Quyển 4 - Chương 76: Ngoại truyện 4: Phu thê như lạ như quen - Kiêm Gia
Lúc nàng từ trong mộng tỉnh lại thì thấy trên mặt lành lạnh, theo bản năng giơ tay lên lau mặt một cái, tay lại dính đầy nước mắt. Nằm mơ? Nằm mơ thấy cái gì? Nàng chậm rãi đắp chăn ngồi dậy, suy nghĩ một chốc, trong hoảng hốt nhớ lại trong mộng có một nam tử mặc giáp sắt màu bạc, đưa lưng về phía nàng, đứng ở chỗ cách nàng không xa, nàng muốn đến rõ ràng, nhưng mỗi khi đi một bước, người nọ lại cách nàng xa hơn một chút, nàng muốn chạy lên, nhưng người nọ cũng chạy theo. Nàng chỉ cảm thấy bất lực, muốn kêu lại không kêu ra tiếng.
Trong vườn hoa ngoài cửa sổ vang lên thanh âm y y a a của đứa bé, nàng giương mắt nhìn lên, ánh mặt trời chiếu rọi bên cửa sổ, xem chừng đã là giờ Mùi rồi.
"Sao chút việc nhỏ này cũng làm không xong. . . ." Tiếng khiển trách nhỏ từ bên ngoài tẩm cung vọng đến.
"Lục tỷ tỷ, nô tỳ. . . . Nô tỳ sáng sớm đã sắp xếp xong xuôi, ai biết. . . . . ."
"Hành sự bất lực còn có nhiều lý do. . . ."
"Lục tỷ tỷ. . . . Thật sự là. . . ."
"Lục Nhi. . . ." Nàng vén màn lụa kêu.
"Nương nương đã tỉnh rồi hả ?" Một nữ tử áo đỏ thẫm vén màn cửa đi vào, nha hoàn phía sau cúi đầu, đi theo không nói tiếng nào.
"Chuyện gì xảy ra?" Nàng xoa xoa trán, cau mày hỏi.
"Nương nương" Lục Nhi vén màn giùm nàng, nói nho nhỏ, "Cháo tổ yến này còn chưa nấu xong."
"Đó cũng không phải là chuyện gì quá đáng" nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, tùy Lục Nhi búi tóc cho nàng, "Bổn cung chờ một lát là được."
"Ai!" Lục Nhi đáp một tiếng, tỉ mỉ chải sợi tóc trước trán cho nàng.
"Không phải vậy, nương nương, nô tỳ rõ ràng đã an bài tốt hết rồi, là do thị nữ của Tĩnh tần kéo người trong ngự thiện phòng đi làm canh nấm tuyết. . ." nha hoàn đi theo ở đằng sau còn muốn nói điều gì nhưng thấy Lục Nhi trừng mắt nhìn nàng thì rốt cuộc tỉnh ngộ im miệng.
Tĩnh tần? Vừa nghe tên này tim nàng đã đập mạnh và loạn nhịp trong nháy mắt, qua nửa khắc mới nhớ tới đây là phi tần đầu tiên hắn phong, vào năm ngày trước, lúc sắc mặt hắn tối tăm từ bên ngoài cung trở về. Nghe người phía dưới hồi báo, ba ngày kế hắn đều sủng hạnh nự tử này. Nàng suy nghĩ một lát, hình như nữ tử kia chỉ là một cung nữ ở cung giặc quần áo, không ngờ nhanh vậy đã bắt đầu ỷ sủng mà kiêu rồi.
"Được rồi" nàng có chút phiền não tháo búi tóc mới bới được một nửa xuống, khoát tay nói, "Mấy chuyện dùng vẻ đẹp tranh thủ tình cảm này có thể tránh liền tránh, đều đi ra ngoài đi."
"Vâng" tỳ nữ sau lưng nối đuôi ra, nàng hơi sững sờ ngồi ở trước gương đồng, thấy sắc mặt hơi trắng bệch trong kính, mái tóc đen xõa xuống, che lại hốc mắt đang đỏ lên, sao lại đi tới bước này? Nhớ lại tình cảnh trong mộng, nàng chợt bưng kín mặt, bả vai khẽ lay động.
Canh ba giờ Mùi, trời mới chạng vạng, nàng đã ôm đứa bé vào trong ngực, tay cầm trống bỏi, lắc bang bang đùa với bé. Đứa bé rất ầm ĩ, y y a a không có lúc nào an tĩnh, nàng lại rất hưởng thụ, mỗi lúc thế này nàng lại hơi cảm kích hắn, dù sao hắn cho nàng một đứa bé, tối thiểu trong Trường Nhạc cung còn có chút không khí vui mừng. Sau một lúc lâu, Lục Nhi lại gấp gáp chạy vào, hơi hốt hoảng, còn hơi hưng phấn: "Nương nương, Lý công công bên cạnh hoàng thượng nói lát nữa hoàng thượng muốn đến đây."
"Bạch" một tiếng, cái trống nhỏ đang chơi với đứa bé rớt trên mặt đất, nàng nhìn chằm chằm mặt đất sửng sốt chốc lát, miệng vểnh lên, giống như mỉa mai: "Hắn. . . . Còn tới làm gì?"
"Nương nương!" Lục Nhi khom người đến gần mấy bước, nói thật nhỏ, "Nô tỳ trang điểm cho nương nương!"
Đứa bé trong lòng y y a a muốn lật người đi nhặt cái trống, nàng ôm lại đứa bé, lạnh nhạt nói: "Cứ như vậy đi, không cần làm gì."
"Nương nương. . . ." Lục Nhi chợt quỳ xuống, gấp giọng nói, "Tiểu công chúa sắp một tuổi rồi, nhưng hoàng thượng. . . . Hoàng thượng còn chưa bao giờ. . . . , nương nương không vì mình, cũng phải suy nghĩ vì tiểu công chúa. . . ."
Nàng đột nhiên chấn động, trợn to hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lục Nhi trên đất.
"Nương nương, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ. . . . . ."
"Ngươi. . . . Ngươi nói đúng. . . ." Nàng ôm lấy đứa bé thật chặt, vùi đầu vào thân thể nho nhỏ, lại có chút phát run, "Ta. . . . Bổn cung. . . . Bổn cung thực sự nghĩ quá ngây thơ rồi, sai một ly, đi một dặm, không bằng sai đến cùng đi. . . ." Nàng và hắn rốt cuộc cũng phải đi tới mức này, hoàng cung cẩm y ngọc tơ lụa tô son trát phấn, nàng tính toán hắn, hắn đề phòng nàng, cuối cùng đã tới nông nỗi phu thê như quen như lạ.
************************
Nói là lát nữa tới đây, nhưng nàng đợi chừng một canh giờ, bóng dáng màu vàng sáng mới xuất hiện trong Trường Nhạc cung. Trong phòng khách, trước mặt sau lưng đều có một đám người cùng nhau quỳ xuống, nàng đứng ở nơi đó, ôm đứa bé nhìn hắn, hít mạnh một hơi. Không khí có phần đè nén, đứa bé trong ngực đột nhiên khóc "Oa oa". Nàng rốt cuộc nhận ra mình không có một chút tư cách, chậm rãi cúi người. Hắn đu tới kéo nàng, buông tiếng thở dài nhẹ vô cùng: "Kiêm Gia!"
"Hoàng. . . . Dật!" Nàng ôm đứa bé, đầu chôn rất thấp, mặt bên nhìn sang, giống như rơi vào trong ngực hắn, hốc mắt dần dần mơ hồ, thanh âm không cầm được nhỏ đi, có lẽ là một lần cuối cùng, một lần cuối cùng phóng túng mình gọi tên của hắn ở trước mặt hắn, đây là cái tên đã từng thuộc về nàng, có lẽ tương lai về sau cũng sẽ không thuộc về người khác, nhưng nó không bao giờ thuộc về nàng nữa rồi.
Đứa bé trong ngực bị ôm chặt, rầm rì giùng giằng, miếng ngọc bội đeo trước ngực rớt xuống. Hắn đứng rất gần, thuận tay cầm lên nhìn một chốc, cảm thấy hơi xa lạ, giống như là vật phẩm trong cung, lại giống như chưa từng thấy, liền hỏi: "Miếng ngọc này ở đâu ra?"
Nàng lau nước mắt thật nhanh, nhẹ nhàng nói: "Là của Tiểu Thất."
Hắn ngớ ngẩn, ngón trỏ nhẹ nhàng mài lên.
"Trước kia khi phụ hoàng còn tại thế, mỗi hoàng tử hoàng nữ trong cung đều có một miếng ngọc bội đại biểu cho mình." Nàng lại nhẹ nhàng tăng thêm một câu.
"Vậy. . . . Tại sao ở nơi này?"
"Trước hôm đó một ngày ta có đến thăm muội ấy, đại tỷ, chính là Bích Ngô, ở bên cạnh nói dáng dấp tiểu nha đầu rất giống Tiểu Thất lúc nhỏ, vì vậy Tiểu Thất liền tặng ngọc bội cho nha đầu này."
"A, vậy sao?" Tiêu Dật rất hứng thú đưa tay sờ nhẹ gương mặt đứa bé.
"Ta cũng không biết, chỉ là đại tỷ thuận miệng nói một chút, chỉ là. . . ." Nàng hơi dừng lại, cười cười tán gẫu, "Mẫu phi cũng có đề cập tới chuyện này, rất thích ôm tiểu nha đầu này, nói là giống như trở lại lúc còn trẻ, có lẽ đứa bé lớn lên giống tiểu di (dì nhỏ) sẽ có phúc."
Đứa bé y y a a đưa tay đi giật miếng ngọc trong tay Tiêu Dật, Tiêu Dật vuốt nhẹ mái tóc còn thưa thớt của bé, mỉm cười nói: "Nó cũng thật khẩn trương cho miếng ngọc này." Dừng một lát, lại hỏi, "Còn chưa chính thức đặt tên à?"
"Ừ!" Nàng cúi đầu đáp một tiếng, "Còn chờ hoàng thượng đặt tên cho nó."
Tiêu Dật cầm ngọc đùa với đứa bé, chỉ chốc lát, lại nói với đứa bé: "Nếu là trưởng công chúa Kỳ quốc, liền gọi Phượng Nhi đi."
"Phượng Nhi!" Nàng cúi đầu lặp lại một lần nữa, ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng màu vàng sáng, trên mặt chỉ có nụ cười lạnh nhạt, một khắc kia nàng chợt muốn phản bác.
"Há. . . . Phúc (phụ) vượng (hoàng)!" Đứa bé trong ngực nàng chớp cặp mắt đen lúng liếng, chợt toét miệng với người mặc áo màu vàng sáng này, mơ hồ không rõ nói ra.
Tiêu Dật sửng sốt. Kiêm Gia đột nhiên nhìn về phía Lục Nhi bên cạnh.
"Phụ vượng (hoàng)" đứa bé chợt duỗi tay về phía hắn, tiếp tục nói, "Ẵm. . . . Ẵm. . . ."
Lúc đầu Tiêu Dật hơi kinh ngạc, cũng không tự chủ được duỗi tay, đứa bé thuận thế nhào tới trong ngực của hắn.
"Ta. . . . Trẫm bế nó đi một lát!" Lần đầu tiên hắn hơi khó khăn, tay chân luống cuống ẵm đứa bé đi ra khỏi Trường Nhạc cung.
"Nương nương." Lục Nhi có chút kích động đến gần bên cạnh nàng.
"Lục Nhi, là. . . Là ngươi dạy nó à?" Nàng kéo cánh tay Lục Nhi hỏi.
"Không. . . . . . Không phải, là Xuân Y cô cô dạy."
Nàng chán nản ngồi xuống, tay che mặt. Tất cả, tất cả không phải đều rất thuận lợi sao? Nhưng, tại sao nàng cảm thấy mệt mỏi như vậy.
"Nương nương. . . . . . Đây là một triệu chứng tốt."
Người nào? Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy là Lý công công bên cạnh Hoàng đế, trong khoảng thời gian ngắn hơi sửng sốt: "Ngươi. . . . . . Tại sao. . . . . ."
"Nương nương, sau này tiểu công chúa nhất định sẽ là một người có phúc, nương nương yên tâm đi." Lý công công khẽ khom người, không đợi gọi dậy, đã chậm rãi lui ra ngoài.
Người có phúc, nàng thật không ngờ bốn chữ như vậy thật sự là một lời trở thành sự thật. Trong hoàng cung, nha đầu ngày xưa lại thành người được cưng chiều nhất trong hoàng cung, cho dù sau này không ngừng có hoàng tử hoàng nữ, địa vị của nàng ở trong lòng hoàng đế vẫn vững như đá, mà trở thành sự thật còn có câu nói kia của nàng, nữ nhi của nàng thật sự càng lúc càng giống người kia.
Duệ Vũ mười năm, hắn rốt cuộc phong nàng làm hậu.
Khi nàng bước từng bước lên đài Bạch Ngọc, bên tai loáng thoáng truyền đến một câu nói rất xưa, nữ nhi nhà trời, nhất định là bậc cân quắc không thua đấng mày râu. Lúc trước vì một câu kia, nàng đi xa vạn dặm, cùng hắn chinh chiến sa trường, rốt cuộc thắng được cái gì? Hôm nay bách quan quỳ bái, vạn dân kính ngưỡng, mẫu nghi thiên hạ, nhưng nào được như nguyện? Nếu có thể đoán được kết cục, nàng tình nguyện khoảnh khắc kia, ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, sau đó tất cả tự tìm hạnh phúc. Lau sậy xanh tươi và rậm rạp, ở vùng nước biếc cách vời một phương, lúc đó, hắn vẫn là Chiến thần người người tán tụng kính ngưỡng, mà nàng đã không còn là công chúa Kỳ quốc, chỉ nguyện làm một cây lau sậy bên bờ, dùng sương che lại, chờ một nam tử áo trắng ngược dòng mà lên, nhẹ nhàng búi tóc cho nàng.
Chỉ là. . . . Chỉ là, đá gấm bình phong ánh đuốc sâu, biển biếc trời xanh đêm vẫn sầu! Không thể quay về không chỉ là những năm tháng đó, còn có trái tim sớm đã tan nát của nàng.