Chương 46: Tích lũy

Người luyện võ vốn chú trọng hậu tích bạc phát, giai đoạn đầu tu luyện càng vững chắc thì về sau càng dễ tiến xa trên con đường võ đạo.


Phạm Thiên tu luyện tốc độ quá nhanh, chỉ mới tu luyện được 7-8 năm đã bằng người khác tu luyện cả 20 năm rồi. Nhưng tu luyện nhanh cũng không hẳn là chuyện tốt, nhất là nội kình tu được từ công pháp của Thiên Thế đại lục nói chung và Chiến Linh Quyết nói riêng vốn bá đạo hơn rất nhiều so với nội lực thông thường.


Phạm Thiên vốn cậy mình sở hữu võ hồn nên khả năng vận dụng nội kình cũng cao hơn hẳn so với người của thế giới này. Nhưng sau khi dung hợp Cửu Dương Thần Công nội kình tăng trưởng quá nhanh khiến cho hắn dần mất kiểm soát.


Bây giờ có được Càn Khôn Đại Na Di chẳng khác nào kẻ đi trong sa mạc lâu ngày gặp được ốc đảo.


Cuộn da dê ghi lại tổng cộng bảy tầng tâm pháp, sáu tầng đầu nhờ vào nội kình hùng hậu mà chỉ mất có nửa ngày Phạm Thiên đã tu thành. Lúc này Phạm Thiên cảm giác toàn thân mình sức lực tràn trề thu phát như ý, khi thì nhẹ nhàng như cơn gió lúc thì như đại hải quẫy động.


Phạm Thiên biết rằng người sáng tạo ra công pháp này lúc trước tu vi mặc dù cao nhưng nội lực lại không được thâm hậu bằng Trương Vô Kỵ luyện Cửu Dương Thần Công tới đại thành nên công pháp tầng thứ bảy là do ông ta sử dụng tri thức võ đạo của mình thôi diễn ra mà thôi.


available on google playdownload on app store


Trong tâm pháp tầng thứ bảy này có 19 câu Trương Vô Kỵ không thể luyện thành là bởi vì bản thân tầng thứ bảy không được hoàn chỉnh, còn phần tâm pháp chính xác hắn đã tu luyện toàn bộ rồi.


Phạm Thiên thử nhìn vào tâm pháp tầng thứ bảy của Càn Khôn Đại Na Di một lát sau đó bắt đầu tu luyện. Do biết có những câu chưa chính xác nên câu tâm pháp nào gặp phải cản trở hắn liền nhảy qua câu tiếp theo để tu luyện.


Nhưng đến cuối cùng toàn bộ tâm pháp tầng thứ bảy của Càn Khôn Đại Na Di Phạm Thiên chỉ tu luyện được một nửa, số câu còn lại mà hắn chưa luyện được nhiều gấp mấy lần con số 19 câu của Trương Vô Kỵ. Hắn không hiểu tri thức y lý như Trương Vô Kỵ nên nhiều câu khó mà lý giải nổi.


Nhưng Phạm Thiên không chịu thua, chẳng lẽ Trương Vô Kỵ làm được mà mình lại không làm được ?
Phạm Thiên chăm chú đọc lại những câu mà mình chưa luyện thành và bắt đầu thôi diễn, tâm pháp này là do người sáng tạo ra nên chắc chắn không hoàn hảo và có thể cải tiến được.


Phạm Thiên ngồi nghiên cứu mất nửa ngày, thời gian hắn thôi diễn tâm pháp tầng thứ bảy còn lâu hơn cả thời gian hắn tu luyện sáu tầng đầu nữa.
- Ủa, đoạn này hình như bị sai…


Phạm Thiên bỗng nhiên nhận ra điểm sai sót bên trong bí pháp vận kình của tầng thứ bảy. Hắn không thông y lý nhưng bù lại bản thân lại sở hữu võ hồn nên hắn có khả năng nội thị kinh mạch của bản thân.


Khả năng này tại Thiên Thế đại lục phàm là võ giả ai cũng có nên Phạm Thiên không nghĩ rằng nó có gì đặc biệt. Nhưng hắn chợt nhớ ra tại thế giới này người luyện võ không sở hữu võ hồn, chỉ có khi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên mới có thể tiến hành nội thị.


Phạm Thiên mừng rỡ vừa so sánh bí pháp vận kình của Càn Khôn Đại Na Di với đường đi của nội kình bên trong cơ thể để tiến hành sửa đổi.


Lúc ban đầu khuôn mặt Phạm Thiên lúc xanh lúc đỏ giống như biểu hiện thông thường khi luyện Càn Khôn Đại Na Di nhưng dần dần sau đó hiện tượng này lại dần biến mất.
Phạm Thiên bất ngờ mở mắt ra và cảm nhận kình lực bên trong cơ thể mình. Hắn thử đưa một ngón tay đặt lên vách đá mà lướt nhẹ.


- Sột Soạt !!!
Ngón tay của Phạm Thiên lướt qua vách đá để lại một vệt dài trên đó khiến hắn ngạc nhiên. Vừa rồi Phạm Thiên hoàn toàn không vận nội kình mà có thể dùng ngón tay bào nát vách đá hoa cương mà có khi đao kiếm sắc bén cũng chẳng thể làm được.


Năm tầng đầu của Càn Khôn Đại Na Di chú trọng tứ lạng bạt thiên cân tức lấy nhu khắc cương. Trong khi đó tầng thứ sáu của Càn Khôn Đại Na Di lại ghi lại phương pháp thiên cân bạt tứ lạng tức lấy cương khắc nhu.


Nhưng sau khi thôi diễn xong tầng thứ bảy Phạm Thiên đã sáng tạo ra bí pháp vận kình kết hợp giữa cả hai. Trong cương có nhu trong nhu có cương.
Động tác vừa rồi của Phạm Thiên tưởng chừng hời hợt như tứ lạng nhưng bên trong lại ẩn chứa thiên cân lực và dễ dàng chọc thủng cả đá hoa cương.


Sử dụng phương pháp vận kình này nếu Phạm Thiên muốn thì mỗi chiêu thức của hắn đều mang mười hai thành công lực, nếu kẻ nào sơ ý tuyệt đối sẽ phải ôm hận.


Phạm Thiên rất hài lòng với những gì mà mình thu được, vốn dĩ ban đầu khi biết Càn Khôn Đại Na Di không thể dung hợp vào trong Vô Tự Thiên Thư khiến hắn khá thất vọng nhưng bây giờ nó lại khiến hắn kinh hỷ.


Bây giờ Phạm Thiên đã làm chủ được công lực của mình thì hắn có thể trắng trợn mà gia tăng công lực của mình không lo hậu hoạn.
- “Hệ thống mở ra giao diện võ hồn”
Võ Hồn: Bổ Thiên Thạch
Đẳng cấp: Lục phẩm (chưa tiến hóa)
Công lực: 26/100
Hồn Thạch: 0/10
Hiệu quả:
Tăng 30% ngoại công


Tăng 20% nội công
Tăng 20% thể lực
Tăng 40% ngoại phòng
Tăng 30% nội phòng
Thiên phú:
Thiên Nhân Hợp Nhất (trung cấp)*
Tụ Linh (trung cấp)**


Võ hồn của Phạm Thiên vốn dĩ đã đủ điều kiện để đột phá từ cách đây rất lâu rồi. Ngay khi đột phá cảnh giới Đại Võ Sư thì sẽ là lần tiến hóa thứ 3 cũng là lần tiến hóa võ hồn cuối cùng của võ giả.


Nhưng khi đó hệ thống lại lên tiếng nhắc nhở Phạm Thiên chưa nên tiến hóa võ hồn vội.
Đối với võ giả thông thường thì thời khắc tiến vào cảnh giới Đại Võ Sư là lần tiến hóa võ hồn cuối cùng của họ và nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội nào nữa cả.


Nhưng đối với Phạm Thiên thì lại khác, có hệ thống võ hồn thì hắn muốn đột phá lúc nào cũng được miễn là khi đó hắn chưa tiến vào Dung Hồn Cảnh Võ Linh.


Hệ thống kiến nghị Phạm Thiên nên gia tăng công lực của mình lên tới 100 năm công lực sau đó phối hợp 10 viên Hồn Thạch kích phát tiềm lực tối đa của võ hồn.
Với công lực hiện tại hệ thống chỉ mới đánh giá là hắn đạt tới 26 năm công lực mà thôi. Còn cách con số 100 năm công lực xa lắm.


Chưa kể đến Phạm Thiên còn cần 10 viên Hồn Thạch nữa. Trong thương thành một viên Hồn Thạch có giá tới 1 vạn kim nguyên bảo một viên.


Một vạn kim nguyên bảo tức là 10 viên có giá 10 vạn kim nguyên bảo. Đổi ra thành tiền là một triệu viên kim tệ hay 10 vạn viên linh thạch hạ phẩm hoặc 1000 viên linh thạch trung phẩm hoặc 10 viên linh thạch thượng phẩm.


Phải biết linh thạch thượng phẩm là đồ phụ trợ tu luyện cho võ giả đạt tới Siêu Phàm Tam Cảnh, 10 viên đã là cả một gia tài rồi. Có bán cả người Phạm Thiên đi cũng chẳng đủ để mua 1 viên chứ nói gì đến 10 viên.
Hệ thống quả là đang ép hắn đi vào con đường kiếm tiền bất chính rồi.


So với việc kiếm nhiều tiền như vậy thì việc gia tăng công lực lên tới 100 năm lại có phần dễ dàng hơn nhiều.
- Thiên ca ca (công tử) ngươi tu luyện xong rồi sao ?
Thù Nhi và Tiểu Chiêu thấy Phạm Thiên thu công đứng dậy thì liền hỏi.


- Ừm, Càn Khôn Đại Na Di quả là một môn thần công, không hổ là tuyệt kỹ trấn phái của Minh Giáo. Cũng may ta công lực thâm hậu nên có thể tu luyện một mạch tới tầng thứ bảy, những người công lực yếu nếu tự ý tu luyện Càn Khôn Đại Na Di chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma.


Mặc dù Phạm Thiên nói vậy nhưng Thù Nhi vẫn cầm lấy tấm da dê ghi lại tâm pháp Càn Khôn Đại Na Di và đọc thử, Tiểu Chiêu đứng bên cạnh cũng bắt đầu đọc lén và học thuộc.


Thấy Tiểu Chiêu rất nhanh đã học thuộc được tâm pháp Càn Khôn Đại Na Di trong khi Thù Nhi vẫn còn đang đọc thì Phạm Thiên cũng thầm khen ngợi sự thông tuệ của nàng.
- Được rồi tiểu nha đầu, ngươi đã có công dẫn ta tới nơi này thì ta cũng muốn báo đáp ngươi một chút.


Phạm Thiên tiến tới gần Tiểu Chiêu và nói, Thù Nhi vốn đang chăm chú đọc tâm pháp Càn Khôn Đại Na Di nghe thấy vậy thì liền quay sang thấy hắn đưa tay lên tóm lấy khuôn mặt của Tiểu Chiêu.


Tiểu Chiêu vốn là một tiểu cô nương nhỏ nhắn toàn thân còn chưa phát triển hết. Chỉ với một bàn tay Phạm Thiên đã nắm trọn cả khuôn mặt của nàng.


Tiểu Chiêu nhớ tới cảnh vừa rồi Phạm Thiên dùng một ngón tay chọc thủng đá hoa cương như đậu hũ thì trong lòng lập tức hoảng sợ. Ăn trộm thần công trấn phái của Minh Giáo là việc cực kỳ hệ trọng, Tiểu Chiêu cho rằng hắn sẽ giết mình để diệt khẩu.


Tiểu Chiêu cảm thấy khuôn mặt của mình nóng rực lên thì liền nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt bắt đầu ứa ra. Dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn thôi, làm sao có thể không sợ ch.ết được cơ chứ.


Nhưng Tiểu Chiêu chờ một lát thì cơn đau đớn không hề xuất hiện mà thay vào đó là một luồng khí ấm áp lan tỏa khắp khuôn mặt mình làm cho cơ mặt bắt đầu giãn ra.


Phạm Thiên rời tay thì để lộ ra một khuôn mặt lê hoa đái vũ của Tiểu Chiêu. Lúc này Tiểu Chiêu không còn là tiểu nha hoàn xấu xí mắt to mắt nhỏ mũi lệch miệng méo như trước nữa mà đã biến thành một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc rồi.


Dù rằng Tiểu Chiêu còn nhỏ nên diện mạo còn mang theo chút nét trẻ con nhưng bù lại nàng lại sở hữu làn da trắng nõn cùng sống mũi cao và đôi mắt xanh biếc được di truyền từ Đại Khỉ Ti khiến cho Tiểu Chiêu sở hữu một vẻ cuốn hút khác hẳn nữ tử Trung Nguyên.
-------☆☆☆☆-------






Truyện liên quan