"


Dương đi thẳng ra khỏi phòng, mặc tiếng Tân gọi với đằng sau.
"Ơ... ơ. Không để cốc cà phê lại cho anh à"


Hí hửng quỵt được của Tân cốc cà phê, Dương đi ra bàn ngồi. Nhưng không kịp lôi máy viết bài theo đúng lệnh "luôn và ngay", cô đã bị một cuộc điện thoại "khủng bố". Bác Thụ gọi, và cuộc điện thoại tất nhiên lại chỉ xoay quanh cái con người khiến đầu óc cô lên mây cả mấy ngày hôm nay. Mặc cô thanh minh thanh nga và ra sức khẳng định là hai đứa "chưa đâu vào đâu" nhưng bác Thụ đã làm một câu như đinh chém sắt là cuối tuần phải có mặt ở nhà bác ăn cơm. Dương cúp điện thoại, mặt còn ngẩn tò te thì điện thoại lại reo tưng bừng. Cô nghe máy và dù đã lên dây tinh thần cảnh giác một cách cao độ, Dương vẫn lập tức ù đầu vì một tràng liên thanh của mẹ. Trời ạ, thông tin không hiểu đã phi từ Tân hay từ bác Thụ, nhưng túm lại mẹ cô đã phấn khích ầm ĩ khi nghe tin mình sắp có một thằng rể và nôn nóng muốn biết thằng đó mặt ngang mũi dọc mắt mọc hai bên ra sao? Dương ra sức trấn an mẹ cô cứ bình tĩnh, nhưng xem ra, không gáo nước nào có thể làm nguội cơn nhiệt tình của mẹ cô bây giờ. Dương đành câu giờ và hứa hon là sẽ không giấu mẹ cô một tí tẹo tì teo nào.


Mượn lí do đang giờ làm việc, Dương vội cúp máy, mặc những câu dặn dò của mẹ vẫn còn í ới trong điện thoại.
Vứt tạch con blackberry xuống bàn, Dương ngồi như phỗng, mặt ngây ra vì lo lắng. Huhu, ch.ết cô rồi. Đến tai mẹ rồi thì cô và Định đừng hòng được yên ổn.


Ở đâu ra cái nhìn xấc xược thế cơ chứ


Buổi chiều, sau khi viết xong một bài 2000 chữ về du lịch nội đô ném sang cho Tân rồi cùng ngồi với anh chàng Dinh cò lả chọn ảnh, cuối cùng Dương cũng được thảnh thơi để khoác túi đi về. Bước lên cầu thang chung cư, bụng Dương hơi cuộn lên cảm giác khó chịu. Cái cảm giác này quen thuộc đến mức, Dương sực nhớ ra hình như lại sắp đến tháng của cô rồi.


bữa.


Ơ... nhưng hình như lần này sớm hơn mọi bận. Dương nhẩm tính rồi gật gù. Chắc vì di chuyển nhiều, ăn uống ngủ nghỉ bất thường mà "nó" đến sớm hơn mấy ngày. Chán chường với mấy ngày tăm tối trước mặt, Dương lảm nhảm vài câu nhạc chế của bài "Một rừng cây, một đời người", thấy sao mà lại chuẩn không cần chỉnh thế cơ chứ.


"Ai đã từng là đàn bà, bao giờ cũng muốn là đàn ông, ai đã từng là đàn ông,không bao giờ muốn là đàn bà"... Đang ngoác mồm ra hát, Dương bất ngờ dừng lại khi thấy từ trên cầu thang, Quân khoác ba lô lừng khừng đi xuống.


Im thin thít và lặn mất tăm ở fesival, Dương chỉ nghe Định kể là Quân đã trở về nhà. Không hiểu sao, Dương vẫn nghĩ, thất bại trong trận chiến đã nắm 99% thắng lợi đó hẳn là rất cay đắng với Quân. Trong buổi tối hôm đó, cô thực lòng muốn nói với cậu ta một lời chia sẻ, nhưng rồi, diễn biến bất ngờ trong khu vườn mê hoặc ấy đã khiến cô chậm trễ lời an ủi.


Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, con người háo thắng và kiêu hãnh như Quân, chắc chẳng vui vẻ tí nào với sự an ủi. Có khi an ủi lại bị đánh đồng là thương hại. Nghĩ thêm tí nữa, thì Dương biết lấy tư cách gì để an ủi Quân đây? Là một Nhái bén lanh chanh lắm mồm, hay là... thím dâu của Quân cơ chứ


Quân vẻ như không mấy bất ngờ khi thấy Dương, cậu ta hơi nhướn mày, buông một câu giễu cợt.
"Già rồi mà đi đâu cũng léo nha léo nhéo"
Thế cơ đấy, trong khi cô đang căng óc tìm cách an ủi, thì thằng nhóc này phi thẳng con dao găm vào cái thói sợ già của cô. Dương hầm hừ.


"Đồ con nít mà đi đâu cũng gây sự"
Quân bật cười. Đôi mắt một mí híp lại, nhìn trẻ con 1 cách kì cục. Vì cái vẻ trẻ con đó nghiêng nghiêng nhìn cô, vì cái kiểu hỏi bâng quơ và bất cần "cà phê không" mà Dương đã ngốc nghếch gật đầu ngay tắp lự.


Hừ, trẻ con, chấp nhặt mà làm gì.


Quán cà phê nằm ở ngõ nhỏ, phía trong khu Cầu giấy, có cái tên cũng dễ thương là "Cuối ngõ". Dương bất ngờ vì không gian thanh bình, vòm hồng xiêm yên tĩnh, những bức tranh đơn giản và vài bình hoa hồng vàng rực. Không thèm hỏi ý kiến Dương, Quân vẻ thân thuộc với chủ quán, gọi một ly sữa chua đánh đá, một đĩa hoa quả nhỏ, gói lạc húng lìu và một chai rượu nhỏ. Dương nhìn chiếc khay đồ bê ra, bĩu môi.


"Thế này gọi là đi cà phê đây hả?"
Chẳng buồn ừ hữ gì, Quân cầm lấy cốc sữa chua rồi khuấy khuấy. Dương tủm tỉm.
"À, nghĩa là cậu uống sữa chua, còn phần rượu này là... của tôi?"
Vừa nói Dương vừa lấy bình rượu, vặn vặn nắp. Quân nhướng nhướng mắt.
"Dám uống không mà đòi?"


Dương bị khích tướng, lừ mắt nhìn Quân một cái, rồi thản nhiên rót rượu vào chén. Thấy cô định nâng lên như chuẩn bị uống thật, Quân vội giằng lấy.
"Này, dở hơi à? Tính để chú Định lột da đây chắc"


Cách nói như một kiểu thừa nhận Định có "gì gì" với cô khiến tự dưng Dương thấy hơi ngượng ngượng. Cô đành vờ vịt lôi cốc sữa chua lại, chu mỏ lên hút một hơi.
Quân nhìn nét bối rối của Dương, mặt càng câng câng lên "Giờ sắp làm thím dâu đây thật, thích lắm chứ gì?"


Dương cười cười thản nhiên "Chuyện người lớn, trẻ con trẻ mỏ biết gì mà lắm chuyện?"
Quân đột ngột sẵng giọng "Đừng có nói rằng đây trẻ con"
Dương đế theo "Ừ, đây đã 27 chứ gì! Cái đồ bốc phét"


Quân đang xị mặt ra, cũng bật cười. Không khí dịu lại. Dương nhận ra, nói chuyện với Quân là cảm giác không tệ lắm, thường xuyên điên đầu, tức đến khói xì ra hai tai, nhưng lại là lúc cô thoải mái nhất. Giống như khi cô vẫn thường mồm năm miệng mười với mấy đứa bạn vàng của cô vậy.


Dương bận tâm lắm, vì đột nhiên Quân ngước lên nhìn Dương, mặt buồn so.
Ôi, cái mặt này là khi cơn tâm sự kéo tới cả một đàn đây này.
"Tôi sắp biến khỏi cái chỗ này rồi. Nên là còn giây phút nào ở bên thì cố mà trân trọng đi!"


Bỏ qua cái câu bỡn cợt phía sau, Dương ngơ người nhìn Quân "Biến khỏi chỗ này là biến đi đâu?"
Quân tung tung hạt lạc lên cao, rồi há miệng đón lấy. Viên lạc rơi tọt vào miệng cậu ta, lập tức nó bị nhai rau ráu.


"Thì đến chỗ nào có mấy em xinh tươi, mát mắt một tí. Ở đây nhìn toàn gái già, chán rồi".
Dương không kìm được, cầm ngay mấy hạt lạc, ném vào mặt cậu ta. Quân phá lên cười.
"Già thì chịu là già đi. Cứ phẫn nộ khi người ta nói ra sự thực làm cái gì không biết?"


Dương không thèm trả lời. Quân ngó ngó nghiêng nghiêng một hồi, thấy Dương vẫn sưng mặt, đoán là cô tức thật nên xuống giọng.
"Thôi, già một tí cho xứng với chú Định còn gì?"


Dương trừng mắt lên nhìn thằng cháu quý hóa. Hừ, cô với Định... đẹp đôi thế mà nó bảo già. Đúng là đồ cháu không nên thân, toàn ghen ăn tức ở với các bậc tiền bối mà.


Tức tối, Dương cầm cả cốc sữa chua lên, uống ực một hơi. Quân nhìn cốc sữa chua còn lại lổn nhổn toàn đá, cảm thán.
"ch.ết dở, chú Định nai lưng ra làm, liệu có đủ mà nuôi.... thím đây không hả thím"?


Hai tay Dương đã bắt đầu nắm chặt lại, dằn ra từng tiếng. "Có định nói chuyện tử tế không hả?
Quân không đáp, cứ nhìn cô trong cơn giận, lửng lơ mỉm cười. Cái nhìn khiến Dương hơi nhột nhạt. Kì lạ, ở đâu ra cái nhìn xấc xược thế cơ chứ?
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời


Dương cau mặt, hỏi sẵng "Nhìn cái kiểu gì thế?"
Đến lúc đó, Quân mới cười cười, không còn dùng ánh nhìn tà đạo mà nhìn Dương nữa, thản nhiên quay sang chuyện khác.
"Đến đây rồi thì uống thêm chút cà phê nhé".


Dương định phản đối, vì bụng cô cảm thấy hơi khó chịu rồi. Những ngày này là bụng dạ cô dễ lộn tùng phèo lắm. Nhưng chưa kịp nói gì, Quân đã gọi với về phía chủ quán đòi thêm một ly nâu nóng, nhiều sữa.
Quái lạ thật, sao cậu ta biết mình hảo ngọt nhỉ?


Đợi khi café được đem ra, Quân vẫn thói ga lăng, khuấy cho cô, rồi cười cợt "Nghe những câu chuyện đời thì phải uống café mới thấm. Chứ sữa chua đánh đá nhạt toẹt, ăn thua gì?"


Dương nghe vậy, chẳng khách sáo gì mà nhấp thử ngụm cà phê. Cà phê ở đây không đặc sắc gì, chỉ là cũng không tệ lắm.
"Không ngon, đúng không. Nhưng người ta đến đây, vì không khí của nó. Cũng vì thói quen..."


Dương gật gù ngước lên, hơi ngạc nhiên vì thái độ cậu ta trầm hẳn xuống. Gặp ánh mắt cô, Quân cười buồn, nói vu vơ không đâu vào đâu.
"Sau này không cãi nhau với Nhái Bén nữa rồi, tự kỉ quá đi mất".
"Đi du học à?


Quân khẽ gật đầu. Câu chuyện lòng vòng ra thì là thế này. Ông nội của Quân và cả mẹ cậu ta, lúc nào cũng chỉ muốn Quân học xong và về để quản lý cơ ngơi của cả gia đình, là một tập đoàn xây dựng. Nhưng Quân thì không ham hố gì cả, và cậu ta chỉ thích chơi bi – a mà thôi. Sau bao nhiêu lần chiến tranh, cuối cùng, cậu ta cũng tuyên bố là sẽ quyết định đi theo con đường bi – a chuyên nghiệp. Lần thi đấu ở khu nhà vườn kia chính là sự khẳng định. Nếu Quân thắng, cậu ta sẽ được làm theo ý mình. Nếu thua, Quân phải về làm việc cho gia đình...


Dương lắng nghe, tự dưng hiểu ra Quân đã không chỉ thua cuộc, cậu ta còn đánh mất cả tương lai và tự do bằng đường cơ bất cẩn ấy. Không nén nổi sự tò mò, Dương ngập ngừng.
"Lúc đó, cậu sao vậy? Đường cơ đó rất đơn giản mà"


Quân nhìn lên Dương một thoáng, mỉm nụ cười kì lạ, rồi buông thõng "Bí mật. Ngoài chuyện đó ra thì cô muốn hỏi cái gì cũng được".
Dương bặm chặt môi, nín thở khi cơ hội đến. Mấy khi cậu ta mới "lỡ miệng" thế này chứ. Cô phải tận dụng mới được.
"Thật là hỏi gì cũng được chứ?"


"Ừ, hỏi đi. Gớm trông cái mặt tò mò kìa!"
Dương cười hì hì, cố ra vẻ tỉnh bơ " Thế lần trước cậu có nói rằng chú cậu, à ừ, anh Định ấy, đã có "mối" rồi, là làm sao
Quân sững ra, rồi cười ha hả "Á à, vẫn xoắn quẩy vì cái vụ đó à?"


Dương cố làm tỉnh "Cậu đã nói tôi muốn hỏi gì cũng được còn gì. Cười cái gì mà cười"


Cậu ta lập tức ngậm miệng, vẻ mặt cũng biến đổi 180 độ và giọng nói thì lạnh đi với sự tự kiêu "Là hỏi về bất cứ thứ gì liên quan đến riêng – bản – thân – tôi. Hiểu chưa? Còn lại, tò mò thì đi mà hỏi chú ấy!"


Dương vừa tức vừa quê, không đáp lại được. Nhưng bụng cô vẫn đầy thắc mắc "Vậy còn chuyện gia đình..."
Quân phẩy phẩy tay "Cũng không liên quan. Nếu chú ấy muốn, chú ấy kể"...


Dương nín thinh không đáp. Một ý nghĩ đã có lần lướt qua lại trở lại với Dương. Định như một bức tường thành, mà phía sau còn biết bao điều ẩn giấu. Tự cô chẳng thể nào qua nổi, chỉ đợi Định hé mở cho cô. Nhưng, biết đến bao giờ? Bao giờ anh đủ tin? Bao giờ anh đủ... yêu


Dương thẫn thờ, tay vô thức cầm ly cà phê, nhấp từng ngụm nhỏ. Cà phê nóng, hơi thoáng vị chua chua khiến bụng Dương cuộn lên một lần khó chịu khác. Cô phải nhanh chóng chuồn thôi, tình hình này là cơn đau bụng thường lệ chuẩn bị hành hạ cô đây rồi.


Đang nhấp nhổm định đòi về, thì một lượt khách tấp nập đi vào. Quân nhanh nhẹn lùi ghế vào, kéo theo cả Dương, còn lừ mắt với cô một cái.
"Định đòi về chắc. Ngồi yên đấy"
Dương ớ ra, chưa kịp nói thì cái khuôn mặt ngầu đó đã chuyển sang vẻ trêu chọc quen thuộc.


"Đã bảo là tận dụng đi. Mấy bữa nữa tìm nổ mắt cũng không ra một anh chàng đẹp trai ngời ngời, tính tình phóng khoáng mà ngồi cà phê cà pháo thế này đâu".
Dương phì cười. Ở xung quanh, đám khách đã quây quần thành từng nhóm nhỏ, rì rầm chuyện trò, nhưng dường như không ai to tiếng.


Dương hỏi bâng quơ.
"Quán này ở sâu trong ngõ mà đông nhỉ?"
"Ừ! Đông thì đông nhưng toàn người lạ, liên quan gì đâu".
Nghe câu nói của cậu ta, Dương chán chẳng buồn tán nhảm gì nữa. Một lúc sau, nhớ ra chủ đề cũ, Dương hỏi bằng sự quan tâm thật lòng.


"Đáng ra cậu phải về làm cho công ty của gia đình cơ mà. Sao lại đi du học"
Quân toét miệng ra cười "Tội gì chui đầu vào rọ sớm, phải lấy cớ học hành trau dồi tri thức mà bay nhảy thêm vài năm nữa chứ".


Nhìn cái mặt một trời tinh quái kia, bao nhiêu thương cảm vụ thất bại trời ơi của cậu ta trong Dương bay vèo đi sạch. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà. Đúng lúc đó, điện thoại của Dương reo lên. Dương đột nhiên nín thở. Là Định. Cô xoay lưng lại, nghe điện thoại, nói lí nha lí nhí. Định chỉ hỏi ngày mai cô có rảnh không? Anh muốn đưa cô đi gặp một người.


Việc Định đưa cô đến gặp một ai đó có phải là một bước tiến không nhỉ? Dương trả lời đồng ý khi tim đập thình thịch trong ngực. Cô định hỏi là đến gặp ai, nhưng rồi lại thôi, cứ để cảm giác tò mò, đợi chờ này xâm lấn vậy.


Rồi như thấy có gì đó không minh bạch cho lắm, Dương cố nói thản nhiên, bảo rằng mình đang ngồi uống café với thằng cháu quý hóa của anh. Giọng Định vẫn vui vẻ, còn dặn đừng để cho Quân  chọc tức cô mà tổn thọ. Nghe câu nói này, lòng Dương như có ai siết nhẹ, ấm áp như ly trà gừng khi đau bụng vậy. Cô cúp điện thoại xuống, vẫn còn ngẩn ngơ hồi lâu.


Đến lúc sực tỉnh, quay sang, thì thấy Quân không hóng hớt như mọi bận, mà đang hí hoáy viết gì đó trên một tờ giấy xé nham nhở. Dương nghển sang nhìn, nhưng Quân đã giấu nhẹm đi, nhét ngay vào túi quần.
"Thư tình cho cô nào à?"
"Hỏi làm gì. Sao đàn bà con gái ai cũng tò mò thế nhỉ?


Nói rồi cậu ta nghênh ngang đứng dậy đi ra trả tiền, mặc Dương đứng thộn mặt ra vì tức.


Lúc ra xe, cảm giác tưng tức khó chịu ở bụng bắt đầu lan ra mạnh hơn. Cả sự nôn nao như có cái gì dâng lên đầy họng khiến Dương lo lắng không thôi. Bình thường, gần sát đến ngày, bao giờ Dương cũng để trong ngăn túi nhỏ đủ loại thuốc giảm đau. Nhưng lần này vì nó đến sớm hơn mọi bận, nên cô không kịp đề phòng. Sao cô có thể lơ đễnh thế nhỉ?


Quân dắt xe ra đến cổng mà không thấy Dương đi theo, bụng nghĩ ranh mãnh nàng Nhái Bén này định để mình phải bế lên chắc. Vừa quay lại, định nói một câu cợt đùa, nhưng rồi Quân sững lại, đôi mắt một mí kinh ngạc. Bởi vì ngay trước mắt anh, Dương một tay vịn tường, một tay ôm bụng, khuôn mặt tái nhợt đang từ từ quỵ xuống.






Truyện liên quan