Chương 50: 50: Ánh Mắt Của Lâm Tố Trở Nên Mơ Màng

Đào Mục Chi và Lâ·m Mộ Hoa trao đổi phương thức liên lạc.
Quan hệ giữa con rể và mẹ vợ vững chắc hơn một tầng, Đào Mục Chi nói tạm biệt hai mẹ con Lâ·m Tố rồi lái xe rời khỏi.
Lâ·m Tố đứng ở đầu con hẻm nhìn theo đến tận khi xe đã chạy đi xa tít, xa đến mức không thấy được gì nữa.


Lâ·m Mộ Hoa sớm đã thu lại ánh mắt, thấy dáng vẻ của con gái thì không khỏi bật cười, giọng nói mang theo trêu chọc.
"Được rồi, không thấy gì nữa rồi."
Nghe thấy tiếng của mẹ, Lâ·m Tố mới giật mình thu lại thất thần, cô nhìn sang mẹ, thấy bà giống như đang cười mình.


Lâ·m Tố đỏ mặt, bào chữa: "Không phải con đang nhìn theo anh ta đâu."
"Rồi rồi.
Không phải đang nhìn theo." Lâ·m Mộ Hoa không tiếp tục trêu chọc cô nữa, cười nói: "Chúng ta về nhà thôi."
"Vâng." Lâ·m Tố đáp một tiếng, cùng mẹ quay về.
-
Hai mẹ con về đến nhà, trời cũng đã tối đen.


Lâ·m Tố vào nhà bật đèn, cả căn phòng sáng lên.
Lâ·m Tố đứng ở đầu cầu thang nhìn quanh một vòng, căn nhà thiếu đi Đào Mục Chi lại như trống mất một khoảng lớn.
Cơm tối là Đào Mục Chi nấu, lúc hắn chuẩn bị đi cũng đã giúp thu dọn bàn ăn, rửa bát đũa, chuẩn bị trái cây.


Hắn đi rồi, nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, hai mẹ con họ chẳng cần phải động tay động chân làm gì cả.
Lâ·m Mộ Hoa bật tivi lên, hai mẹ con ngồi trên ghế sô pha xem tivi.
Lâ·m Tố không quá thích xem tivi, đơn giản là ngồi xem với mẹ, đây cũng là phương thức giải trí chung của hai người.


Tivi mở ra kênh CCTV , chiếu một bộ phim kháng chiến, tiếng súng tiếng bom ầm ầm rung trời, màn hình chỉ toàn là khói bụi và lửa cháy, phản chiếu cả lên khuôn mặt của hai mẹ con.
Lâ·m Tố xem tivi, vẫn mải suy nghĩ về cái ôm vừa rồi với Đào Mục Chi.


available on google playdownload on app store


Mấy ngày này ở với Đào Mục Chi, tuy là vẫn luôn bị hắn dựng dậy từ sớm lôi đi leo núi, nhưng nếu phải tổng kết thì Lâ·m Tố sẽ nói là mình đã rất vui vẻ.


Nếu như là làm cùng một chuyện với người khác thì có lẽ cũng sẽ không vui vẻ như thế, quan trọng nhất vẫn là sự tự do nhẹ nhõm có được khi ở cạnh hắn.


Nghĩ đến đây, Lâ·m Tố quét mắt qua bàn trà, trên đó có bưởi ruột đỏ Đào Mục Chi đã bóc trước khi đi, Lâ·m Tố lại nhìn thêm một cái, cầm một miếng lên cho vào miệng.
Bưởi rất ngọt, có hơi ngăm ngăm đắng, mùi vị không quá đơn điệu, rất phù hợp với khẩu vị của cô.


Lâ·m Tố ăn xong một miếng, lại ăn thêm miếng nữa.
Lâ·m Mộ Hoa ngồi bên cạnh cũng cầm một miếng lên, ăn xong, nói: "Bưởi này vậy mà không chua."
"Vâng." Lâ·m Tố trả lời mẹ: "Ngăm ngăm đắng, vừa ngon."


Bưởi ruột đỏ này thường sẽ có độ đắng nhất định, nhưng loại đắng này rất nhạt, kể cả là người bình thường mà vị giác không quá nhạy thì sẽ không nếm ra được.


(*) bưởi này khá giống bưởi đào bên mình, nhưng hình như không phải vì bưởi đào tròn hơn với không bị đắng.
Nhưng Lâ·m Tố lại nếm ra được.
Mà vị giác của cô trong hai năm này vốn đã không còn nhạy nữa.


Lâ·m Tố không nói với bà, nhưng cô thường xuyên về nhà, qua ăn cơm hoặc ăn đồ vặt này kia, Lâ·m Mộ Hoa có thể quan sát được.


Cô vốn dĩ giống như một mảnh gấm Tứ Xuyên đã bị đốt cháy đen, vốn xinh đẹp rực rỡ lại cứ thế từng ch·út một bị ngọn lửa cắn nuốt, chỉ để lại một màu đen xám x·ịt.
Nhưng mà hiện tại, hình như đôi chỗ đen xám x·ịt đó đã lẳng lặng biến mất tự lúc nào.


Lâ·m Tố thuận miệng đáp lời bà, sau đó tiếp tục ăn bưởi xem tivi.
Lâ·m Mộ Hoa quan sát cô, thấy cô ăn hết múi này đến múi khác một cách ngon lành, ánh mắt bà hơi động.
Màn hình tivi vẫn là cảnh chiến tranh khói lửa, suy nghĩ của Lâ·m Mộ Hoa bị một tin nhắn kéo về.


Điện thoại của bà khẽ rung một cái rồi sáng lên, Lâ·m Mộ Hoa vốn chỉ tùy tiện đưa mắt qua, nhưng khi thấy được tên hiển thị, bà lại đổi ý cầm lên.
Là tin nhắn của Đào Mục Chi.


Lâ·m Mộ Hoa nhìn sang Lâ·m Tố ngồi bên cạnh một cái, sau đó hơi ngồi nhích sang phía còn lại, mở tin nhắn, nội dung theo đó rất nhanh hiện lên.


Đây là một tin nhắn rất dài, ánh mắt của Lâ·m Mộ Hoa chậm rãi di chuyển qua từng dòng chữ, đến khi đọc đến cuối, ánh sáng của màn hình tivi chiếu lên mắt bà, giống như phản chiếu thành một lưỡi dao sắc bén.
[Đào Mục Chi: Dì.


Con tự chủ trương trao đổi thông tin liên lạc với dì, ngoài việc muốn hỏi thăm về cách chế biến những món đặc sản thì thật ra còn có một chuyện khác nữa, là vấn đề liên quan đến Lâ·m Tố.
Một thời gian trước con từng đưa Lâ·m Tố đi gặp bạn của mình.


Bạn con là bác sĩ tâ·m lý, trong lúc tán gẫu cậu ấy phát hiện ra trạng thái tâ·m lý của Lâ·m Tố có vài vấn đề nho nhỏ.
Đây cũng là lý do con ở nhà dì qu·ấy rầy lâu như thế.


Nếu như trạng thái tâ·m lý của Lâ·m Tố có vấn đề, con hy vọng có thể khuyên nhủ cô ấy đi gặp bác sĩ tâ·m lý, bác sĩ tâ·m lý sẽ dựa theo những gì cô ấy đã trải qua, cùng với người mà cô ấy ở chung để tìm ra nguyên nhân dẫn đến chứng bệnh tâ·m lý của cô ấy, như thế sẽ giúp cô ấy khỏe mạnh trở lại.


Nhưng con không biết mình có thể khuyên nhủ được cô ấy hay không, nên hy vọng dì sẽ giúp đỡ.]
Xem xong tin nhắn, Lâ·m Mộ Hoa mặt không thay đổi tắt màn hình điện thoại.
Chia tay mẹ con Lâ·m Tố, Đào Mục Chi chạy xe vào đường lớn.


Sau khi đã đi đủ xa để không thấy được bóng dáng Lâ·m Tố và Lâ·m Mộ Hoa, hắn cho xe dừng lại bên đường, mở danh bạ của Lâ·m Mộ Hoa.
Sau đó, Đào Mục Chi soạn tin nhắn, gửi cho bà ấy.


Tin nhắn gửi đi thành c·ông, Đào Mục Chi ngồi trong xe đợi năm ph·út, quả nhiên như trong dự liệu, Lâ·m Mộ Hoa không trả lời tin nhắn của hắn.
Đào Mục Chi nhìn nội dung tin nhắn mình gửi đi, khẽ mím môi, sau đó cất điện thoại, một lần nữa khởi động xe.
-


Lâ·m Mộ Hoa đang nhớ lại nội dung tin nhắn kia, và những hành động của Đào Mục Chi trong mấy ngày ở lại đây, dẫn đến những sự thay đổi cho Lâ·m Tố và căn nhà này của bà.


Từ nội dung trong tin nhắn kia, có lẽ sau khi nghe được bạn mình nói Lâ·m Tố có thể có vấn đề về tâ·m lý, hắn đã đuổi theo đến tận nhà họ.
Quả nhiên như hy vọng của Đào Mục Chi, có sự tồn tại của hắn, cuộc sống trong bảy ngày này của Lâ·m Tố luôn tràn ngập vui vẻ.


Không chỉ tràn ngập vui vẻ mà còn tự tại cực kỳ.
Cô đã không còn bị cảm giác hổ thẹn với bà, bởi vì toàn bộ những gì Đào Mục Chi làm là vì Lâ·m Tố, Lâ·m Tố không cần phải tiếp nhận t·ình yêu mà cô không thể đáp lại của bà.


Cô thoát khỏi xiềng xích làm bằng t·ình yêu của mẹ, trở thành một con người tự do, cứ thế tự do tự tại vượt qua bảy ngày này.
Lâ·m Tố của bảy ngày này, mỗi ngày đều được Đào Mục Chi đưa đi leo núi, sức khỏe và khí sắc đều tốt hơn rất nhiều.


So với những lần trước khi cô về nhà đã gần như trở thành một người bình thường.
Mà đúng như bà chứng kiến, Lâ·m Tố hiện tại thậm chí là đã hồi phục đôi ch·út vị giác, có thể nếm ra ngăm ngăm đắng rất nhẹ trong miếng bưởi ruột đỏ kia.


Những thay đổi rõ ràng này của Lâ·m Tố là vì Đào Mục Chi.
Mà Lâ·m Mộ Hoa không hề cảnh giác với những thay đổi này, ngược lại còn mặc cho nó diễn ra, tùy ý cho Đào Mục Chi làm những gì mình muốn.
Bởi vì Lâ·m Mộ Hoa có một kế hoạch càng cao tay hơn.


Dưới áp lực tâ·m lý kéo dài, Lâ·m Tố tất nhiên sẽ thích loại cuộc sống tự do không có áp lực này, cũng theo lẽ đương nhiên sẽ khiến cô càng trầm mê vào cuộc sống có t·ình yêu của Đào Mục Chi che chở.


Chỉ cần đợi cô hoàn toàn rơi vào thứ t·ình yêu này, trầm mê, điên cuồng, vậy thì khi quả mìn trên người Đào Mục Chi phát nổ, tổn thương trên người cô sẽ càng sâu hơn, càng thống khổ hơn.
Bởi vậy Lâ·m Mộ Hoa mới không quá bận tâ·m vào những thay đổi của Lâ·m Tố trong mấy ngày nay.


Cho đến khi Đào Mục Chi gửi cho bà tin nhắn này.
Nội dung tin nhắn này rất bình thường, là sự lo lắng của một người đàn ông dành cho người mình yêu, bởi vì không biết phải khuyên nhủ thế nào, mới gửi một tin nhắn theo lẽ bình thường để xin sự hỗ trợ từ người mẹ.


Nhưng trong nội dung tin nhắn này có một vấn đề mấu chốt, bạn của Đào Mục Chi là bác sĩ tâ·m lý.


Mà người bạn là bác sĩ tâ·m lý này đã gặp được Lâ·m Tố, thậm chí thông qua trò chuyện phát hiện ra trạng thái tâ·m lý của cô có bất thường, còn hy vọng có thể thông qua Đào Mục Chi khuyên nhủ Lâ·m Tố đến gặp bác sĩ tâ·m lý.


Trong quá trình chẩn liệu, bác sĩ tâ·m lý sẽ nhìn ra vấn đề của Lâ·m Tố, hơn nữa thông qua nó tr.a ra được nguyên nhân gây ra chứng bệnh tâ·m lý của cô.
Dĩ nhiên, chứng bệnh tâ·m lý này của Lâ·m Tố không thoát khỏi liên can với bà.


Dù bà có là người nuôi dưỡng dạy dỗ Lâ·m Tố, khiến cô không vì người khác mà nghi ngờ hay phản bội bà.
Nhưng dưới sự khôn khéo của bác sĩ tâ·m lý, bà không thể chắc chắn liệu bức tường thành này của Lâ·m Tố có bị phá vỡ hay không.


Bà đã mất hai mươi năm để thành c·ông biến Lâ·m Tố thành như hiện tại, sao có thể để một nhân tố không xác định đến phá tan c·ông sức của bà?
Đào Mục Chi này không thể giữ nữa rồi.
Vốn dĩ đã không thể giữ hắn lại.


Lâ·m Mộ Hoa xem tivi, ánh mắt bởi vì chuỗi phân tích trong lòng mà không ngừng biến đổi.
Cuối cùng, bà đã tự mình đưa ra quyết định.
Lâ·m Tố vẫn đang ăn bưởi ruột đỏ.


Cô bắt đầu có cảm giác hơi nghiền cái vị vừa ngọt vừa ngăm ngăm đắng này, cô vừa ăn vừa nghĩ, có thể là vì Đào Mục Chi đã bóc nó, hoặc là vì lâu quá rồi cô không nếm được hương vị rõ ràng thế này.


Mấy ngày Đào Mục Chi ở nhà cô, trạng thái tâ·m lý của cô luôn ổn định, thậm chí Lâ·m Tố còn cảm thấy có lẽ sau này mình không cần đi khám bệnh nữa, cô đã là người bình thường rồi.


Lâ·m Tố lại cầm lên một miếng bưởi, vừa xem tivi vừa ăn, mẹ cô ngồi bên cạnh nhìn sang, cười cười hỏi: "Thích ăn bưởi?"
Lâ·m Tố đang gặm bưởi nhìn sang mẹ, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, nói: "Cũng không hẳn, chỉ là tự nhiên con muốn ăn."


Cô nói xong, nhìn xuống đĩa bưởi trên bàn, quào, mới ngồi một lát mà mình cô đã đ·ánh chén hết hơn nửa.
Cô dừng lại không ăn nữa, lấy khăn giấy lau nước trên đầu ngón tay.


Quan sát động tác nhỏ này của Lâ·m Tố, Lâ·m Mộ Hoa hơi thu lại biểu t·ình trong mắt, bà quay về nhìn màn hình tivi, sau đó lại nhìn sang Lâ·m Tố, giọng điệu như đang tán gẫu bình thường hỏi cô.
"Con gặp bạn của Đào tiên sinh rồi hả?"
Lâ·m Tố: "..."
Lúc nào?


Tuy là cô và Đào Mục Chi sống chung, nhưng ngoại trừ một lần gặp hắn đi xem mặt thì hình như chưa gặp những người khác.
A, gặp rồi.
Khi đó cô không phục Đào Mục Chi, muốn quyến rũ Đào Mục Chi nên cố ý đến trường của hắn, hình như đã gặp một người tên là Trương Hòa.


Có vẻ là có quan hệ rất tốt với hắn, là học trưởng của hắn thì phải.
Lâ·m Tố suy nghĩ một lát, rốt cuộc nhớ ra đúng là mình từng gặp bạn của Đào Mục Chi.
Cô gật đầu, đáp: "Gặp rồi ạ."
"Là bác sĩ tâ·m lý hả?" Lâ·m Mộ Hoa lại hỏi.
Lâ·m Tố: "..."


Chắc không phải đâu? Hình như là giảng viên đại học.
Nhưng mà hai người đó tốt nghiệp cùng một chuyên ngành nên chắc cũng có thể coi một nửa là bác sĩ tâ·m lý nhỉ?
Lâ·m Tố tự suy ngẫm tự thuyết phục bản thân, qua loa đáp: "Đúng ạ."
Đáy mắt Lâ·m Mộ Hoa thoáng cái đã đóng thành băng.


Lâ·m Tố nghe được hai câu hỏi này của mẹ, như cảm thấy có gì không đúng nên quay đầu nhìn sang, cười hỏi: "Tự nhiên mẹ hỏi mấy chuyện này làm gì?"
Cô còn chưa nói xong, đã thấy biểu t·ình nghiêm trọng của mẹ, trong vô thức thu lại tươi cười trên mặt.


Lâ·m Mộ Hoa nhìn Lâ·m Tố, cũng đã nhận ra biểu t·ình của mình khiến tươi cười trên mặt cô vụt tắt, bèn chậm rãi thay đổi từ nghiêm trọng thành mềm mại, trong mềm mại lại có sự khó xử của một người mẹ, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.


Biểu t·ình của bà thay đổi rất chậm rất tự nhiên, giống như mỗi một thay đổi này đều là cố t·ình để Lâ·m Tố phân tích được ý nghĩa đằng sau nó.
Đầu tiên bà nhìn Lâ·m Tố, trong mắt mang theo tràn ngập do dự và thấp thoáng đau lòng, cuối cùng là một sự ôn nhu kiên định.


"Có chuyện này có lẽ mẹ nên nói với con.
Hôm qua lúc con đi thay quần áo Đào tiên sinh đã tiếp một cuộc điện thoại, mẹ không cẩn thận nghe được nội dung trò chuyện của cậu ấy với đầu dây bên kia."


"Hình như cậu ấy có bạn gái rồi, họ đang nói về áo cưới của bạn gái, còn có ngày cưới của hai người."
Lâ·m Mộ Hoa khó khăn chậm rãi nói ra một câu chuyện khiến người ta "lòng đau như cắt" này, bà giống như muốn cho Lâ·m Tố sức mạnh, cầm lấy tay cô, sau đó nhấc mắt nhìn Lâ·m Tố trước mặt, nói.


"Tiểu Tố, mẹ do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định phải nói chuyện này với con.
Mẹ biết con thích cậu ấy, nhưng trước khi cậu ấy làm tổn thương con thì con phải rời khỏi cậu ấy thôi."
Bàn tay Lâ·m Tố bị mẹ nắm chặt.


Lúc nói những lời này, so với những lời trước đó, bàn tay cô còn bị siết chặt hơn nữa.
Thậm chí khi nói đến câu cuối cùng, tay bà nắm lấy tay cô theo nhịp hết nắm rồi lại thả lỏng.
Lâ·m Tố cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay của mẹ.


Cô đưa mắt nhìn bà, thấy mẹ cũng đang nhìn vào mắt cô.
Trong mắt bà mang theo lo lắng và t·ình yêu đầy dịu dàng của một người mẹ dành cho cô con gái mình dứt ruột đẻ ra.
Cô nhìn mẹ, suy nghĩ về những lời bà vừa nói.


Bà nói Đào Mục Chi đã có hôn thê, hắn đang chọn áo cưới với vị hôn thê của mình, còn cùng nhau bàn bạc về ngày cưới của hai người.
Lâ·m Tố cảm thấy chuyện này quá hoang đường.


Bởi vì tuy hiện tại cô không ở nhà, nhưng khi còn ở thành phố A, gần như là mỗi ngày đều ở chung với Đào Mục Chi.
Nếu như sự thật đúng là như vậy thì không thể có chuyện cô lại không biết.


Hơn nữa cô từng gặp hắn đi xem mắt, thậm chí nói, lúc xem mắt hắn còn chẳng thèm quan tâ·m đến đối tượng cần xem mắt, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người cô.
Ánh mắt Lâ·m Tố trở nên mơ màng.


Cô nhìn người mẹ cẩn thận chăm sóc cho cô, dành một t·ình yêu lớn như trời biển cho cô đang ở ng·ay trước mặt, bỗng nhiên cảm nhận được một tia khác thường.
Hình như mẹ đang ly gián quan hệ giữa cô và Đào Mục Chi.
***


88: Kế hoạch của mẹ Tố là, chờ thêm 1 thời gian khi Tố hoàn toàn đắm chìm vào t·ình yêu rồi bị cái tin sét đ·ánh bác sĩ Đào đã có hôn thê và còn sắp cưới đ·ánh cho suy sụp, một lần nữa quay về ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay bà làm một con búp bê, nhưng vì bác sĩ Đào gửi tin nhắn khiến bà cảm thấy bị đe dọa, nên quyết định thay đổi kế hoạch, đẩy nhanh tiến trình "sự thật bị phơi bày"..






Truyện liên quan