Quyển 4 - Chương 69: Lần này từ biệt sơn thủy tận (hạ)

Vĩnh Hòa cung Bắc Liêu.
Đèn cung đình bốn bằng ngọc lưu ly trong điện chiếu sáng, thảm gấm đỏ thẫm trải sát dưới ngự tọa. Hai bên sắp xếp mấy cái bàn nhỏ ngay ngắn. Cung nữ mặc y phục cổ tròn bưng món ăn trên tay, lướt qua lại như con thoi.


Vẫn còn một thời gian nữa mới bắt đầu cung yến, các đại thần cầm ly rượu trong tay, nhàn rỗi phân tán ra, hàn huyên tới lui, thật là náo nhiệt.


"Triệu đại nhân!" Hách Liên Việt Thanh mặc áo hẹp tay bó sát người, tay cầm hai ly rượu, đưa một ly trong đó cho Triệu Diên Thọ đúng ở ngoài cửa đại điện nãy giờ, cười hỏi, "Bên trong rượu ngon món ngon, Triệu đại nhân hà cớ gì lại nhìn trăng rằm than thở?"


Triệu Diên Thọ nhận ly rượu, vẻ u sầu trên mặt phai đi, cúi đầu nhấp một ngụm rượu, thời điểm ngẩng đầu cũng không tự giác nhíu mày một cái, một tiếng than nhẹ ẩn vào tiếng người trong đại điện.


"Triệu đại nhân buồn chuyện gì?" Tiếng than thở khiến Hách Liên Việt Thanh nghi ngờ, Triệu Diên Thọ là Túc Vệ Tư, đáng lẽ là người vô cùng để ý trường hợp, vô cớ sẽ không than thở trong trường hợp này.


"Hách Liên đại nhân có điều không biết. . . ." Triệu Diên Thọ dừng một lát, suy tư liên tục, mới lại gần hắn nói nho nhỏ, "Giờ Mùi hôm nay hạ quan quan sát được nhật thực."


available on google playdownload on app store


Ly rượu trong tay đột nhiên nghiêng qua, vài giọt rượu bắn vào áo khoác, Hách Liên Việt Thanh theo bản năng nắm thật chặt ly rượu trong tay, yên lặng nhìn Triệu Diên Thọ: "Chuyện này là thật?"


"Hiện tượng thiên văn này có thời gian quá ngắn, thoáng qua rồi biến mất. . . ." Triệu Diên Thọ híp híp mắt, nhìn về nơi xa lần nữa, vẻ ưu sầu giữa hai lông mày không giảm mà lại tăng, "Nhưng hôm nay khí trắng che mặt trời, cả ngày không tiêu tan, bầu trời không rõ, chỉ. . . . chỉ sợ có chuyện xấu!"


Nghe được lời kia, Hách Liên Việt Thanh ngẩng đầu theo tầm mắt Triệu Diên Thọ nhìn lại, quả thấy một ánh sáng màu bạc trắng hồ từ nam trượt qua bắc, ánh sáng nhẹ nhàng chỉ như một bó tơ.


"Hiện tượng thiên văn thay đổi, quả thật có kiếp số sao?" Cho dù chinh chiến sa trường mấy năm, trên mặt Hách Liên Việt Thanh cũng hiện lên vẻ đau buồn âm thầm.


"Hách Liên đại nhân! Hách Liên đại nhân!" Tim hai người đập mạnh và loạn nhịp, trong đám người đột nhiên có một người áo xanh chạy ra, thở hổn hển chạy tới bên cạnh họ.
Quay đầu lại nhìn rõ người này, Hách Liên Việt Thanh kinh ngạc nhíu mày: "Lang thị từ?"


"Hách Liên đại nhân!" Trên trán rịn ra mồ hôi mỏng, thị vệ áo xanh cũng không đoái hoài lau đi, thanh âm nóng nảy nói, "Hoàng thượng muốn triệu kiến đại nhân!"


Hách Liên Việt Thanh không khỏi sửng sốt, tầm mắt chạm vào ánh mắt kinh ngạc của Triệu Diên Thọ thì trong lòng hơi cảm thấy lo lắng, thử dò xét hỏi: "Sau nửa canh giờ, cung yến lại bắt đầu, hoàng thượng cho đòi hạ thần có gì gấp."


Người hầu áo xanh thu lại vẻ mặt, hơi cúi người: "Hách Liên đại nhân không phải làm khó nô tài sao, làm nô tài sao dám tùy ý suy đoán tâm tư của bệ hạ."


Thấy người hầu áo xanh như thế, trong bụng Hách Liên Việt Thanh càng cảm thấy bất an, trong cung này nếu nói là biết lòng hoàng đế, chỉ sợ cũng chỉ có vị Lang Nhĩ Mộc Nhã trước mắt này thôi, nếu chuyện tầm thường Hoàng đế chỉ cần phái một cung nữ tới, nhưng hôm nay lại đem hết tâm phúc ra, Hách Liên Việt Thanh cảm thấy có chỗ không tầm thường, nhưng lại không từ chối được, chỉ đành phải đáp một tiếng: "Vậy Lang thị từ liền dẫn đường trước mặt."


Đi dọc theo hành lang, chưa được mấy bước, liền nhìn thấy Cửu hoàng tử Bắc Thiên Vũ dẫn theo một nữ tử đi về phía này. Hai người đều thả chậm bước chân, hơi cúi người.


Bước chân của Bắc Thiên Vũ cách đó không xa rõ ràng dừng một lát, hơi kéo Tiểu Thất vào bên người mình. Nhận thấy động tác rất nhỏ của hắn, Tiểu Thất cúi đầu hỏi: "Thế nào?"
"Ừ, thấy người phía trước không?" Bắc Thiên Vũ cúi đầu, hạ thấp giọng nói ở bên tai nàng.


Mắt phượng nhanh chóng nhấc lên, liếc về phía trước một cái, Tiểu Thất lập tức hiểu dụng ý của hắn, người phía trước chính là Sứ giả dùng một bộ Thiên Tàm Vũ Y yêu cầu kết thân ở hoàng cung Kỳ quốc năm đó, bây giờ đối mặt nhau, cũng không biết hắn còn nhớ rõ nàng mấy phần. Làm bộ tựa vào trên người của Bắc Thiên Vũ, Tiểu Thất hơi nũng nịu trách mắng một câu: "Hậu quả của làm việc lỗ mãng!"


Bắc Thiên Vũ cũng không trả lời, kéo hông của nàng, khóe miệng chứa một nụ cười, hơi gật đầu với hai người kia, liền ôm người vội vã đi.
"Lang thị từ! Lang thị từ!" Hách Liên Việt Thanh gọi vài tiếng


"Hở. . . . Hách Liên đại nhân!" Lang Nhĩ Mộc Nhã thu hồi tầm mắt nhìn nơi xa, nhận thấy được sự thất lễ của mình, ho nhẹ một cái che giấu, nhỏ giọng nói, "Đại nhân mời bên này, bây giờ hoàng thượng không có ở trong tẩm cung."
****************************


Giờ Tuất canh ba, quốc nhạc tấu vang, cung yến chính thức bắt đầu. Bắc đế mặc áo bào đen của đế vương ngồi vững vàng trên ngự tọa. Dưới bậc thềm ngọc, hai bên theo thứ tự là con cháu hoàng gia, tiếp sau đó là văn thần võ tướng theo thứ tự.


Bắc Liêu trọng võ khinh văn, trên điện đa số võ thần, cũng ít đi mấy phần thư sinh nho nhã thận trọng, mời rượu, đọc tửu lệnh, vì Đế Vương cố ý nên rất nhanh mọi người đã hơi say.


Rượu uống chưa đủ đô, ca múa lui đi hết, một thị vệ cúi người báo lại tin tức với tam hoàng tử, Tam hoàng tử mừng thêm lân nhi. Chợt nghe tin tức này, bách quan rối rít nâng ly ăn mừng. Bắc đế trên ngự tọa lại đột nhiên nheo mắt, ánh mắt âm trầm quét về phía vị trí thứ ba dưới bậc thềm ngọc. Không khí trong điện nháy mắt lặng đi, bách quan xôn xao trong lòng, nhất thời cứng đờ, cũng không biết nên như thế nào.


"Nhi thần chúc mừng phụ hoàng mừng có tôn tử đầu tiên!" Lúc này chỉ có Tứ hoàng tử Bắc Thiên Trần chấp ly rượu, hướng lên cạn sạch, làm như không thấy chúng đại thần trước mắt đang nhìn nhau, cắm đầu cắm cổ nói, "Nhi thần suy đoán, qua không bao lâu, phụ hoàng sẽ có song hỉ lâm môn rồi."


Ánh mắt Bắc đế tối như biển sâu, nghe được lời ấy, hơi thu lại vẻ sắc bén, cực nhanh quét qua mấy người con của ông, dựa người về sau, âm thanh nhàn nhạt hỏi: "Oh. Một chuyện vui khác là gì?"


"Không phải là Cửu đệ của chúng ta sao" Trên mặt Bắc Thiên Trần mang theo nụ cười hơi say, cánh tay chống cằm, hồn nhiên không hay, "Con nghe nói cửu đệ dẫn một nữ nhân về, yêu thương như có được trân bảo hiếm thấy. . . . ."


"Ầm" một tiếng, bầu rượu trên bàn rồng vàng chậm rãi lăn xuống đất dọc theo bậc thềm ngọc màu trắng, rượu văng khắp nơi, dơ bẩn đầy thảm đỏ. Vẻ mặt Lang Nhĩ Mộc Nhã bên ngự tọa thảm bại, sợ run một hồi lâu mới quỳ hai đầu gối xuống đất, sợ hãi nói: "Hoàng. . . . Hoàng thượng thứ tội!"


"Chuyện gì xảy ra?" Bắc đế không vui quát nhẹ một tiếng.
"Nô. . . . Nô tài. . . ." Lời nói ấp a ấp úng. Bắc đế không nhịn được, tng âm lượng, "Vội cái gì?"


"Nô tài. . . . Là bởi vì nhìn thấy nữ tử bên cạnh Cửu điện hạ. . . . Thật là nhìn quen mắt!" Lang Nhĩ Mộc Nhã cố gắng hòa hoãn cảm xúc một chút, mới chậm rãi nói, "Lúc ấy nàng kia đã là vương phi của Định Nam Vương rồi, lúc này vốn hẳn nên. . . ."


Nên tới vẫn tránh không khỏi, Tiểu Thất thầm than một tiếng, trong lòng ngược lại không quá hốt hoảng, lúc vừa thấy người hầu áo xanh này đã định rời đi, nhưng lúc bọn họ tới có rất nhiều người thấy được, bây giờ lại hốt hoảng trở về, có vẻ quá mức đột ngột, huống chi còn có một đạo thánh chỉ ở đó, muốn lui cũng đã không còn kịp rồi. Tay hơi lạnh được nhẹ nhàng cầm lấy, Tiểu Thất quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, Bắc Thiên Vũ bưng ly rượu nhấp một ngụm rượu, khí định thần nhàn nhíu mày với nàng.


"Phụ hoàng, thần tức thấy Lang thị từ chỉ sợ là nhận lầm rồi!" Nhị Hoàng phi ở bàn khác đột nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng cúi đầu với người ngồi trên ngự tọa, "Nữ tử cửu đệ dẫn về thần tức đã gặp được ở phía bắc, vật có tương đồng, người có hình dáng tương tự, Lang thị từ nhìn lầm cũng có nguyên do!"


Tiểu Thất sửng sốt, không nờ thời khắc này Nhị Hoàng phi lại đột nhiên mở miệng giúp nàng, quay đầu thấy Nhị Hoàng phi hơi cong khóe môi với nàng, tỏ ra quen thuộc, mới chợt hiểu ra, lúc ấy lơ đãng giúp đỡ, ngược lại lấy được hồi báo vào lúc này.


"Nhị tẩu nói cũng không phải vô lý." Tam hoàng tử Bắc Thiên Thanh đứng dậy, ngắm nhìn bốn phía, đưa mắt vào nơi nào đó, khóe miệng cong lên, trên mặt lộ ra nếp nhăn khi cười, trầm giọng nói, "Hữu Tướng Kỳ quốc không phải đúng lúc đến đây vì chuyện nghị hòa lần trước của hai nước sao, chắc hẳn tướng gia sẽ không nhận lầm người."


Cách mấy bàn, có một người chậm rãi đứng lên, tầm mắt Công Tôn Cảnh Thăng lướt qua mọi người, rơi xuống trên người của Tiểu Thất, chạm vào con ngươi lạnh nhạt kia thì hơi thất thần, trong đầu chợt hiện ra một đôi con ngươi, chứa vài phần ấm áp, luôn cách hắn mấy bước, ôn nhu kêu hắn, tướng gia. Con ngươi của nàng không có lạnh lẽo tĩnh lặn như nữ tử trước mắt, tính tình lạnh nhạt như nước, trên người giống như có ánh sáng mềm mại, cũng không biết tại sao, vào thời khắc như vậy lại đột nhiên nhớ đến nàng. Khi đó chính nàng xốc khăn voan đỏ, lại dùng vẻ mặt vô tội nhìn hắn, dịu dàng nhỏ nhẹ nói một câu, chắc hẳn tướng gia sẽ không để ý chứ? Cũng chỉ là giọng nói nhỏ nhẹ, lại khiến trong lòng hắn buồn bực một hơi, không thể tức, cũng không thể dữ. Sao lại không ngại? Nhìn thấy thê tử mình có thể rộng lượng như thế, hắn làm sao để ý, vì vậy hắn cũng đành phải dùng nụ cười hơi xa cách để che đậy.


"Công Tôn đại nhân?" Bên cạnh có người kéo nhẹ ống tay áo của hắn.


Bừng tỉnh, mới phát hiện ánh mắt tất cả mọi người trên điện đều tập trung vào trên người của hắn: "Khụ. . . ." Ho nhẹ một tiếng, nhìn vào ánh mắt của người trên ngự tọa, "Lang thị từ nói là Thất công chúa triều ta." Hơi ngừng lại, nhìn tầm mắt vẫn lành lạnh, bình tĩnh thong dong ở đối diện, người kia luôn có ánh mắt sắc bén, ba phần kiêu ngạo, thêm mấy phần quật cường, khó trách Tiêu Dật hờ hững cường thế lại lọt vào trong đôi con ngươi này, còn bó tay hết cách với nàng, liếc về bàn tay có ý chiếm đoạt trên eo của nàng thì Công Tôn Cảnh Thăng chợt than nhẹ một tiếng, "Hoàng hậu triều ta dĩ nhiên là ở trong cung, làm sao lại vô cớ xuất hiện tại nơi này, đích xác là Lang thị từ nhận lầm."


Đôi mắt lành lạnh đột nhiên nâng lên, thoáng qua kinh ngạc, Công Tôn Cảnh Thăng bưng ly rượu, không biến sắc nhấp nhẹ, nhớ lại một đôi mắt lạnh lẽo lại thấu hiểu ngày càng lạnh trên ngự tọa, rốt cuộc hơi cam chịu khẽ lắc đầu.


"Xem ra thật là chúng ta nghĩ sai rồi! Trong lòng cửu đệ sợ rằng không vui!" Tứ hoàng tử Bắc Thiên Trần gật đầu, nhẹ nhàng mỉm cười một cái, "Không bằng phụ hoàng cho Cửu đệ và nàng kia kính phụ hoàng một ly rượu, cũng coi là nhận cửu hoàng phi này, để Cửu đệ yên tâm."


Bắc đế trên ngự tọa hơi đè bàn, ánh mắt lạnh lẽo chuyển thành lạnh nhạt, ngoài ý muốn đáp một tiếng: "Cũng tốt!"


"Phụ hoàng. . . ." Bắc Thiên Vũ nhíu lông mày, tay ôm hông Tiểu Thất không thả ra mà còn chặt hơn. Tiểu Thất hơi ngước mắt, trông thấy đáy mắt hắn lóe lên tối tăm, trong lòng dần dần nổi lên lo lắng.


"Vũ nhi, con dẫn nàng ấy lên cho phụ hoàng nhìn một lát xem người mà con lựa chọn như thế nào?" Ít đi mấy phần uy nghiêm, ngược lại thêm mấy phần hiền lành của người làm cha.


Bắc Thiên Vũ chợt định ánh mắt trên người của Tiểu Thất, đáy mắt thẳm lặng không thấy sâu cạn, tựa như một tảng đá, vững vàng hấp thụ nàng trong đó. Giống như bị cảm xúc nồng đậm trong mắt hắn làm chấn động, đợi đến khi Tiểu Thất bừng tỉnh thì nàng đang bị hắn nắm tay, bước từng bước trên bậc thềm ngọc.


Lang Nhĩ Mộc Nhã bên ngự tọa đứng dậy nhận lấy bầu rượu một người hầu khác đưa tới, từ từ rót đầy vào 3 ly rượu, cúi thấp người đưa khay ngọc tới trước mặt hai người.


Trong 3 ly rượu chậm rãi tỏa ra làn sóng nhẹ, trên đại điện chợt yên tĩnh khác thường, Bắc Thiên Vũ đưa tay ra ngăn lại, bưng ly rượu ở giữa lên, chuyển nó cho Tiểu Thất, tròng mắt màu đen lộ ra vẻ khác thường, thoáng qua rồi biến mất. Tiểu Thất nhận lấy, ánh mắt bình tĩnh, hơi nâng lên, dưới ánh đèn lưu ly hắn đứng thẳng thân thể.


"Tốt!" Bắc đế nhận lấy ly rượu, một đôi mắt sắc bén nhìn Tiểu Thất trầm giọng hỏi, "Tên là gì?"
"Ninh Tiểu Thất!" Ánh mắt nhanh chóng xẹt qua Bắc Thiên Vũ, Tiểu Thất đột nhiên ngẩng đầu thấy được trong mắt Bắc đế thoáng qua vẻ chợt hiểu.


"A ——" tay Bắc đế khoác lên trên ngự tọa, nhẹ nhàng bóp, "Uống hết rượu cũng xem là trẫm nhận ngươi làm con dâu ở trước mặt mọi người."
"Nhi thần cám ơn phụ hoàng." Bắc Thiên Vũ tiếp lời, trong con ngươi nhìn về Tiểu Thất có ánh sóng đung đưa, cuối cùng chỉ nhàn nhạt che đi.


Tay nắm ly rượu thật chặt, vừa buông ra, Tiểu Thất rốt cuộc giơ tay lên đưa ly rượu lại gần khóe miệng.
"Đừng Uống....uố...ng!"


"Cạch. . . ." ly rượu đã đến bên môi bị một viên đá đánh rớt xuống đất, giọt rượu rơi xuống nước đến trên mặt thảm đỏ phát ra thanh âm xèo xèo, đi vào lòng người giống như một con rắn độc.


Không để ý tới vẻ mặt người đối diện như thế nào, Tiểu Thất đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về bên ngoài điện Thái Hòa. Bích Ngô sắc mặt trắng bệch đứng ở bên ngoài Thái Hòa môn, sau lưng có mấy người cầm kiếm, đều là người của Ẩn Tinh các trước kia.


"Càn rỡ! Có ai không. . . ." Tam hoàng tử Bắc Thiên Thanh chợt quát lớn, mấy trăm cung vệ vây mấy người Bích Ngô, "Bắt lại mấy người tự tiện xông vào cung đình."
"Tam đệ, phụ hoàng ở đây, cần ngươi tự tiện làm chủ sao?" Đại hoàng tử Bắc Thiên Thụy đứng dậy quở nhẹ.


Bắc đế trên ngự tọa chỉ trầm mặt sắc, ánh mắt lành lạnh lẫm liệt xẹt qua hai người kế ngự tọa, lại chậm rãi dời về dưới thềm đá.
"Trong rượu có độc. . . . Nhi thần cũng chỉ là lo lắng phụ hoàng. . . ."


"Ai nha. . . ." Tứ hoàng tử Bắc Thiên Trần đứng lên, đỡ bàn, cúi đầu làm như mơ hồ hô một tiếng, "Ai xông vào đây?"


"Là thê tử của ta!" Giờ phút này Công Tôn Cảnh Thăng cũng đột nhiên đứng lên, đi xuống dưới, cung vệ chỉ lo để ý phản ứng của Bắc đế, nhất thời không tỉnh lại, đã để Công Tôn Cảnh Thăng dễ dàng lướt qua mọi người, đến trước mặt Bích Ngô.


"Đây là chuyện gì xảy ra?" Tứ hoàng tử tựa như say không phải là say, mở to tròng mắt, bỗng nhiên lại vỗ nhẹ bàn một cái, "Đúng rồi, thê tử của ngươi là trưởng công chúa Kỳ quốc, chẳng lẽ người nọ. . . ." Liếc trên ngự tọa một cái, Tứ hoàng tử chỉ cúi đầu hàm hồ nói, "Lúc nãy Công Tôn đại nhân còn phủ nhận, hôm nay lại xảy ra chuyện rượu độc. . . ."


"Phụ hoàng. . . ." Tam hoàng tử tiếp lời, quỳ xuống đất lạnh lùng nói, "Người của Kỳ quốc bụng dạ khó lường, Cửu đệ hắn. . . . . ."


"Tam đệ chớ có nói bậy!" Đại hoàng tử cắt đứt lời của hắn, tức giận quát lớn, "Ly rượu độc, cũng không phải là ly trong tay phụ hoàng. . . . Cửu đệ quá mức hiểu y lý, làm sao không ngửi ra rượu độc, nếu ly rượu kia. . . ."


"Đủ rồi!" thân hình Bắc Thiên Vũ lạnh như băng tuyết, đáy mắt chợt phát ra ánh lạnh, đdùng sức ném ly rượu ra, quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy, chỉ lẳng lặng nhìn Tiểu Thất. Gương mặt vốn trắng nõn càng thêm tái nhợt như tuyết, hắn nhìn mà căng thẳng trong lòng, theo bản năng duỗi tay muốn ôm nàng.


Tiểu Thất nhích người, lặng lẽ tránh ra. Bên ngoài điện Thái Hòa, cung vệ cũng đã nhận ra nguy cơ, càng ép càng gần, mấy người bên ngoài Thái Hòa môn đã thành cá ở trong lưới, bị vây chung quanh.


Đáy mắt Bắc Thiên Vũ nhất thời có sóng lớn, gấp xoải một bước về phía nàng, đưa tay muốn kéo nàng vào trong ngực.


Ánh mắt nhẹ nhàng chợt lạnh như sương lạnh, Tiểu Thất chợt phát lực, một tay đẩy bàn tay hắn ra, một tay đột nhiên cầm lên chủy thủ dùng để cắt thịt dê trên bàn, nhẹ quay người, dao đã đặt trên cổ Bắc Thiên Vũ.
"Hoàng thượng ——" quần thần lớn tiếng kinh hô.
"Phụ hoàng ——"
"Ninh Tiểu Thất!"


"Để. . . . Chúng ta rời đi!" Quật cường ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ý lạnh ở đáy mắt chưa giảm.


Hắn cúi đầu, thấy tay cầm dao của nàng hơi run rẩy, nhưng mà trên mặt lại lộ ra vẻ hờ hững quyết tuyệt. Đang sợ sao? Hắn chợt chậm giọng nói, nuông chiều giống như ngày thường nàng lười nhác tựa vào ngực hắn, "Nàng muốn đi đâu?"
Tiểu Thất mím môi, bờ môi cứng ngắc, khẽ cắn môi dưới không đáp lời.


"Trẫm còn muốn sống tiếp, đi theo ngươi là được!" Từ khi chuyện xảy ra tới nay, Bắc đế mới mở miệng lần đầu, bị một con dao kề vào vẫn khí định thần nhàn. Ngay từ đầu chẳng quan tâm, sau đó lại hờ hững cho phép, đến cuối cùng nộp khí giới đầu hàng, trong mắt Tiểu Thất thoáng qua ánh tối, kết quả như thế giống như là vị hoàng đế trên ngự tọa này cố ý dung túng ra, đối tượng của cục diện này là ai, là nàng hay là ông ta? Không còn kịp suy tư tỉ mỉ nữa, nàng chỉ kéo Bắc đế chậm rãi bước xuống bậc thềm ngọc.


Dần dần lui tới bên ngoài Thái Hòa môn, trong hành lang cung điện, chỉ thắp mấy cây đèn cung đình nhỏ, dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt Tiểu Thất đối diện tầm mắt Bích Ngô, đôi môi giật giật, Bích Ngô làm như có lời muốn nói, Tiểu Thất nhẹ lắc đầu, chỉ hiệp Bắc đế lui về phía sau. Sau lưng chỉ có mấy hoàng tử đi theo, Đại hoàng tử đi theo phía trước nhất, Bắc Thiên Vũ rơi ở phía sau một bước, cố ý chặn lại bước chân mọi người.


Sau canh ba đã lui đến cửa cung, tuyết tan trời vừa sáng, ánh trăng chiếu trên tám con sư tử đá ngoài cửa cung, phát ra ánh lạnh yếu ớt. Mấy chục thủ vệ tụ lại đây.
"Người ông ta chọn quả nhiên khác biệt!" Trong màn đêm ảm đạm, Bắc đế đột nhiên mở miệng nói nhỏ.


Tiểu Thất ngẩn ra, thấy gương mặt đó lộ ra mấy phần quen thuộc dưới ánh trăng, rốt cuộc là phụ tử, bây giờ nhìn kỹ quả nhiên giống.
"Ninh cô nương, cần gì kích động như thế?" Bắc Thiên Thụy cách nàng mấy bước, trầm giọng nói.


Kích động? Hôm nay nàng đích xác là quá mức kích động quá rối loạn, tất cả xảy ra quá đột ngột, cũng quá nhanh rồi. Nàng vốn không nên kích động như thế, nhưng ly rượu kia, ly rượu độc đó do chính hắn đưa đến, một khắc kia, tín nhiệm với hắn đột nhiên ầm ầm sụp đổ toàn bộ. Nàng chưa bao giờ biết phá hủy một vật lại có thể nhanh mà quyết tuyệt như vậy: "Ta. . . ." Nàng dừng lại, nhìn vào tròng mắt như mực của Bắc Thiên Vũ, "Ta chỉ muốn Bích Ngô an toàn rời đi, về phần rượu độc kia, người. . . ."


"Cẩn thận ——"
"Tiểu Thất ——"


Cái gì? Là cẩn thận hay là Tiểu Thất? Nàng theo bản năng quay đầu lại, một thoáng đó, trước mắt đột nhiên thoáng qua sắc mặt vừa đau vừa giận của Bắc Thiên Vũ, mơ hồ lộ ra vẻ tuyệt vọng, cuối cùng chạm vào ánh mắt trống rỗng vô hồn của Bích Ngô, ánh mắt sợ hãi đến mức tận cùng, trái tim chợt lạnh lẽo, rét lạnh kỳ dị đem chợt xâm lấn đã biến tất cả thành tối tăm.


Bắc Liêu tháng giêng năm Thiên Hiển thứ sáu, mặt trời bị ăn. Chiêm tinh viết "Vua băng hà, thiên hạ đổi chủ. Có đại thần ch.ết", sử sách Bắc Liêu xưng là "Loạn rượu độc"..






Truyện liên quan