Chương 33: Day 33

—— Thuê nhà?!
—— Như hình với bóng?!
—— Cùng đại thần ở chung một mái nhà?!
—— Đêm xuân ngắn ngủi ngày đã lên, đồ lót trên đất chưa được giặt giũ?!
Cuộc sống như vậy nha ~~~~~~~~


Bạn Kim Jae Jae lúc thốt ra lời kia lập tức bị suy nghĩ hoàn mỹ của mình rung động, sao cậu có thể vừa thông minh lại vừa thiện lương như thế, vậy mà giữa lúc bị đại thần giằng co đến hơn nửa đêm, tiểu ƈúƈ ɦσα không tài nào khép lại được mà còn cân nhắc suy xét cho tính phúc của đại thần (Cậu xác định không phải là cho chính mình?!), lại còn suy nghĩ đổi giường to hơn!


Trong thôn có một cậu bé tên Jaejoong, lớn lên vừa xinh đẹp lại vừa thiện lương nha! (= =?!)


Trong đầu vui vẻ tưởng tượng cảnh phòng nhỏ mà cậu và đại thần thuê, một căn phòng chỉ có giường cùng đồ dùng sinh hoạt, đơn sơ nhưng ấm áp, hết giờ học, hai người có thể cùng vào bép nấu cơm, sau đó cùng ngồi vào bàn học, chơi Phong Vân, buổi tối ngắm trăng rồi ôm nhau ngủ.
AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!


Thật sự là quá hoàn hảo, quả thực là một người vợ đảm đang, a nhầm, quả thực là một khoảnh khắc hoàn hảo của Kim Jae Jae!!
“Yunnie, Yunnie, chúng ta thuê phòng đi!” Jaejoong càng nghĩ càng hưng phấn, tiến sát vào trong lòng đại thần, mắt to cười híp lại.
“Gọi anh là cái gì?”


“Không, không có gì, em, em đang hát thôi.” Kim bé cải xấu hổ, thuận miệng hát loạn, “La la la, chân trời có đám mây bay, bay nha bay ~~~~~”
O(╯□╰)o
“Thuê nhà trước phải tìm nơi thích hợp, bàn tiền thuê, trang trí…”


available on google playdownload on app store


WTF! Đầu năm nay sao thuê nhà cũng có thể phiền toái, làm nhiều chuyện như vậy thì đến lúc xong, siêu nhân cũng đổi sang mặc vest rồi, cậu khó được khi suy nghĩ cho tương lai nhưng giờ lại hoàn toàn tan vỡ là sao?!


Cậu và đại thần cũng không thể mãi ở ký túc xá nha, chẳng lẽ một tuần phải mất mấy lần phải giải thích với vị tầng dưới là có địa chấn sao?! Hơn nữa, cũng không thể lúc nào cũng đuổi Yoochun và Changmin đi được, cứ kiểu này, tiểu ƈúƈ ɦσα của Junsu cũng rất nhanh sẽ bị xử nha!
“Anh xử lý.”


“Hay thôi đi, liệu có phiền phức quá không?”
“Không sao, hết thảy đã có anh.”


Ánh mắt kiên định của đại thần đã thành công khiến cho Kim Jae Jae kinh ngạc, mãi đến khi được hộ tống trở về ký túc xá, cậu vẫn chưa hoàn hồn, làm cho Mập mạp cùng Junsu cứ huơ tay loạn xạ nhằm gây sự chú ý của cậu.
OMG! Đại thần có hiểu ý cậu không?!


Cậu muốn nói là một căn phòng cho người ở, có cửa có mái nha, không phải mấy cái container ven đường hay xác rùa đen đâu!!
“Mập mạp, theo ý kiến của cậu, hyung tớ bị làm sao?”
“Theo thần y đây sơ chuẩn thì đoán chừng là do uống hơi nhiều nước miếng đại thần.”
“SO?”


“Tiêu hóa rối loạn chứ sao.”
“Tớ cho rằng, Bạch hyung của chúng ta…” Dae Chil ngồi xổm bên cạnh mở miệng, “Là uống quá nhiều sữa bò của đại thần.”
“… Dae Chil, sao cậu lại nói như vậy.” Mập mạp cười điên cuồng, “Ha ha, lại còn sữa bò, vị gì?”


“Chẳng lẽ sữa bò đại thần sản xuất còn có thể ngược dòng? Cuối cùng biến thành miệng sùi bọt mép?”
“Có lẽ là bị hấp thụ trực tiếp rồi.”
“Nên mới đơ ra thế này à?”
“Biết sao được, sữa bò nhãn hiệu đại thần, dinh dưỡng rất cao nha.”


Chủ đề trong ký túc xá nam sinh vĩnh viên là như thế, vì vậy Mập mạp cùng Junsu càng nói càng cách xa chuẩn mực thông thường, ha ha cười ɖâʍ đãng, rốt cuộc lửa giận của bạn Kim Jae Jae đã bị châm ngòi, xông ra véo hai người kia.
“Cái kia, tớ chuẩn bị cùng đại thần thuê phòng ở bên ngoài.”


“WTF! Sống thử à.” Mập mạp kinh.
“A a a a, em phải báo cho Đội phòng chống tệ nạn, nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải.” Junsu đùa.
“Bạch hyung ngồi ở giữa.” Dae Chil phối hợp.
WTF! Mấy tên này bị bệnh hết rồi à!!!


Chuyện thuê nhà rất nhanh bị bạn Kim Jae Jae đang ngập chìm trong đủ loại hoạt động trước khai giảng quên phắt đi, mấy việc đón sinh viên mới nhập trường bị đẩy cho những người mới vào hội học sinh như ký túc xá 419 nên mọi người vô cùng bận, cho nên khi cậu nhận được điện thoại của đại thần bảo ra ngoài xem nhà, Jaejoong sửng sốt vài giây liền ném bản trù tính đang làm dở, lao nhanh ra khỏi ký túc xá.


“Hyung ấy làm gì vậy?” Junsu bị yêu cầu hát trong buổi tiệc tối nên đang luyện tập, hỏi.
“Có lẽ…” Mập mạp đã hoàn chỉnh Power Point, quay đầu nhìn hành lang bụi mù bốn phía, trả lời, “Có lẽ, đi uống sữa tươi nha.”
419 trầm mặc-ING.


“Đại thần.” Jaejoong từ xa xa đã thấy bóng dáng một người đứng ven đường, vội vàng chạy tới, “Đợi lâu chưa?”
“Không lâu lắm, đi thôi.”


Bạn Kim Jae Jae ngoan ngoãn để đại thần dắt vào một khu chung cư cao cấp cách trường học không xa, trong lòng yên lặng suy nghĩ, liệu có phải đại thần chọn nhà trong đây không, đây toàn con đại gia ở mà!


Quẹt thẻ đi vào, kiểm tr.a dấu vân tay, vào thang máy, cuối cùng đứng trước cửa gỗ đỏ thẫm của một căn phòng trên tầng mười, Jaejoong nhìn đại thần bình tĩnh lấy chìa khóa ra mở, sau đó, cậu khiếp sợ đơ tại chỗ….
AAAAAAAAAAAA!!!!
Ai đến nói cho cậu biết, cậu đã đi nhầm phòng rồi đúng không?!


Ai đến nói cho cậu biết căn phòng rộng hơn 100m  chỉ có hai màu đen trắng đơn giản nhưng sang trọng này thật sự là đại thần thuê đi, ai đến nói cho cậu biết vì sao căn phòng nhỏ rách nát mà cậu tưởng tượng lại biến thành căn phòng trải thảm lông này đi, ai đến nói cho cậu biết, kỳ thật bây giờ những điều cậu thấy đều là mơ đi?!


Trên bụng đại thần nhất định có túi thần kỳ, đại thần căn bản là đến từ thế kỷ 22 nha, tai đại thần thật ra là đồ giả nha, tên đại thần là Doraemon nha!
“Đại thần, đây là thuê à?”


“Không.”  Đại thần cầm một đôi dép lê tới, Jaejoong thở phào nhẹ nhõm, may mắn, đại thần chỉ là siêu nhân, không phải máy in tiền.
“Là anh mua.” Đại thần chậm rãi nói xong, khiến cho Jaejoong nghẹn họng sững sờ tại chỗ.
Mua, mua sao?!
Cái nhà này là đại thần mua sao?!


WTF! Chẳng lẽ Kim Jaejoong cậu không phải yêu đại thần mà là yêu đại gia?!
“Đại thần, mua mà anh nói là mua kia sao?”
“Ừ, trả toàn bộ tiền.”
AAAAAAAAAAAAAAAA!!!
Làm sao bây giờ, cậu hiện tại có chút chóng mặt!!


Đại thần thật ra là người ngoài hành tinh đúng không, nếu không một sinh viên sao có thể đủ tiền mua một căn nhà?!
“Đại thần, anh từ hành tinh của mình đến xâm chiếm Trái Đất được mấy năm rồi?”
“… Ba năm.”


Hóa ra, đại thần cũng có thể nói đùa nha, kỳ thật siêu nhân cũng có thể vào một ngày nào đó cởi đồ lót nhảy điệu con voi sao?!
“Đã có nhà, sao mấy hôm trước lúc em nói thuê phòng, sao anh còn nghiêm túc suy nghĩ việc đi thuê?”
“Anh quên mất.”
“Cái này mà cũng quên được?!”


“Mua từ trước kia rồi.”
Trước kia?!
“Lúc trước khi anh quyết định học ở trường này thì vừa vặn thấy chung cư bắt đầu bán nhà, nên mua một căn nhà rồi lắp đặt đồ dùng.”
Kim Jaejoong không phản bác được!


Đây là tư duy kinh tế tốt đến mức nào nha, sao có thể dự kiến trước nhiều việc như vậy?!
Lúc cậu tốt nghiệp trung học vẫn còn đang mải chơi, vậy mà đại thần người ta đã mua được nhà!


Đại học T vốn ở vùng ngoại thành, lúc trường chưa xây dựng thì nơi đây còn rất hoang vu, cũng chẳng có người ở, giá nhà vốn rất thấp, mãi đến khi đại học xây dựng xong, giá nhà mới bắt đầu tăng vọt, nghe Mập mạp nói, nếu lúc trước mua một căn nhà thì giờ đây chắc chắn biến thành đại gia.


“Lúc anh mua là bao nhiêu tiền?”
“Một ngàn hai một mét vuông.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Hơn sáu ngàn.”
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
KAO! Một vạn dấu chấm than cũng không thể biểu đạt nội tâm điên cuồng, à không, khiếp sợ của cậu!
“Anh ở đâu ra lắm tiền vậy?”


“Hình như là tiền thưởng đợt tham gia cuộc thi người mẫu với Yoochun.”
Này! Anh càng ngày càng khiến em tức ch.ết đấy, nhớ năm đó, cậu đi làm thêm cầm được 100 đồng đã kích động như điên, nếu cậu là đại thần, khẳng định đã lao lên… Tàu vũ trụ bay sang hành tinh khác rồi.


“Vậy sao giờ mới dẫn em tới xem?” Jaejoong đông sờ sờ tây sờ sờ, đây là nhà của đại thần, vậy có phải một nửa được coi là của cậu không?!
“Vì cái này.” Đại thần chìa ra một quyển sổ màu đỏ.
OMG! Đây chẳng lẽ là giấy đăng kí kết hôn?!


Kim Jae Jae bị sổ hộ khẩu lần trước hù dọa, cẩn thận mở ra, hả, đây là… Giấy chứng nhận sở hữu bất động sản?!
Bên trên giấy chứng nhận sở hữu bất động sản lại ghi tên cậu là sao?!
“Đây là giấy chứng nhận sở hữu bất động sản?”
“Ừ, hai ngày trước anh đi làm.”
“Sang tên cho em?”


“Ừ.”
“Sao anh lại có sổ hộ khẩu của em?”
“Tìm mẹ lấy, mẹ đưa cho anh.”
Cậu biết mà, mẹ cậu mà biết chuyện này thì nhất định sẽ rất tích cực, bán con trai đi đổi lấy một căn nhà.


Nhưng mà, vì cái này, hiện tại căn nhà này toàn bộ đều thuộc quyền sở hữu của cậu đúng không?!
Cậu hiện tại có nhà có xe, khụ khụ, xe đạp cũng coi là xe đúng không?!


“Như thể nằm mơ vậy.” Jaejoong chạy đến phòng ngủ nhìn giường kiểu dáng sang trọng siêu lớn, véo véo mặt mình, đại thần từ phía sau ôm lấy eo cậu, nửa ngày mới mở miệng.
“Có phải đang mơ hay không thử là biết liền.”


Sau đó, ngày đầu tiên ở nhà mới của bạn Kim Jae Jae kết thúc bằng tiếng rên rỉ suốt cả buổi tối.


Đã có nhà mới ấm áp mà rộng rãi, đồng chí Jaejoong rất nhanh chóng bỏ ký túc xá mùa đông hút gió, mùa hè hấp hơi nóng, ngâm nga bài hát mà thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống ở chung hạnh phúc với đại thần.
“Tiểu Bạch Bạch, cậu thật sự dọn đi sao?”


“Ừ, hôm nay tớ rất vui nhá.”
“Haizzz ~~~~” Mập mạp thở dài.
“Sao vậy, không nỡ rời xa tớ à?”
“Đúng vậy.” Mập mạp vẻ mặt cầu xin, “Cậu đi rồi, về sau tớ lấy tất của ai để đi đây.”
“WTF! Thảo nào tớ thấy mình chỉ còn bảy chiếc, mau nhả ra đây.”


Vì vậy, Mập mạp cùng bảo bối ký túc xá liền trình diễn phiên bản minh họa cho cái gọi là họa từ miệng mà ra!
“Hyung, đại thần thật sự mua nhà cho hyung à?”
“Đúng vậy, ngay đối diện trường nha.”


“Đối diện trường…” Dae Chil từ trên giường bò xuống, “Không phải là nhà vệ sinh công cộng sao?”
“… Dae Chil, cậu không nói thì tốt hơn.” Jaejoong lườm một cái, tiếp tục thu dọn đồ.
“Nhưng mà, hyung, hyung thật sự muốn dọn đi sao?”
“Đúng vậy.”


“A, vậy thật tốt quá.” Junsu nhảy lên, “Nói như vậy, em có thể hoàn thành tâm nguyện của mình rồi.”
Tập thể ba người còn lại trong ký túc xá đồng loạt ngẩng đầu nhìn Kim Junsu, tên này còn tâm nguyện gì?!


“Cuối cùng thì em cũng có thể nửa đêm ngủ một giường, lúc sau lại ngủ ở một giường khác rồi, ue kyang kyang.”
Hừ (ˉ(∞)ˉ)
Tâm thần à!!!!


Park Yoochun, khổ cậu rồi, về sau nếu cậu có ngủ chung với Junsu mà lúc trước khi ngủ thấy thứ ở cạnh mình là đầu, lúc dậy lại biến thành chân thì ngàn vạn lần đừng kinh hoảng nha!!


囧囧 thu thập xong đồ đạc, Jaejoong kéo vali ra cửa, quay đầu nhìn ba người khác đang mở to mắt nhìn mình, rốt cuộc bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được rồi, đến nhà tớ ăn cơm một bữa đi.”
“AAAAAAAAAAAA!!!!” Ba người vốn sắp ch.ết lập tức được phục sinh, Phong Vân cũng không thèm chơi, gào lên xông ra ngoài.


“Này, Mập mạp, cậu cầm cặp lồng làm gì?”
“Đâu thể chỉ ăn một bữa nha, tớ phải lấy cho cả tuần sau nữa.”
“… Này, Kim Junsu, em có cần phải cầm chậu rửa mặt đi như vậy không, sao em không cầm thùng rác luôn đi.”
“Ý kiến hay, Dae Chil, quay lại lấy gầu hốt rác đi.”


“Này, mấy người để lại hết cho tôi.”

Hỗn loạn một đường, Kim Jae Jae cuối cùng cũng lôi được tổ ba người hưng phấn như đi tham quan Nhà Trắng về đến nhà.
“Ồ, tuy tổ cú nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ nha.” Mập mạp đứng ở cửa cảm thán.


“Mập mạp, là tổ chim sẻ, cảm ơn.” Junsu thay dép lê, nhìn ghế salon hình chữ L bằng da thật, tivi lớn như màn hình chiếu ở rạp chiếu phim, cùng mấy bức tranh treo trên tường, “Hơn nữa, nếu đây là tổ chim sẻ, vậy ký túc xá chúng ta là ổ sâu róm rồi.”


“Oa, đại thần đang nấu cơm à?” Mập mạp lắc lư qua phòng bếp, sau đó lại chạy vội ra, cậu nhất định là nhìn nhầm, cậu nhất định đã đeo ngược kính, cho nên cậu mới có thể trông thấy đại thần mặc tạp dề, đang đánh trứng gà?!
Những cái này cũng không phải trọng điểm!!


Trọng điểm là, đại thần, ngài vì sao phải ở trần rồi mặc tạp dề?!
Đây là tình thú của ngài và Tiểu Bạch Bạch sao?!
Nhưng mà người ngoài như cậu nhìn sẽ đau mắt đấy!!
“Hyung, để trần mà nấu cơm thì ăn ngon hơn à?”
“Cái gì?”


Bạn Kim Jae Jae nhìn theo ngón tay Junsu, lúc này mới phát hiện đại thần thản nhiên chỉ mặc mỗi cái tạp dề cùng quần đùi.
WTF! Người này sao lại không mặc áo?!


Đợi một tý, đêm qua, hình như cậu… Làm rách áo sơ mi đại thần, sau đó buổi sáng cậu trở về lấy hành lý, vẫn chưa đi mua cho đại thần, cho nên…
Cho nên anh cứ để như vậy mà đi nấu cơm sao?!


“Ngồi xuống đi.” Vị đại thần nào đó trong ánh mắt quẫn bách của mọi người bưng đĩa đồ ăn đặt lên bàn, sau đó, bị Kim Jae Jae mặt đỏ bừng đẩy vào phòng ngủ.
“Mập mạp, cậu có nhìn thấy không?”


“Tớ hình như nhìn thấy.” Mập mạp nuốt nước miếng, cậu vừa rồi vô cùng giật mình khi nhìn thấy trên lưng đại thần có một… Vết cào, còn có vài dấu hồng hồng.
“… Không nghĩ tới, sức chiến đấu của hyung tớ mạnh như vậy.”
“Tớ cũng không nghĩ tới.”


“Cho nên, Mập mạp, đại thần không mặc áo là ý bảo với chúng ta, hyung tớ là của anh ấy?!”
“Không, tớ nghĩ.” Mập mạp nhìn đại thần mặc quần áo rõ ràng là không vừa người đi ra ngoài, hít sâu một hơi nói, “Đại thần ý bảo chúng ta tặng Jaejoong bấm móng tay.”


Này, tặng loại cho người hay loại cho Ji Ji?!
Kim Junsu lâm vào trầm tư.
Đại thần, vĩnh viễn luôn khó hiểu như vậy, những người phàm tục như bọn họ tìm thứ để tặng thật sự là một chuyện rất thống khổ nha!


Tổ ba người 419 cơm nước no nên liền về, Jaejoong tắm rửa, thay áo phông, ôm gối nằm trên ghế salon xem phim hài, đại thần đã rửa bát xong, dọn dẹp phòng, đưa sữa bò đã hâm nóng cho cậu, sau đó ngồi cạnh ôm lấy vai cậu yên tĩnh xem cùng.


Hết thảy đều thật sự rất hoàn hảo khiến cho cậu chỉ muốn dừng thời gian lại, không trôi nữa.


Khoảng thời gian lúc sau cũng bình thản và ấm áp như vậy, đại thần hàng ngày đứng cổng chờ cậu tan học, hai người cùng đến siêu thị hoặc chợ mua đồ ăn, sau đó đại thần nấu, cậu ngồi xổm một bên trợ giúp, ngẫu nhiên cầm nhầm hành tây với hành lá thì lại bị bóp mũi nhẹ như là trừng phạt, sau khi ăn xong, nếu không phải học thì đại thần thường ngồi xem tin tức, cậu thì ở một bên quấy rối, cuối cùng rước họa vào thân bị kéo lên giường.


Mãi đến…
Mãi đến một ngày nọ, bạn Kim Jae Jae quên mang chìa khóa, sang hệ truyền thông tìm đại thần, nghe thấy đoạn đối thoại của hai cô gái:
“Nghe gì chưa, suất sinh viên trao đổi với nước ngoài của chúng ta đã được công bố chính thức rồi đó!”


“Ai vậy? Đoán chừng là hệ kinh tế đúng không?”
“Tớ kể cho cậu nghe, là Jung Yunho hệ chúng ta đấy.”
“Thật hay giả vậy?”
“Cậu tớ là thầy giáo trường mình, tớ nghe cậu nói.”


“Oa, mấy hôm trước tớ nghe nói người được chọn hai ngày nữa là đi rồi, haizzz, về sau không được nhìn thấy anh đẹp trai nữa.”

Nắng trưa ấm áp chiếu lên người nhưng trong lòng Jaejoong lại lạnh buốt.
Đại thần, muốn xuất ngoại?!
WTF! Người yêu cậu xuất ngoại làm sinh viên trao đổi?!


Đùa gì vậy, anh là học hệ phát thanh, trao đổi cái quỷ gì nha, chẳng lẽ ra nước ngoài để truyền bá tin tức à, mấy người kia có nghe hiểu không?!


Kim Jae Jae ép buộc chính mình tỉnh táo lại chạy về nhà, ngồi trên ghế salon ôm gối ngẩn người, đại thần dạo này rất bình thường, không hề thấy là chuẩn bị ra nước ngoài nha.
Ngồi đơ người suy nghĩ một hồi lâu, đại thần rốt cuộc ôm túi nguyên liệu nấu ăn mở cửa vào nhà.


“Yunho, anh… Sắp xuất ngoại à?” Jaejoong là tên nhóc rất thẳng tính, không thể nào giấu được chuyện gì, vừa thấy anh đã mở miệng hỏi.
“Trường muốn như vậy, anh vẫn chưa đồng ý.”
“Hóa ra là thật.”


WTF! Trường học dở hơi gì vậy, không biết dù hủy mười cái miếu cũng không được hủy tình yêu của một người sao?!
Đại thần nếu đi rồi, cậu phải làm sao bây giờ, tự sinh tự diệt sao?!
“Không muốn anh đi?”


“Mới không có.” Jaejoong ôm đầu gối, “Vì sao ngành của anh cũng phải ra nước ngoài học?”
“Anh không nói cho em biết, chuyên ngành thứ hai của anh là tài chính sao?”
Ồ mố?! Đại thần còn có chuyên ngành thứ hai?!
“Cái này thì chưa.”


“Anh đi nấu cơm đã.” Đại thần mang theo nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, để lại một mình Kim Jae Jae ngồi tưởng tượng cuộc sống sau khi đại thần đi, ruột gan đứt từng khúc.
~~~~(>_<)~~~~
Cậu thật sự không muốn đại thần đi nha!!


Nhưng mà, có câu nói, đằng sau một người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của người phụ nữ, đại thần tuy không thể có một đám phụ nữ, nhưng nhất định phải có sự ủng hộ của cậu thì mới thành công được.


Nhưng mà, cũng có câu nói, yêu một người thì phải giữ chặt người đó bên mình mà?!
Nhìn đại thần nấu cơm, Kim Jae Jae rốt cuộc sụp đổ rồi!!
Giờ thí nghiệm sáng hôm sau, cậu rất nghiêm túc gọi Mập mạp cùng Junsu ra, nói chuyện:
“Mập mạp, Junsu, đại thần có lẽ sẽ đi du học.”


“Chúc mừng, lần yêu đương này của cậu rốt cuộc không phụ sự mong đợi của mọi người đã thử hết lượt từ yêu qua mạng, yêu xa đến sống thử.” Mập mạp miệng tiện cười tủm tỉm đập vai.
“… Cậu muốn ch.ết như thế nào?!”
“ch.ết già.”


“Hyung, đại thần có nói là không muốn đi không?”
“Không, nhưng anh ấy cũng không nói là không đi nha!!”


“Tiểu Bạch Bạch, tớ nghe nói cơ hội này là rất hiếm, miễn toàn bộ học phí, còn cung cấp học bổng, bao nhiêu người đã phải đi luồn túi mấy vị cấp cao để được đi, đại thần được chọn là chuyện tốt nha.”
“Nhưng mà…”


“Tiểu Bạch Bạch, yêu một người là giúp người đó đạt được mục đích, xưa có mẹ hiền của Mạnh Tử chuyển nhà ba lần, giờ đến lượt cậu ngàn dặm tiễn chồng rồi.”
WTF! Đừng có nói như thể cậu là ba đại thần vậy chứ!!!


Nhưng mà, cậu quả thật không thể dùng danh nghĩa yêu mà giữ đại thần bên người, tuy rằng thật không nỡ nhưng đây cũng đâu phải sinh ly tử biệt!
Lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, Kim Jae Jae vỗ vai Mập mạp nói: “Mập mạp ch.ết bầm, đêm nay tớ về ký túc xá ngủ.”


“Được, hoan nghênh về nhà mẹ đẻ.” Mập mạp cười đùa tí tởn, “Tớ có thể đến nhà cậu ngủ không?”
“… Tớ có thể lấy Béo thẩm nhà cậu không?”
“Coi như tớ chưa nói gì.”


Ngủ lại một đêm trong ký túc xá đã lâu không về, trời vừa tờ mờ sáng, Jaejoong đã thức dậy, ngồi trên giường nhìn trời bên ngoài, hộp thư đến trong điện thoại vẫn trống rỗng, chỉ có một tin nhắn nằm lẻ loi trơ trọi trong hộp thư đi:
—— Yunho, anh đi đi, em chờ anh!
Anh ấy, có phải đã đi rồi không?!


Người kia lúc nào cũng luôn làm theo kế hoạch hẳn đã thu thập hành lý đi rồi, nghe Yoochun nói, đại học trao đổi lần này là trường mà anh vẫn rất thích, nghe nói, anh cũng đã sớm lên kế hoạch đạt được suất đi này rồi, nghe nói…


Nhưng mà, rõ ràng là tin vui như vậy, sao cậu lại cảm thấy thật khó chịu?!
“Hyung, sáng sớm ra đã ngắm trời rồi, có gì để nhìn đâu?” Junsu ăn sáng xong, quay về thấy Jaejoong đang hóa đá.


“Tiểu Bạch Bạch, cậu đừng nhìn nữa.” Mập mạp cũng mở miệng khuyên bảo, “Đại thần cũng không phải cứt chim, không rơi từ trên máy bay xuống đâu.”
-_-#
Mập mạp, cậu tốt nhất là trật tự đi!
Đại thần, liệu bây giờ có phải đang trên máy bay chậm rãi rời xa cậu không?!


Ultraman sở dĩ luôn đánh tiểu quái thú, liệu có phải vì lo lắng một ngày, ràng buộc giữa họ bị cắt đứt, vậy không thể gặp nhau nữa đúng không?!
“Bạch hyung, dưới tầng có người tìm.” Dae Chil đi mua nước đẩy cửa vào, kích động nói.


“Nếu như là người giao hàng, mấy cậu cứ xuống lấy mà ăn, tớ không có hứng.” Jaejoong dừng một chút, “Nếu không phải, cứ nói… Tớ đã cưỡi hạc qua tây thiên rồi.”
“Vậy nếu như một… Hiệp khách áo trắng tìm cậu thì sao?”


“Cứ nói… Cậu nói cái gì?” Jaejoong vèo cái quay đầu lại, “Ai?”
“Hiệp khách áo trắng, đang ở dưới tầng chờ cậu, mọi người đang vây xem kìa.”
Là anh sao?!
Hiệp khách áo trắng, có phải là anh không?!


Jaejoong đi dép lê chạy như điên xuống lầu, sau đó nhìn thấy trong đám người, dưới ánh mặt trời, người kia mặc một bộ áo trắng, lưng đeo trường kiếm, mái tóc đen bị gió thổi tung bay, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, đẹp như trong tranh.
Đó là quần áo mà cậu làm cho đại thần nhân dịp sinh nhật!


Người đang vươn tay ra về phía cậu kia là… Đại thần của cậu sao?
“Anh tới đón em rồi.”


Hiệp khách áo trắng nhẹ nhàng mở miệng, ánh nắng, lá cây, trời đất, đám người náo nhiệt, không khí ấm áp, mấy đóa hoa nhỏ đang rung rinh trong bồn, hết thảy mọi thứ trong mắt Jaejoong đều hóa thành hư vô, mọi cảnh vật đều đã mờ nhạt, chỉ còn lại đại thần đang cong khóe miệng, chỉ còn lại bóng dáng màu trắng đang đứng kia, vạt áo tung bay phấp phới.


Thật giống lần đầu hai người gặp mặt, trong Tân Thủ thôn, hiệp khách áo trắng kia cũng xuất hiện trước mặt cậu như vậy, nói với cậu:
—— Tôi dẫn cậu ra ngoài.


Từ đó trở đi, người tên Tức Mặc kia đã đi vào trong cuộc sống của Là Kim hoa không phải ƈúƈ ɦσα, mà Jung Yunho, cũng đã xâm nhập vào cuộc sống của Kim Jaejoong, không bao giờ rời xa.
“Jung Yunho!” Kim Jaejoong nhào vào trong ngực Jung Yunho, “Em đã đến, em đã đến, em đã đến.”


Em đã đến, vậy sẽ không bao giờ rời đi nữa, về sau sẽ không bao giờ để anh đi nữa!!!
“Vì sao còn chưa đi?”
“Anh còn chưa giúp em thành đại thần trong Phong Vân mà.”
“Yoochun nói đợt này anh đã lên kế hoạch cẩn thận, cậu ta nói anh luôn làm theo kế hoạch của mình.”


“Nhưng mà, em, chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của anh.”
“Em…”
“Em là điều ngoài ý muốn duy nhất của anh, không bao giờ anh muốn buông tay.”
“Tóc giả ở đâu vậy?”
“Tuyền Thủy cho mượn đấy.”
“Anh muốn dẫn em đi đâu?”
“Không phải luận văn về Game online em còn chưa nộp sao?”


“Em không mang Screenshots theo!”
“Không sao, chúng ta đi là được.”
“Vì sao?”
“Bởi vì Diệc Tuyệt sư thái là mẹ anh.”


Sân trường đầu xuân, hiệp khách áo trắng nắm tay một cậu trai mặc áo ngủ hình con voi chậm rãi dạo bước, để lại một truyền thuyết cùng đám người cằm đang rớt đầy đất.


Game online 33 ngày chấm dứt, Tức Mặc đại thần đã lừa gạt thành công bé cải, mà câu chuyện của Jung Yunho cùng Kim Jaejoong vẫn chưa kết thúc…
*———————— HOÀN CHÍNH VĂN ————————*






Truyện liên quan