Quyển 4 - Chương 60: Gió vàng sương ngọc rốt cuộc gặp nhau
Đô thành Bắc Liêu —— Thượng Kinh.
Trên đường cái nhốn nha nhốn nháo, có nhiều nữ tử mặc quần áo nhẹ nhàng, người bán hàng hò hét chung quanh, thật là phồn hoa thịnh thế.
Giữa đường quan, có một chiếc xe ngựa chạy qua, trên xe ngựa có một nam tử anh tuấn, xe chạy làm bụi đất hơi bay lên, chọc cho người hai bên đường ghé mắt. Chợt nghe nam tử trên xe thét lên, xe kia đã vững vàng dừng ở trước một vương phủ.
Sư tử bằng đá hai bên vương phủ uy vũ đứng, oai hùng to lớn tôn lên sự cao quý ung dung của chủ nhà. Cửa lớn màu đỏ sáng tỏ, tấm bảng bằng đồng có chữ mạ vàng, hiện ra khí thế phi phàm. Thềm đá cẩm thạch trước cửa đã được quét sạch bụi. Mà giờ khắc này trên hành lang chín khúc trong vương phủ, một thị nữ dẫn đầu ba bốn nữ tử, tay nâng khay đồng, đang chậm rãi đi về phía trước.
"Thu Văn tỷ tỷ!" Nữ tử đi ở vị trí thứ hai đột nhiên đến gần nữ tử đứng đầu, nhỏ giọng, sợ hãi hỏi, "Tỷ nói hôm nay Cửu điện hạ còn đập vỡ đồ nữa không?"
Thu Văn đi đầu hơi sững sờ, đáy mắt hiện lên vẻ đau buồn âm thầm: "Chắc —— sẽ không!"
"Thật à!" Nàng chợt kêu lên xác thực.
Thu Văn cau mày, ngập ngừng nói: "Ta cũng chỉ nghe Đại Điện hạ nói, nhưng Cửu điện hạ. . . . Muội cũng biết. . . . Cửu điện hạ luôn luôn. . . ."
"Ai ——" nàng nhẹ nhàng thở dài, giữa lông mày càng thêm vài tia hốt hoảng, cuối đầu âm thầm thầm nói, "Nếu có cửu hoàng phi thì tốt!"
Thu Văn ngẩn ra, ngước mắt nhìn về một viện nơi xa, làm như có chút buồn bã nói thật nhỏ: "Nghe Đại Điện hạ nói, gần đây sẽ có một nữ nhân tới đây, không biết. . . ."
"A!" Thị nữ kia đột nhiên đến gần nàng hơn, "Thu Văn tỷ, tỷ nói thật à!"
Thu Văn đỏ mặt, cúi đầu, đi gấp vài bước, mới giả bộ hơi cáu lên trách mắng: "Thu Nguyệt, chuyện của chủ tử, làm nô tỳ không được tùy tiện hỏi thăm!"
Lúc này người tên Thu Nguyệt mới nhíu lông mày, im lặng, nhắm mắt theo đuôi theo sát ở phía sau không nói thêm gì nữa.
Dọc theo con đường cao cao, mấy thị nữ đi nhanh ra Đông Nịnh viện ở nhà chính. Mấy thị nữ hai mặt nhìn nhau một lát, ai cũng không dám tiến lên gõ cửa.
Thu Nguyệt đi lên kéo ống tay áo của nàng: "Thu Văn tỷ!"
Thu văn âm thầm lườm nàng một cái, mấy ngày nay, nàng tựa hồ luôn bị họ đẩy ra ngoài làm người đứng mũi chịu sào, trong bụng không khỏi hơi tức. Nhưng nàng không đi gõ, chẳng lẽ họ đứng ở chỗ này một ngày sao? Nàng cúi đầu cắn cắn môi, rốt cuộc đi lên, giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.
Cửa lại tự động mở ra khi đó, từ bên trong có một nam tử rảnh rang mà đi ra, ánh mắt của chúng thị nữ không hẹn mà cùng sáng lên, khom người một cái: "Đại Điện hạ!"
Bắc Thiên Thụy quét qua mấy thị nữ túm tụm ở trước cửa, ánh mắt lại xẹt qua dụng cụ những thị nữ kia bưng, hơi suy nghĩ một lát, bên môi hiện lên một nụ cười, nói: "Hôm nay không cần đưa cơm canh vào sớm!"
Trong lúc nhất thời Thu Văn không kịp phản ứng, kinh ngạc nói: "Cửu điện hạ đã sắp ba ngày không ăn gì rồi, hôm nay ——"
Bắc Thiên Thụy ngước mắt xem xét bên trong phòng, nụ cười bên bờ môi mơ hồ sâu hơn: "Yên tâm, hôm nay Điện hạ các ngươi nhất định sẽ ăn!"
Thu Văn dừng lại, thời điểm ngẩng đầu liếc thấy bóng dáng Bắc Thiên Thụy từ từ đi xa, tròng mắt uyển chuyển, làm như có điều suy nghĩ cúi đầu phân phó nói: "Chúng ta trước tiên đợi ở nơi này đã!"
Bắc Thiên Thụy đi qua một núi giả, đứng một lát bên cạnh ao liền thấy Liêu Lạc Kỳ hắn phái đi đang dẫn theo một nữ tử trang điểm nhạt y phục trắng đi về phía bên này. Hắn khẽ nheo mắt, không để lại dấu vết quan sát nữ tử nơi xa, trang phục thanh lịch yên tĩnh, vừa đi vừa hơi liếc qua cảnh vật chung quanh, tầm mắt cũng không cố ý dừng lại tại nơi nào, chỉ liếc qua chung quanh, rồi lại giống như đã thu hết vào đáy mắt.
Tính tình tĩnh lặng như nước ngược lại có thể giữ chặt khí phách cường thế của đệ ý. Bắc Thiên Thụy nghĩ tới đây chợt phiền muộn thở dài, nhưng nghĩ đến thân phận của nữ tử này, trong lòng của hắn rốt cuộc hiện lên một tia lo lắng! Hơi hốt hoảng, chờ hắn ngẩng đầu nhìn lại, thì vừa đúng đụng phải tầm mắt Tiểu Thất nhìn sang, cũng không phải ánh mắt gây sự trong tưởng tượng của hắn, ngược lại là lạnh nhạt, chỉ cảm thấy như một vũng nước mùa thu bình tĩnh không sóng, không nhìn ra một chút tâm tình. Bắc Thiên Thụy không khỏi nhăn nhẹ lông mày, lại nhanh chóng che giấu, chân đã đi về phía Tiểu Thất.
Thật ra thì Tiểu Thất đã sớm thấy nam tử đứng ở bên hồ bơi âm thầm quan sát nàng, chỉ suy tư chốc lát cũng đã đoán được thân phận của người này, người có thể tự do trong vương phủ này, trừ Đại hoàng tử quan hệ mật thiết nhất với Bắc Thiên Vũ ra, không còn ai khác! Tình thế trong hoàng cung Bắc Liêu, nàng thông qua Ẩn Tinh các trước kia tự nhiên cũng có thể theo dõi một chút, nhìn thấy hắn dời bước đi tới phía nàng, nàng cũng ngừng bước.
"Ninh cô nương!" Bắc Thiên Thụy đi đến gần lại quan sát bốn phía nàng một phen, mới mở miệng nói, "Từng nhiều lần nghe Cửu đệ nhắc đến cô nương, hôm nay cuối cùng có thể thấy diện mạo chân thật! Chỉ là cô nương lại có chút ngoài dự đoán của ta!"
Một câu nói đơn giản đã âm thầm nói rõ thân phận của nhau, biết hắn vô ý vòng vo nói chuyện với nàng, Tiểu Thất nhẹ nhàng cười một tiếng, cứ nói: "Vốn chỉ là một nữ tử, khiến Điện hạ mong đợi quá nhiều rồi !"
Bắc Thiên Thụy nhếch mày: "Lúc nghe Cửu đệ nói tới ngươi chỉ cảm thấy ngươi là một nữ tử hiên ngang mạnh mẽ, hôm nay gặp lại có mấy phần nhu nhược!"
Tiểu Thất bĩu môi, đáy mắt thoáng qua một tia giảo hoạt: "Điện hạ không cảm thấy nữ tử đối phó nam tử phải hiểu được lấy nhu thắng cương sao?"
Bắc Thiên Thụy hơi dừng lại, ngay sau đó rất là đồng ý cười mở đường: "Có đạo lý!" Ánh mắt liếc qua bóng người một bên thì Liêu Lạc Kỳ liền thông minh lui xuống, hắn vừa phất phất tay báo cho Tiểu Thất biết, vừa đi về phía trước tùy ý hỏi, "Ninh Cô Nương, nghe Cửu đệ nói ngươi vốn dĩ đi theo đệ ấy đến Bắc Liêu, lại không biết vì sao trên đường thay đổi chủ ý đến núi Bắc Thương?"
Tiểu Thất ngây ngẩn chốc lát, mới cúi đầu hàm hồ nói: "Ta đến núi Bắc Thương thăm một người!"
"Ngươi có biết vì sao Cửu đệ bị phạt?" Bắc Thiên Thụy lại giống như không thèm để ý đáp án của nàng, cắm đầu cắm cổ nói, "Ngày đó Bắc Liêu đóng hai mươi vạn quân ở biên cảnh của ba nước, vốn là một thời cơ thật tốt bắt lấy Kỳ quốc, cho dù không thể lập tức đánh được Kỳ quốc, cũng có thể khiến cho Kỳ quốc hai mặt thụ địch bị thương nặng!" Hắn hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tiểu Thất cúi đầu đi, chợt thấy không vui nói, "Nhưng hôm đó phụ hoàng phát liền ba ý chỉ muốn hắn tấn công về phía nam, nhưng đệ ấy lại trả lời một câu, tướng ở bên ngoài, không nhận quân lệnh!" Tiểu Thất ngừng chân, gió thổi nâng tóc mai, trúng vào trong mắt, hơi đau nhói, thanh âm của Bắc Thiên Thụy vẫn nhất quyết không tha vang lên ở bên tai nàng, "Hôm nay nếu không phải đệ ấy đánh được Đại Yến, sợ rằng trừng phạt như vậy căn bản không đủ!"
Đánh Đại Yến thì ra là vì mục đích này, ngày đó mình yêu cầu vậy với chàng thật sự là quá mức tùy hứng! Tiểu Thất rốt cuộc ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào trên mặt hơi không vui của Bắc Thiên Thụy, vẻ mặt hơi hòa hoãn, hơi khó chịu dời đầu đi chỗ khác, mắt thấy bốn năm thị nữ nâng khay thức ăn đứng trước cửa viện thì hơi trên mặt thoáng qua vẻ khác thường: "Ta —— ta biết rõ!" Nàng hạ mắt chỉ nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, giống như không biết làm sao, nàng bỗng nhiên lại ngẩng đầu nhìn thẳng Bắc Thiên Thụy, chậm rãi nói, "Ta biết rõ là ta quá mức hèn nhát rồi !"
"Ninh Cô Nương!" Bắc Thiên Thụy đi tới bên cửa lớn, từ từ đẩy cửa ra, vẻ mặt hơi thu lại, trong giọng nói có sầu lo, "Thật ra thì lúc ta vừa biết thân phận của ngươi đã không đồng ý, chỉ là chuyện Cửu đệ muốn làm, đại ca như ta luôn luôn không có cách nào thuyết phục hắn, nếu thuyết phục không được cũng chỉ hết sức giúp, hai người các ngươi. . ." Lời kia còn chưa nói xong, hắn liền ngừng lại, làm như nghĩ tới điều gì, chỉ xoay đầu phân phó Thu Văn bên cạnh, "Thu Văn ngươi dẫn vị cô nương này đi vào chung!" Giọng điệu của hắn biến đổi, hơi nâng lên, có ý ranh mãnh, "Bảo đảm các ngươi sẽ không bị mắng nữa!"
Khay thức ăn trong tay Thu Văn hơi nhúc nhích, nghe được thanh âm Bắc Thiên Thụy mới thu hồi tầm mắt còn trên người Tiểu Thất, cúi thấp người: "Cô nương theo nô tỳ !" Thu Nguyệt bên cạnh len lén ngẩng đầu liếc một cái, vừa đúng rơi vào trong mắt Tiểu Thất, nàng lại cuống quít cúi đầu, giống như cảm thấy không thấy rõ Tiểu Thất, lại lớn gan ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bóng người màu trắng kia đã đi vào rồi, nàng có chút nghịch ngợm le lưỡi một cái, bước nhanh đi theo.
Trong sân là mùi thơm quen thuộc, Tiểu Thất hơi kinh ngạc nhìn chung quanh một lần, mới phát giác nơi này trồng rất nhiều cây hòe, hơn nữa tựa hồ là hòe non màu nâu, thời điểm ngẩng đầu có thể nhìn thấy mấy đóa hoa màu tím túm tụm cùng nhau. Nàng không nhớ rõ mình có từng nói với hắn, nàng thích mùi hoa đó, thoang thoảng, có một cảm giác an tâm kỳ dị. Cửa phòng đối diện cây hòe khép chặt, bên trong tựa hồ không có chút tiếng vang, Tiểu Thất đứng ở cửa, trong khoảnh khắc giơ tay lên gõ cửa, trong lòng nàng chợt có cái gì chậm rãi đập vào, lòng bàn tay hơi nóng, giống như rốt cuộc cảm giác được cái gì đó! Trong phòng vẫn không có truyền ra bất kỳ thanh âm gì, ngay cả tiếng vang rất nhỏ cũng không có.
"Cô nương! Chắc điện hạ đang ngủ!" Thu Văn nhỏ giọng trả lời.
Tiểu Thất hơi do dự, vẫn đưa tay đẩy ra cửa phòng đóng chặt này.
"Cô nương! Này ——" Thu Văn tựa hồ muốn ngăn cản, Tiểu Thấtđã đi vào, nhẹ giọng nói nhỏ: "Không có gì đáng ngại!"
Trong phòng có một bình phong chặn lại tầm mắt, thanh âm cửa mở ra hơi vang, tựa hồ là đánh thức người đang ngủ bên trong, chỉ nghe có một giọng nói không vui mang theo buồn ngủ mơ hồ vang lên: "Người nào?" Chỉ một chữ đơn giản, lại có thể nghe ra tâm tình mơ hồ.
"Điện hạ! Nô tỳ Thu Văn đưa đồ ăn tới cho Điện hạ!"
Thanh âm bên trong ngừng chốc lát, thời điểm vang lên lần nữa mang theo sự tức giận: "Cầm ra!"
"Nhưng Điện hạ ——"
"Bản Điện Hạ nói nghe không hiểu à? Ta nói ta không ăn!" Trong câu nói cuối cùng, Tiểu Thất lại nghe được sự giận dỗi như đứa bé, nàng hơi cúi đầu buồn cười quệt quệt khóe môi, cố ý nói: "Vậy chúng ta đi ra ngoài đi!"
Một tiếng kia giống như mang theo một loại ma lực, chỉ trong nháy mắt, trong bình phong lập tức vang lên thanh âm vô cùng giận: "Ninh Tiểu Thất! Nàng tiến đến cho ta !" Vừa dứt lời, trước mặt của hắn liền xuất hiện gương mặt đã nhớ nhung bốn ngày, trên mặt mộc mạc tràn đầy ý cười, khóe miệng hơi vểnh, rất là nhạo báng nhìn hắn, trong nháy mắt hòa tan sự tức giận của hắn.
Bắc Thiên Vũ không nhúc nhích ngồi ở trên giường, chỉ trầm mặt: "Nàng nguyện ý tới rồi!"
Tiểu Thất đứng yên ở nơi đó, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng hắn, một hồi lâu, nàng rốt cuộc nói thật nhỏ: "Thật xin lỗi!"
Sắc mặt hắn chưa thay đổi, chỉ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng, chậm rãi mở miệng: "Nàng muốn đứng ở đó hoài à, còn muốn người bị thương như ta đi đến mời à!"
Tiểu Thất trừng mắt nhìn, tựa hồ đang nghiên cứu hắn rốt cuộc bị thương chỗ nào.
Bắc Thiên Vũ nghiêng dựa vào trên giường, giọng nói chợt mềm xuống mấy phần, tỏ vẻ dụ dỗ: "Muốn biết ta bị thương nơi nào?" Thấy nàng hơi ngưng mắt, hắn lại lạnh nhạt nói, "Vậy nàng tới đây!"
Tiểu Thất đến gần bên người hắn từng bước từng bước, cách hắn chỉ có một cánh tay thì nàng cảm thấy tầm mắt hắn nhìn chằm chằm càng trở nên nóng rực. Nàng theo bản năng ngừng lại, vậy mà rốt cuộc vẫn hắn vẫn phản ứng nhanh hơn nàng nhiều, chỉ chớp mắt, chờ lúc Tiểu Thất phản ứng kịp, đã bị hắn ôm chặt ở trong ngực.
Hơi thở mạnh mẽ quen thuộc của hắn tới bên tai của nàng, mang theo cảm giác tê liệt. Cánh tay của hắn siết chặt, nàng hơi khó chịu giật giật ở trong ngực hắn, lại chỉ nghe được thanh âm tức giận và phẫn hận của hắn vang lên: "Ninh Tiểu Thất, lần này nàng chủ động tới, thì đừng hòng đi nữa!"