Chương 73: Tranh chấp
- Đứng lại, muốn vào thành phải nộp phí 1 viên linh thạch.
Phạm Thiên bị một Võ Sư mặc giáp trụ cản lại ở trước cổng thành. Tại những vương quốc thì Võ Sư cũng có thể coi là một hảo thủ vậy mà tại Lạc Thiên Thành cũng chỉ là một tên lính canh cổng mà thôi.
Hàng ngày có không biết bao nhiêu người ra vào Lạc Thiên Thành, chỉ riêng việc thu phí vào thành thôi cũng đã là một món tài chính không nhỏ rồi.
Phạm Thiên liền lấy ra một tấm lệnh bài màu trắng có in chữ Phạm đưa tới trước mặt tên lính canh này. Tên lính canh lườm hắn một cái rồi ra hiệu cho đi.
Trước khi lên đường tới Lạc Thiên hoàng triều thì Phạm Cao Lãng đã phát cho bọn Phạm Thiên mỗi người một tấm lệnh bài này.
Đây chính là lệnh bài của con cháu Phạm gia. Thân là một trong tứ đại gia tộc của Lạc Thiên Thành thì con cháu của Phạm gia cũng sở hữu một số đặc quyền.
Chỉ cần là con cháu Phạm gia có trong tay lệnh bài của gia tộc thì có thể được miễn phí vào thành. Đương nhiên tấm lệnh bài trong tay Phạm Thiên là tấm lệnh bài cấp thấp nhất, tên lính canh cũng biết rõ điều này nên cũng chẳng mất công tỏ ra cung kính với hắn làm gì.
Dù sao Phạm gia con cháu hàng nghìn hàng vạn người, nếu như đối với ai cũng phải tỏ ra cung kính thì chẳng lẽ cả đời này hắn chỉ có quỳ thôi sao.
Tên lính canh dù gì cũng là quân triều đình nên chỉ cần không phải thái độ quá đáng hay đụng phải đối phương là người có quyền thế lớn thì hắn vẫn sẽ được hoàng triều bảo vệ.
Phạm Thiên tiến vào nội thành thì thấy được những tòa lầu các cao tới hàng chục mét đang tọa lạc trên những con phố. Đứng từ đây Phạm Thiên thậm chí còn không thể chứng kiến phía bên kia của tường thành nên có thể hiểu rằng hoàng thành rộng lớn đến mức nào.
Tiến vào hoàng thành thì Phạm Thiên không còn thấy cảnh tượng buôn bán tấp nập đâu đâu cũng là hàng quán vỉa hè như những thành thị khác. Nơi này được quản lý cực kỳ nghiêm ngặt và những người buôn bán nhỏ lẻ chỉ được bày bán ở những khu giao dịch riêng biệt.
Nhưng hai bên đường vẫn có rất nhiều những cửa hàng buôn bán nên lượng người đi lại vẫn rất đông đúc.
Phạm Thiên hỏi người đi đường vị trí gia trạch Phạm gia và lập tức lên đường.
Phạm gia nằm ở khu thành nam, tam đại gia tộc còn lại lần lượt nằm ở khu thành đông, tây và bắc. Còn riêng hoàng cung thì tọa lạc ở trung tâm Lạc Thiên Thành.
Phạm Thiên đang đi thì bỗng nhiên thấy một đám đông đang tụ tập ở phía trước.
- Chuyện gì xảy ra thế .
- Ở đằng trước có đệ tử Phạm gia và Hàn gia xung đột với nhau.
- Đâu, là ai thế ?
Dân chúng xung quanh nghe thấy có xung đột thì liền vội vàng chạy tới hóng hớt. Thích xem náo nhiệt là thiên tính của nhân loại rồi nên rất nhanh một đám đông quần chúng đã tụ tập lại quanh con phố.
Phạm Thiên cũng hết sức hiếu kỳ đặc biệt là khi nghe tới người trong cuộc là đệ tử Phạm gia nên liền chạy tới xem.
Phạm Thiên đạp xuống đất một cái và nhảy lên một cái nóc nhà gần đó để quan sát, và hắn cũng không phải người duy nhất làm vậy.
- Ủa ?
Phạm Thiên nhìn vào khoảng trống giữa đám đông thì ngạc nhiên khi nhìn thấy người quen.
Phạm Giang Tích
Đẳng cấp: 38
Bát tinh Đại Võ Sư !!!
Mới cách đây gần một tháng Phạm Thiên còn cùng Phạm Giang Tích ngồi phi chu đến hoàng thành thì hắn cũng mới chỉ là thất tinh Võ Sư mà thôi.
Vậy mà sau một thâng gặp lại Phạm Giang Tích đã vượt 11 tiểu cảnh 1 đại cảnh giới đạt tới bát tinh Đại Võ Sư rồi
Chẳng lẽ lần đó gặp nạn Phạm Giang Tích đã gặp được kỳ ngộ gì sao ?
Phạm Thiên nghĩ tới đây thì liền khó chịu, mình rơi xuống Hoàng Liên Sơn Mạch thì liền gặp phải yêu thú cấp 3 hậu kỳ thiếu chút nữa thì mất mạng. Sau đó tìm được động thiên thì tưởng đổi vận nhưng sau lại suýt nữa thì bị chôn sống trong lòng núi.
Phạm Thiên mất nhiêu công khổ sở mới tới được Lạc Thiên Thành mà người khác thì sao ?
Chẳng mất sợi lông cái tóc nào đã tới được Lạc Thiên Thành lại còn gặp được kỳ ngộ tu vi tiến nhanh nữa.
Nhưng sau đó Phạm Thiên lại nghĩ mình có được hệ thống thì đã là thiên đại kỳ ngộ rồi nên trong lòng liền thăng bằng trở lại.
Phạm Thiên bắt đầu quan sát tình hình bên dưới.
- Hàn Bác Văn, ngươi ngang nhiên đả thương người của ta. Ngươi tưởng rằng bản thiếu không dám làm gì ngươi ư !?
Nghe Phạm Giang Tích quát thì Hàn Bác Văn liền cười đáp:
- Vậy ngươi dám làm gì ta nào ? Ngươi tưởng rằng tại Lạc Thiên Thành này Phạm gia ngươi độc tôn không ai dám động vào hay sao ? Lại nói Phạm Giang Tích ngươi chỉ là một kẻ từ Linh Phong vương quốc nhỏ bé tới đây, ngươi nghĩ Phạm gia sẽ vì đám chi tộc các ngươi mà ra mặt sao !!
Nghe Hàn Bác Văn đáp trả thì trên khuôn mặt Phạm Giang Tích nổi lên hàn mang.
Những người xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán.
- Ủa thiếu niên này là ai vậy ? Sao ta chưa thấy bao giờ.
- Người này tên Phạm Giang Tích, mới chỉ tới Lạc Thiên Thành ba ngày trước ngươi không biết cũng là bình thường.
- Ba ngày trước Phạm gia tổ chức tộc hội thì có tiến hành việc so tài giữa các thanh niên tài tuấn trong tộc. Vị Giang Tích thiếu gia này tới từ chi tộc của Phạm gia vốn không có nhiều người để tâm tới nhưng không ngờ tại trong tộc hội lại đánh bại tất cả thiếu niên tài tuấn trong tộc.
- Mười tám tuổi bát tinh Đại Võ Sư, không thể tin được một chi tộc của Phạm gia lại xuất hiện một vị thiếu niên thiên tài như vậy.
- Con cháu của những gia tộc còn lại nhận ra sự uy hϊế͙p͙ tới từ vị thiếu gia tới từ chi tộc này nên mới muốn ra tay áp chế phong mang. Sáng hôm nay một người đệ tử của Phạm gia nghe nói là tới từ Linh Phong vương quốc giống Phạm Giang Tích bị người của Bác Văn thiếu gia đả thương.
Phạm Thiên nghe những người này nói chuyện thì liền hiểu ra nguyên do mọi chuyện. Hắn nhìn về phía Phạm Giang Tích và Hàn Bác Văn mà đánh giá một chút. Sau đó hắn liền thản nhiên ngồi khoanh chân trên máu nhà và mỉm cười.
- Vị Giang Tích biểu ca này của mình gặp được kỳ ngộ tuyệt đối không chỉ đơn giản là cảnh giới tăng lên. Nếu không có gì bất ngờ thì tên Hàn Bác Văn kia phải ăn quả đắng rồi.
Quả nhiên sau một hồi cãi vã thì đã bắt đầu chuyển qua động võ. Hàn Bác Văn lấy ra một thanh đao và lao tới tấn công Phạm Giang Tích.
Phạm Giang Tích thần thái ung dung dùng kiếm đón đỡ chiêu số của Hàn Bác Văn.
Hàn Bác Văn là thiếu niên thiên tài của Hàn gia, năm nay hai mươi tuổi đã là cửu tinh Đại Võ Sư cùng với trong tay cầm Huyền Cấp trung phẩm Trục Nhật Đao và tu luyện Thương Hàn Đao Pháp là Huyền Cấp thượng phẩm võ kỹ của Hàn gia thì dưới cảnh giới Võ Linh hiếm có địch thủ.
Nhưng đối mặt với Hàn Bác Văn dù cho trong tay chỉ cầm một thanh Huyền Cấp hạ phẩm Kim Linh Kiếm nhưng Phạm Giang Tích lại không hề rơi xuống hạ phong.
Ngược lại ai có chút ánh mắt đều có thể nhìn thấy Phạm Giang Tích ẩn ẩn có xu thế áp chế Hàn Bác Văn.
Cuối cùng khi Hàn Bác Văn để lộ ra sơ hở thì bỗng nhiên thế kiếm của Phạm Giang Tích liền chuyển từ phòng thủ sang tấn công.
- Khinh Ngâm Hồi Phong !!
Thân hình Phạm Giang Tích lóe lên mũi kiếm biến hóa khiến cho Hàn Bác Văn không kịp phản ứng thì đã bị kiếm khí đâm trúng ngực của hắn rồi.
- Phụt !!
Hàn Bác Văn bị chém trúng thì phần lớn sát thương đã được chiếc nội giáp cản lại nhưng bả vai vẫn bị chém trung và phun ra máu tươi.
Hàn Bác Văn ôm lấy bả vai rướm máu nói:
- Phạm Giang Tích… ngươi giỏi lắm !
Nói xong thì liền quay đầu bỏ đi. Đối với Đại Võ Sư thì vết thương này chẳng là gì nhưng Hàn Bác Văn hiện giờ đã thất thế nên có tiếp tục chiến đấu cũng chỉ rước nhục vào thân nên quả quyết quay đầu bỏ đi.
Phạm Giang Tích cũng liền tr.a kiếm vào vỏ và bỏ đi. Con cháu tứ đại gia tộc có xích mích với nhau thì đã không phải chuyện ngày một ngày hai. Nhưng phần lớn những cuộc tranh chấp cũng chỉ là việc tranh hơn thua và áp chế khí thế của đối phương mà thôi.
Sẽ không ai vì tranh khí nhất thời mà ra tay liều sống liều ch.ết với nhau để rồi tạo thành sự căng thẳng giữa hai gia tộc.
Tứ đại gia tộc có thể cùng nhau tồn tại ở Lạc Thiên Thành này vì dù không ưa lẫn nhau nhưng vẫn phải học cách lui bước vào những thời điểm quyết định để tránh tạo thành hậu quả không thể vãn hồi.
Nếu hai gia tộc xảy ra giao tranh thì bất kể bên nào thắng bên nào thua thì đều sẽ phải chịu tổn thất nặng nề và có khả năng cao sẽ bị hất cẳng ra khỏi vị trí tứ đại gia tộc.
Những người ở đây thấy mọi chuyện đã chấm dứt thì liền ai về nhà nấy tiếp tục công việc của mình. Phạm Thiên cũng nhảy xuống khỏi nóc nhà và tiếp tục lên đường đi tới Phạm gia.
-------☆☆☆☆-------