Chương 1: Ông trời thương người
Rầm
*** má, bảo ch.ết là ch.ết luôn hả? Còn chưa kịp ra cầu kia mà. Ông trời ơi, sao ông thương con quá vậy? Con mún ch.ết là ông con toại nguyện luôn à? Mà sao không nghe đau đớn gì hết. Trên phim là xác ch.ết phải giãy đành đạch giữa một vũng máu tươi, nhìn muốn ớn xương sống. Đây nhẹ nhàng và thanh thản vậy ư? Tuyệt quá
Anh đang ở đâu đây? Thiên Đàng, Hỏa Ngục, hay một nơi nào khác vượt xa bộ óc IQ 50 chả biết cái quần gì của anh. Một tiếng nói vang lên, thật hack não, đàn ông không ra đàn ông, phụ nữ chẳng ra phụ nữ, trẻ con không phải trẻ con, người già càng không thể. Thế rốt cuộc nó là cái mẹ gì:
- Chào con trai
- ĐCMM, mày là bố tao à mà kêu ta bằng con hả? Ông đây chưa bắt mày gọi ông là cố nội thì thôi đấy. Ảo tưởng vl
- *** má, sao thằng nào ch.ết vì World Cup lên đây toàn nói với ta bằng cái giọng thế nhỉ? Ta là ông trời, là người đã sinh ra vạn vật,...
- Ông trời vừa tham gia Hội Thánh Đức Chúa Trời về à? Ông ăn tỏi không? Con là cháu của Châu Việt Cường đấy
- Con lạy bố, bố ch.ết rồi sao bố ngông quá zị?
- Bố cũng không biết con ạ. Bây giờ con trả lời cho bố, đây là đâu?
- Đây là thiên đàng, nơi chỉ có những người tốt mới được lên. Con có tội cờ bạc rượu chè đáng ra sẽ vào Địa Ngục nhưng vì con ch.ết không phải là do ch.ết đuối mà là bị xe tông nên ta thương tình năn nỉ gãy lưỡi mới đưa được con lên
- Ủa, Thiên Đàng gì mà đen thui như cái cột nhà, không có Thiên sứ, Chúa Trời gì hết hả?
- Úi ch.ết mọe, 500 vị La Hán đâu đưa ta và người này lên Thiên giới
Anh khẽ hỏi:
- Ông trời ơi, ông cho con nhìn cái mặt ông nào?
- Đây
Anh bụm miệng cười sặc sụa khi nhìn thấy bản mặt già khú của ông trời:
- Ông trời....ặc ặc...đẹp trai dã man con ngan luôn
- Đây là lần đầu tiên có người khen ta đẹp "troai" đó
Há....há...
Sau khi dứt cơn cười, 500 vị La Hán đã tới và đưa anh với ong trời về nơi Thiên Giới