Quyển 3 - Chương 47: Tình này còn như cảnh năm đó
Tiểu Thất chậm rãi đứng lên, tầm mắt yên lặng nhìn nơi xa trong phút chốc trở nên bén nhọn bắn về phía Tiêu Dật cách đó không xa.
Tiêu Dật đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng đi về phía trước nửa bước, giống như ý thức được cái gì, lại bỗng nhiên dừng lại, con ngươi thâm trầm nhìn chăm chú đôi mắt ửng đỏ của nàng, tựa hồ đang ẩn nhẫn cảm xúc nào đó.
Chỉ trong chốc, ánh mắt bén nhọn này lại biến thành bình tĩnh không sóng, lạnh lùng, nhàn nhạt, tràn đầy khoảng cách như lúc mới gặp, cảnh giác và hờ hững.
Trong lòng Tiêu Dật tự nhiên dưng lên một sự khủng hoảng, ánh mắt như vậy khiến hắn không dám nhìn thẳng, giống như có cái gì rốt cuộc đi tới cuối, không thể tiếp tục thay đổi.
Tiểu Thất liếc mắt binh mã phía sau hắn, tầm mắt rơi vào trên người hắn lần nữa, đáy mắt hiện lên mỉa mai, chậm rãi nói: "Ngươi rốt cuộc trở lại."
Trong mắt của hắn nhanh chóng thoáng qua tức giận, tựa hồ không chịu nổi biểu tình, giọng nói này của nàng, rốt cuộc cất bước đi về phía nàng, lúc cúi đầu, đột nhiên thấy Ám Ảnh trong ngực Phạm Trung, sự không vui từ từ hóa thành cảm xúc phức tạp, vươn tay ra nắm lấy cổ tay của nàng, vô lực nói: "Ta ——"
Tay của nàng lại dùng sức rút ra khỏi tay hắn, lạnh nhạt nói: "Ngươi rốt cuộc vẫn muộn."
"Ninh Tiểu Thất ——" Tiêu Dật hung hăng kêu tên của nàng, khống chế tức giận cất giấu trong lòng, thất bại nói, "Lúc đó ta. . . ."
"Báo ——" một người lính hốt hoảng chạy tới, lời nói không có mạch lạc, "Tam công chúa ở Dục Lê cung, bị Sở. . . . Sở. . . . Bắt!"
Tiểu Thất ngước mắt nhìn Tiêu Dật, không để ý tới chuyện khác nữa, vội vàng chạy về phía Dục Lê cung.
"Tiểu Thất ——" Tiêu Dật lại chạy tới cố chấp giữ nàng lại, trên mặt hiện vẻ luống cuống khác thường, ngập ngừng nói, "Nàng. . . . Không nên đi. . . ."
"Tiêu Dật! Lúc này ——" Tiểu Thất vội vàng mở miệng rồi đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt nhìn về phía hắn lộ vẻ sáng tỏ, lạnh lùng nói, "Bây giờ, ta không qua sao có thể an tâm." Nàng hất tay của hắn ra, đi nhanh mấy bước lên trước, đột nhiên lại mở miệng nói, "Chuyện đó —— ta sớm đã biết!"
Tiêu Dật ngừng bước chân, trên mặt lướt qua vẻ lúng túng, nhìn bóng lưng nàng đi xa, trong lòng chợt trống không, không biết nên tức giận hay là nên thở phào một cái: thì ra nàng thật không quan tâm.
Bên ngoài Dục Lê cung, sắc mặt Dục thái phi tái nhợt, Tiểu Thất và Tiêu Dật từ xa đi tới, sắc mặt không nhẹ nhõm ngược lại càng thêm nặng nề mấy phần.
Tiểu Thất nghênh đón, dò xét bốn phía, hỏi: "Sao nương nương ở chỗ này? Tam tỷ đâu?"
Vẻ mặt Dục thái phi có chút hoảng hốt, đưa tay chỉ phía trước bên phải, giọng khủng hoảng nói: "Bổn cung nghe nói ngươi đi ra ngoài, cho là ngươi. . . . Lo lắng. . . . Vốn ở ngự thư phòng chờ ngươi, sau đí nghe nói ngươi và Tiêu Dật đều trở về, vì vậy liền trở về Dục Lê cung, ai biết vừa đến ngoài Dục Lê cung liền thấy Gia Nhi bị Sở Trung Lâm bắt, mang. . . . Mang tới Hãn Tinh lâu rồi!"
Tiểu Thất lạnh nhạt liếc mắt nhìn Xuân Y đỡ Dục thái phi, trấn an nói: "Nương nương về cung chờ đi, ta sẽ đến Hãn Tinh lâu!"
"Tiểu Thất ——" Dục thái phi kéo chặt tay của nàng, trong mắt mơ hồ có bất lực, vội vàng nói, "Con còn nhớ những gì đã đồng ý với ta không, huyết mạch của Ninh thị con nhất định bảo vệ chu toàn."
Tiểu Thất hơi sững sờ, suy nghĩ một lát liền hiểu chuyện Dục thái phi lo lắng, trong lòng hơi buồn, mím môi bình tĩnh nói: "Nương nương chớ nghĩ quá nhiều! Lời ta đã nói tự nhiên đều nhớ!"
Dục thái phi ngớ ngẩn, ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất, tựa hồ muốn theo dõi ra cái gì từ biểu tình lạnh nhạt này, cuối cùng lại đưa mắt nhìn sang Tiêu Dật, nhỏ giọng nói: "Vương Gia, xin nể tình chúng ta từng quen biết, hi vọng ngươi có thể niệm tình cũ!"
Tiêu Dật ngước mắt nhìn Tiểu Thất, thần sắc lạnh nhạt ung dung này lại khiến hắn cảm thấy hết sức chói mắt, trong lúc hoảng hốt đã bật thốt lên: "Nương nương không cần như thế! Chuyện của Tam công chúa thần tự nhiên hết sức!"
Dưới Hãn Tinh lâu, đã có mấy trăm tướng sĩ tụ tập, nhưng lại không có ai dám đi tới. Trên thành cung cao năm tầng, một tử sĩ áo đen bắt Kiêm Gia, lưỡi đao bén nhọn đặt trên cổ trắng của Kiêm Gia. Sở Trung Lâm đứng ở trên tường cao, ánh mắt khát máu điên cuồng nhìn chằm chằm người phía dưới, cho tới khi không ai dám tự tiện di động.
"Công chúa!" Bích Ngô thấy Tiểu Thất đi tới, tâm tình thấp thỏm rốt cuộc đã an tâm không ít, nhưng thấy Tiêu Dật bên cạnh Tiểu Thất thì ngây ngốc chốc lát mới phản ứng được, cuống quít muốn hành lễ, lại bị Tiểu Thất nhẹ nhàng đẩy ra, kéo nàng lên. Bích Ngô kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Thất, lại chỉ thấy tiểu Thất Vi mím môi nhếch lên một đường cong bướng bỉnh, tay kéo nàng cũng không buông ra, nhìn thẳng nàng, dường như muốn nhìn thấu trong lòng nàng. Bích Ngô sáng tỏ trong bụng, thỏa hiệp đứng qua một bên, rũ mí mắt, lông mi thật dài che đi sự mờ mịt ở đáy mắt nàng.
Tiêu Dật như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua các nàng, mặc dù mờ mờ ảo ảo cảm thấy không hiểu hành động của Bích Ngô và Tiểu Thất, nhưng cũng không nói một lời.
"Ám Linh, tình hình phía trên như thế nào?" Tiểu Thất liếc mắt nhìn Bích Ngô yên lặng ở một bên, lên tiếng hỏi thăm Ám Linh đang đến gần.
Ám Linh tiến lên một bước, kính cẩn nói: "Sở. . . . Trung Lâm bắt Tam công chúa, người của chúng ta cũng không dám đi lên, hơn nữa. . . . Hơn nữa. . ." Lời kia nói tới chỗ này thì không nói được nữaa. Ám Linh vẫn cúi đầu, ho khan một tiếng để che giấu.
"Thế nào?" Tiểu Thất đột nhiên không cam lòng dò hỏi.
"À?" Ám Linh không ngờ Tiểu Thất còn hỏi tiếp, hoảng hốt vội nói, "Không có. . . . Không có gì."
"Ta hỏi vết thương trên vai ngươi thế nào?" Tiểu Thất lạnh nhạt lặp lại một lần nữa.
"Hắn vì cứu ta, cản một đao thay ta." Bích Ngô vẫn không lên tiếng bên cạnh đột nhiên mở miệng giải thích thay Ám Linh.
Tiểu Thất vừa định mở miệng, lại nghe được thanh âm của Sở Trung Lâm từ thành cung thật cao truyền đến: "Vương phi, Vương gia đã tới, vậy lên đây đi! Chúng ta cùng nhau đàm luận!"
Tiêu Dật và Tiểu Thất cùng nhau nhìn lên trên, người bên cạnh Sở Trung Lâm chỉ còn lại một vị tử sĩ, đang cầm đao đặt ở cổ Kiêm Gia. Kiêm Gia cũng đang cúi đầu nhìn qua bọn họ, cự ly khá xa, không thấy rõ trên mặt nàng rốt cuộc có biểu tình gì. Tiêu Dật và Tiểu Thất liếc nhau một cái, cất bước đi vào bên trong.
"Công chúa!"
"Vương Gia!"
Thanh âm khác nhau nhưng đều mang theo lo lắng, Tiêu Dật biết là Công Tôn Cảnh Thăng chạy tới, nhưng vẫn không quay đầu lại, bước chân càng không ngừng đi vào bên trong.
Tiểu Thất quay đầu gật nhẹ đầu với Công Tôn Cảnh Thăng, trấn an cười với Bích Ngô một tiếng, mặc dù không nói một câu, lại khiến bọn họ an tâm một cách kỳ lạ, tựa hồ tất cả đều nắm giữ ở trong tay bọn họ.
Trên thành cung, Sở Trung Lâm hung hăng nhìn chằm chằm Tiểu Thất và Tiêu Dật càng lúc càng đến gần, đột nhiên lên tiếng ngăn cản: "Đừng đi nữa! Đứng ở đó đi!"
Giữa hai phe, chỉ cách nhau không tới năm bước. Tay Kiêm Gia vẫn vuốt bụng, nơi đó rõ ràng đã hơi nhô ra, ánh mắt của nàng từ sau khi Tiêu Dật xuất hiện, luôn hạ thấp, chưa từng nhìn hắn. Tình cảnh như thế khiến cho nàng nhớ tới một màn ở Nam Lĩnh trước kia, mình cũng từng bị bắt giữ để uy hϊế͙p͙ hắn. Nàng chợt hơi ghét mình, thì ra thứ nàng mang cho hắn vẫn luôn là phiền toái và gánh nặng. Khi đó nàng còn có dũng khí ch.ết vì hắn, cho nên có thể không sợ hãi nhìn hắn, nhưng hôm nay —— nàng khẽ vuốt bụng, nơi đó có cốt nhục của người nàng yêu nhất, nàng thật có thể bỏ rơi đứa bé luôn sao?
"Vương phi!" Sở Trung Lâm ác độc liếc mắt bụng của Kiêm Gia một cái, đùa cợt nói, "Thì ra Vương Gia rất biết hưởng Tề nhân chi phúc[ ]! Vương phi chính tông còn chưa có con cháu, Tam công chúa còn chưa xuất giá này đã có thai rồi."
Trong mắt Tiểu Thất lại không có xuất hiện vẻ khổ sở như Sở Trung Lâm muốn xem, trong mắt chỉ lộ vẻ đã biết sớm, nhìn Kiêm Gia gần ngay trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn về Tiêu Dật, tựa hồ đang chờ hắn nói chuyện.
Ánh mắt Tiêu Dật dừng lại ở bụng của Kiêm Gia, đưa mắt nhìn chốc lát, tầm mắt rơi vào trên người Sở Trung Lâm trở nên tĩnh mịch lẫm liệt, lạnh lùng nói: "Sở Trung Lâm ngươi muốn như thế nào?"
"Ta muốn như thế nào?" Sở Trung Lâm tự giễu cười cười, "Đại thế đã mất, ta tự nhiên đã hiểu, cho nên ta cũng chỉ muốn bảo vệ một cái mạng mà thôi! Chẳng qua ta còn muốn dùng đứa nhỏ trong bụng Tam công chúa trao đổi một vật."
"Thứ gì?" Tiêu Dật trầm giọng hỏi.
Sở Trung Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn Kiêm Gia, tầm mắt rất khinh miệt lại rơi vào trên người của Tiểu Thất, châm chọc nói: "Tam công chúa! Vậy phải xem vương phi Đinh Nam Vương có nguyện ý cứu ngươi hay không! Ta chỉ muốn Bàn Long lệnh trên người vương phi."
Lời này vừa nói ra, Kiêm Gia vẫn cúi đầu không nhìn họ đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt liếc Sở Trung Lâm, lúc quay đầu nhìn Tiểu Thất lại mang theo một tia cầu khẩn.
"Có thể!" Tiểu Thất giành lên tiếng nói trước Tiêu Dật, đón ánh mắt cầu khẩn của Kiêm Gia, nàng chậm rãi nói: "Như vậy đi! Bàn Long lệnh ở trên người ta, nếu như ngươi muốn an toàn rời đi, chắc hẳn sẽ không thả Tam tỷ ta nhanh thế, Tam tỷ dù sao cũng mang thai, không chịu nổi kinh sợ! Chẳng bằng để ta đổi với Tam tỷ, ngươi vừa có thể lấy được Bàn Long lệnh lại có thể an toàn rời đi!"
"Không thể!" Tiêu Dật bật thốt lên ngăn cản, trong ánh mắt nhìn Tiểu Thất mang theo một tia quyết tuyệt.
Kiêm Gia khiếp sợ nhìn Tiêu Dật và Tiểu Thất, trong mắt không hề dám tin, cũng có đau thương dày đặc, một hồi lâu rốt cuộc lại cúi đầu, không nhìn bọn họ một cái, cúi đầu lại xoa cái bụng hơi nhô lên.
Sở Trung Lâm không kiên nhẫn cả giận nói: "Rốt cuộc như thế nào? Vương Gia đừng quên, đứa bé trong bụng là của ai!"
"Đề nghị của ta, Sở đại nhân có tiếp nhận không?" Tiểu Thất âm thầm nháy mắt, Tiêu Dật hiểu ý, lời đến khóe miệng rốt cuộc ép xuống.
Sở Trung Lâm âm thầm ngẫm nghĩ một lát, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Tiểu Thất, muốn nhìn ra một chút sơ hở, nhưng mà không thu hoạch được gì, ông ta cắn răng, chơi liều nói: "Tốt, cứ làm theo ngươi nói!"
"Tốt! Như vậy ta đi tới! Ngươi thả Tam tỷ đi qua!" Tiểu Thất từ từ đến gần tử sĩ đang giữ Kiêm Gia, nhìn tử sĩ đó từ từ buông Kiêm Gia ra.
Ánh mắt Kiêm Gia nhìn Tiểu Thất lộ ra không hiểu và áy náy, hai người đi lướt qua nhau thì Kiêm Gia rốt cuộc không nhịn được, bật thốt lên hỏi "Tại sao muội. . . ."
"Mau qua đó!" Tiểu Thất ngắt lời nàng, tay dùng sức đẩy lưng nàng, cả người bay thẳng về phía Tiêu Dật. Sở Trung Lâm ngẩn ra, đã nhìn ra một chút đầu mối, cả giận nói: "Không ngờ tới Thất công chúa cư nhiên cũng là một cao thủ nội công, ta. . ." Còn chưa có nói xong, Bàn Long lệnh trong tay Tiểu Thất đã bị phóng ra như ám khí, mạnh mẽ đánh vào tay tử sĩ cầm đao, "Keng" một tiếng, đao kia rung lên, rơi trên mặt đất, Tiểu Thất nhanh chóng nghiêng người về phía trước muốn bắt lấy Bàn Long lệnh bay ra, nhưng từ chỗ tối ở thành cung lại có một tử sĩ khác bay ra, đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh úp vào sau lưng của Tiểu Thất. Một màn kia nhanh như sấm sét, đợi đến khi Tiêu Dật ôm Kiêm Gia vào trong ngực ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn như lá khô tan tác, vô lực bay ra ngoài thành cung.
Tiêu Dật chấn kinh, sự khủng hoảng trong lòng rốt cuộc mở rộng thành đau xót và đau thương sâu sắc, hắn đẩy Kiêm Gia vọt tới bên thành cung như nổi điên, muốn tung người bay ra tiếp lấy nàng, lại bị hai tử sĩ cuốn lấy không thoát thân được. Hắn ra chiêu hung dữ, chiêu chiêu trí mệnh, nhưng một chút hi vọng còn sót lại rốt cuộc cũng từ từ biến mất. Ở phía dưới còn có ai có thể tiếp được nàng sao? Duy nhất có thể làm được là Ám Linh, nhưng cánh tay hắn đã bị thương, nếu mạnh mẽ tiếp lấy chỉ có kết quả cùng nhau ch.ết thôi.
Tim của hắn trong nháy mắt chìm đến đáy cốc, thế chưởng trong tay càng bén nhọn, khi hắn cho rằng đã không thể cứu được, một bóng dáng màu đen giống như thiên thần xuất hiện trên thành cung, hắn ôm thật chặt Tiểu Thất vừa bay xuống dưới trong ngực. Tiêu Dật rốt cuộc diệt được hai người, quay đầu kinh ngạc nhìn chằm chằm người ngoài ý muốn xuất hiện ở nơi này. Mà cùng lúc đó, một nhóm người tràn lên thành cung, chứng kiến Thất công chúa ngã xuống thành cung, có người đột nhiên bay ra tiếp được thì Công Tôn Cảnh Thăng đã đoán được đại khái sự tình, vội vàng dẫn người lên.
Nam tử mặc áo đen, khoác áo màu đen đứng trên thành cung nhếch nhẹ miệng nhìn một đám người kia, cười như không cười, cánh tay ôm Tiểu Thất lại không dãn ra nửa phần, cực kỳ tự nhiên chào hỏi: "Tiêu tướng quân, a, phải là Vương Gia, đã lâu không gặp!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[ ]Tề nhân chi phúc: mọi người gọi tổ hợp mỹ mãn một thê một thiếp là Tề nhân chi phúc, hiện chỉ cuộc sống phú quý một chồng một vợ nhiều thiếp