Chương 2: Trời thu tịch mịch (Hạ)
“Ha!” Trong phòng học tiếng cười như nhạc vang lên, một con mắt lóe lên nét chê cười. “Ít tự kỷ đi! Cô có thể ưu tú như vậy sao?” Bọn họ không thèm để ý cảm thụ của tôi, nói được như thế trắng ra, thật sự là có thể đả kích người! Đối với người đủ kiên cường như tôi thì sẽ ổn, trên thực tế công việc của tôi cũng không ra sức, trộn lẫn nhiều yếu tố, nghe những lời này…, tôi vẫn có thể thảnh thơi ngồi mỉm cười.
“Ai, các em cũng hiểu được tôi tự kỷ nha! Nói thật ra, tôi cũng tự biết nhìn mình, mấy ngày nay, trong mắt của thầy giáo đều có ý ghen tỵ, dù sao việc giữ lại nhiều sinh viên là hành vi tối thiểu nhất của giảng viên. Mấy sinh viên đẹp trai à, căn nguyên của sự việc, tôi không muốn hỏi nhiều lắm, nhưng ít nhất để cho Thần Hi tôi một hoàn cảnh công tác tốt, Thần Hi tôi làm người nhát gan cẩn thận, chỉ là một người vất vả tính kế sinh nhai để sống sót, làm ơn mọi người cân nhắc nhiều hơn về hành động của mình, các em đều thực vĩ đại, giải quyết việc chỉ là việc nhỏ tiện tay, buông tay cho mọi biệc êm đẹp, quá trình không cần báo lại với tôi, tôi chỉ muốn vui mừng xem kết quả.” Nói rõ, tôi đứng dậy, tính đi đến nhà ăn của trường mà ăn cơm, hôm nay nhiều chuyện phiền lòng, ăn ngon sẽ khiến bớt đi phiền muộn.
Trong phòng ăn xao động hẳn lên, có mấy sinh viên đã nhôn nhao ra ngoài cửa. Sinh viên đều đã đợi ở phòng ăn từ sớm, nếu bọn họ đến chậm sẽ không mua được đồ ăn. Tôi cũng đã từng là sinh viên, thấy được hành động như vậy cũng thông cảm được.
“Thần Hi.” Đàm Kiếm nhàn rỗi đi đến trước mặt tôi, thấp giọng cười nói.
Tôi sửng sốt, tay chân thoáng hoảng, có điểm chật vật, biểu tình trên mặt cậu ta nói cho tôi biết, một chút cậu ta cũng đều không tin chuyện ma quỷ vừa rồi của tôi.
“Thật ra, cô cũng có thể trực tiếp nói chuyện với bọn em, sai mấy bạn nữ sinh kia làm chuyện như vậy, đến lớp học gây chiến. Tưởng có thể làm xấu mặt tụi em, Thần Hi, cô thật xấu!”
Tôi nhẹ nhàng nhướn mi, yên lặng nhìn khuôn mặt anh tuấn này. Thật muốn tốt bụng mà đề nghị họ đi thi cái chương trình trai tài gái sắc gì đó, miễn cho ở trong này tai họa quá lớn. Thả chậm tốc độ nói, tận lực tỏ ra là một giảng viên uy nghiêm, tôi gằn từng tiếng: “Không có trực tiếp tìm các em, là vì việc này khiến cho mọi người không cảm thấy tốt, phải biết để ý tới mọi người chứ. Những chuyện không đúng này, mỗi ngày cứ tiếp diễn, tôi không mệt cũng khó xử. “
Nhìn biểu tình ngây người của cậu ta, tôi cảm thấy mình đã nói đủ. Thừa dịp cậu ta không để ý, tôi quay đầu bước đi.
“Cô là giáo sư Thần Hi? Ánh bình minh ngày mới?” Sau lưng truyền đến một câu hỏi.
Hỏi cung kính như vậy, nói được những lời hay như vậy, nhưng cũng chỉ là châm chọc tôi. Tôi nghe hiểu được, cho nên tôi không cần quay đầu, chỉ hướng phía sau phất phất tay.”Tôi là Thần Hi, nhưng là ánh tịch dương xa xăm, tôi cảm thấy cậu có thể gọi là ánh chiều tà có vẻ chính xác.” Vừa nói xong, tôi liền gấp rút đi nhanh.
Lúc bắt đầu năm học, đối với trò đùa dai của các nam sinh tôi không có cách nào, giờ chỉ có đâm chọc giáo viên, mà tôi cũng chỉ biết có vẻ mặt đỏ bừng, hờn dỗi thì dậm chân chạy đi. Làm giáo viên, tôi vẫn như thế, trừ bỏ vẻ mặt uy nghiêm, kỳ thật trong lòng một chút tự tin cũng không có.
Hôm nay cùng Đàm Kiếm nói chuyện giành được lợi thế làm tâm tình tôi rất tốt, cước bộ vào nhà ăn so với bình thường nhẹ nhàng rất nhiều.
Bữa tối giống như chưa bắt đầu được bao lâu, bàn ăn đều ngồi đầy, tivi được mở to. Tôi bước đến, nhìn quét bốn phía, muốn tìm chỗ ngồi, Âm Nhu đang trong nhà ăn ngoắc ngoắc tôi, tôi liền đi qua.
“Vậy là không có bỏ mạng nha!” Âm Nhu cười nói, đưa đồ ăn cho tôi.
“Làm sao có thể, mình trong rất hung hãn sao? Hôm nay như thế nào lại nhiều người như vậy?” Tôi uống một ngụm canh, thật sự hơi đói.
“Nhìn xem!” Âm Nhu nâng cằm, chỉ tivi trên tường.
Tôi cảm thấy lạ, nhìn lên. Không phải tin tức bình thường, là một cuộc thi âm nhạc, người thi đánh bài mà tôi thường nghe từ nhỏ, tôi rất quen thuộc từng nốt âm thanh biến chuyển, đặt tâm vào bài nhạc. Bài này đòi hỏi kĩ xảo phải thật tốt, nhưng âm phát ra đều rất tốt, nhất định người thi này đã đạt đến trình tài tình, nhưng âm nhạc lại không đơn giản như vậy, từng âm thoa đều trầm bổng đúng điệu, không hiểu sao lại có thể lay động hòa nhập với không gian, xuyên qua khoảng không khiến cho nội tâm run rẩy, nhất định đây là một tài năng. Tôi học nhạc mười năm, tuy rằng không tinh thông, nhưng theo lý thuyết thì cũng biết.
“Khi nào thì mọi người đều trở nên cao nhã như thế?” Nhìn một đám đồng nghiệp mắt không chớp nhìn vào tivi, tôi lại có điểm buồn bực.
“Ha, cậu nhìn xem.”
Khúc nhạc kết thúc, người thi chào cảm ơn rồi đi xuống, màn ảnh quay đến chỗ ban giám khảo, chính giữa là một vị có phong độ của một người trí thức khiêm tốn, anh ta lại có được giọng nói mang giọng điệu từ tính khó gặp. Lời bình của anh ta chuyên nghiệp tinh thâm, khi được anh ta bình phẩm người thi đều cảm thấy phấn khởi như được cổ vũ, rất có danh tiếng cùng khí phách. Điều này làm cho tôi có điểm giật mình, hiện nay người có chút học vấn, lại cuồng vọng làm cho người ta không muốn ghé mắt nhìn, chỉ có nghiên cứu học vấn chân chính, có kiến thức mới là người phong độ cùng khiêm tốn.
“Ai thế?”
“Thẩm NgưỡngNamnha! Đã từng du học tại Pháp, là giáo sư danh tiếng, tiến sĩ kiêm nhạc sư, những người phụ nữ đã có chồng đều thích anh ta, trên mạng cũng có nhiều người hâm mộ anh ta.” Kiến tức nông cạn của tôi làm cho Âm Nhu xem thường.
Chỉ là một người đàn ông nhìn như thư sinh, lại có sức hấp lớn như vậy sao?
Màn ảnh trên tivi lại chuyển hướng về phía một góc cạnh rõ ràng của một người, người này tôi đã nghe nói qua, ở Hồng Công và Đài Loan là người chế tác âm nhạc rất nổi danh, biên soạn, bố trí, chỉ huy trưởng ở trong nước, còn trên thế giới danh tiếng của người đó cũng rất nổi, anh ta còn có khuôn mặt suất khí tuấn lãng, đến nơi nào cũng làm cho các nhón fan nữ điên cuồng, anh ta cũng không phải tài tử phong lưu, chuyện xấu của anh cũng chưa từng truyền ra. Lời bình cường điệu của anh làm cho người thi cảm thấy xúc động, ánh mắt của anh, nụ cười của anh, ngôn ngữ tay chân cũng gần như hoàn mỹ, tôi cảm thấy được anh ta là một vị thánh nhân, rất không chân thật.
“Thần Hi, hai người kia, cậu cho rằng ai hơn ai?” Âm Nhu trong mắt lóe ra hai ngôi sao.
Tôi vùi đầu ăn cơm, cự tuyệt trả lời, không thể so sánh hai người.
“Phải nói nha, cuộc thi này điên rồi, bọn họ có rất nhiều fan, cũng đều muốn tranh ai hơn ai.”
Tôi dừng đũa, lắc đầu, hiện tại người rảnh rỗi thật sự rất nhiều sao?
“Hai người kia quả thật rất xuất sắc. Bọn họ, một người là giảng viên âm nhạc chuyện nghiệp, một người là đi du học nước ngoài mở mang tầm mắt. Lời bình của bọn họ, không thua kém như thưởng thức một khúc nhạc mềm mại, cần gì phải đi phân trước sau? Giống như một người nói về phác hoạ, một người nói về lịch sử mỹ thuật tạo hình, cậu nói ai tốt hơn?”
“Không phải, ý là nói về ngoại hình?” Âm Nhu chưa từ bỏ ý định truy vấn.
Người ở cách xa mình cả vạn dặm, tôi cũng lười nhìn. Một nồi cơm đã thấy đáy, tôi đứng dậy rời đi. Âm Nhu ở phía sau mắng tôi không biết thưởng thức, tôi gật đầu tán thành.
Đi ra khỏi phòng ăn, nóng nảy cũng giảm dần. Ánh trăng tô điểm trên bầu trời, vài tia sáng xuyên ngọn cây, ở trên đường lưu lại một chút hình ảnh nhỏ, mái nhà thư viện, không biết tiếng nhạc nào vang lên, nghe được lòng người ưu tư. Trên cái thế giới này, ai cũng có thể tự nhiên hít thở, tự tại hưởng thụ lấy vui sướng. Tôi cũng khó có đucợ một cái cở để buông lỏng, không để ý tới công tác, không bận tâm tới cư xử. Tâm trí như rời khỏi bản thể, lưu lạc ở phía xa bầu trời, tìm kiếm, một đường lướt qua sắc thái của phong cảnh, nhưng lại không có một chốn để dừng lại.
Bật đèn, đóng cửa, mở máy tính, đăng nhập vào QQ, vài hành động lưu loát. QQ của tôi luôn đặt ẩn, có khi treo máy làm việc, có những người không biết lễ phép, nên ẩn tránh những việc phiền toái, đó cũng là nguyên do tôi bỏ MSN dùng QQ.
Vừa onl, có tin nanh lại, “Mây trôi nhẹ”, chỉ một câu: “Sau khi trở về gọi tôi!”
“Mây trôi nhẹ” là Tề Bằng một tổng giám đốc công ty “săn người” ở Bắc Kinh, giúp đỡ tìm việc, đồng thời còn giúp người khác viết luận văn. Một số chủ xí học vấn không cao, có khi vì tô điểm, sẽ ở một số tập san chuyên nghiệp phát biểu một số luận văn, không có phương tiện tìm người hỗ trợ, bọn họ sẽ tìm tới “Thương thủ”—- người ở phía sau sáng tác luận văn, dùng lời văn của mình bình luận. Công ty Tề Bằng có thật nhiều “lính cầm giáo”, tôi phát biểu luận văn ở một tờ báo cấp quốc gia được anh ta nhìn trúng, anh liền tìm tôi, muốn tôi gia nhập hàng ngũ công ty.
Anh ta cung cấp điều kiện và giá rất nổi trội, làm cho tôi dao động, nên trở thành một thương thủ. Do tôi viết luận văn cuĩng không tệ, thời gian vừa nhanh, Tề Bằng nói tôi là “Thương thủ” vĩ đại.
Thế nên tên của tôi trên QQ là “Thương thủ GiangNamthiện xạ”.
Nhấp vào tên của anh ta, gửi qua một cái khuôn mặt tươi cười, chỉ chốc lát, anh ta ở bên kia gửi lại một cái mặt tươi cười hớn hở.
Tiếng Trung của Tề Bằng tiếng Trung đánh không tốt, có việc đều nói chuyện trực tuyến. Anh ta cũng không ngoại lệ đưa ra yêu cầu này với tôi, tôi liền đồng ý.
Anh ta là một tên mập khôn khéo, nằm trên ghế giữ chức quan to, rất có dáng vẻ trông coi cai quản công ty.
“Thần Hi, luận văn sao rồi?”
Tôi phát ra một biểu tượng khóc, anh ta lại gõ một mặt nóng nảy, “Không thể nào, cho tới bây giờ cô chưa làm nha, tôi cũng đã hứa với người ta. Đại tiểu thư, đừng đùa giỡn tôi như vậy.”
Nhìn bộ dạng của anh, tôi mỉm cười gửi đi văn kiện, “Thương thủ” có quy củ, tôi không làm anh khó xử.
“Ha ha, tôi đã biết cô trêu chọc tôi mà.” Anh vui vẻ vừa xem luận văn vừa cười nói.
Tôi liền trở lại trang tin tức, không để ý tới anh.”Tiền ngày mai sẽ chuyển qua tài khoản của cô. Thần Hi, chúng ta thương lượng chuyện này, được không?”
Chần chờ một chút, tôi trở lại QQ.
“Cô có từng nghĩ sẽ đến Bắc Kinh làm việc?”
Tôi sửng sốt, không biết tôi có nghe lầm không.
“Là như vậy, Thần Hi, hiện tại xã hội không biết như thế nào lưu hành cái gọi là sức hấp dẫn, lại đi thần tượng Thẩm Ngưỡng Nam, nào là tao nhã, cách nói năng tiêu sái, người này, cô nghe nói chưa?”
Thực khéo, hôm nay tôi lần thứ hai nghe nói đến người này, thật sự là một người có tính sát thương cao nha!
“Rồi!”
“Có vài ông chủ thích có mặt trong tiết mục thảo luận trên tivi, một là do là xí nghiệp tuyên truyền, hai vì người ta có sở thích được như người nổi tiếng, hết lần này tới lần khác muốn lên tivi nhưng trong bụng lại không có mấy, mà những thứ kia tiết mục cũng đều ngẫu hứng, không thể so với viết luận văn, căn bản sẽ không cho cô bao nhiêu thời gian chuẩn bị, việc này không phải một việc bình thường, vả lại phải đối với xí nghiệp của bọn họ hiểu rõ, chuyên nghiệp lại rất nhanh chóng mới có thể giúp đỡ. A, Thần Hi tiểu thư, nếu như cô đang ở Bắc Kinh, cô sẽ biết cô rất hợp với công việc này?” Gương mặt tính toán, cười lấy lòng.
“Ở Bắc Kinh, người thích hợp như vậy rất nhiều!”
“Chúng ta có sợ hợp tác ăn ý, cho nên tôi tin tưởng cô.”
“Tôi không có tin tưởng.” Bỏ công việc, đi làm một “Thương thủ”, lúc trước rãnh rỗi đồng ý, nếu không muốn sống ở đô thị, tôi sẽ không tới chỗ này. “Thương thủ” chỉ là công việc nhàn rỗi, yêu thích cũng không có, không cần phải bỏ ra nhiều sức lực.
“Ai!” Tề Bằng vẻ mặt đau khổ, tôi cúi đầu đánh chữ, giả bộ không nhìn thấy.
“Giá tiền vừa ổn, hơn nữa còn cho cô nhiều điều kiện. Thần Hi, cô ở Bắc Kinh làm việc này, không biết kiếm được so với hiện tại nhiều hơn bao nhiêu đâu.” Tề Bằng tiếp tục triển khai ý định dụ dỗ.
Tôi thích tiền, tiền làm cho tôi xinh đẹp cũng làm cho tôi nhiều khoái hoạt, nhưng tôi không nghĩ sẽ bị tiền làm cho mệt nỏi. Tôi nghĩ mình như vậy là tốt rồi, không có tham vọng chính là không có tham vọng.
“Tôi thích một công việc ổn định.” Nếu có thể không làm phụ đạo viên, tôi sẽ càng kính chức.
“Làm giáo sư?”
“Ừ!”
“Nếu tôi cho cô một công việc giáo sư ở Bắc Kinh, cô có thể không lo lắng tới ở đây? Ha, tìm việc là nhiệm vụ của công ty chúng tôi.”
“Có lẽ vậy!” Mệt mỏi một ngày, tôi không có tâm tình cùng anh ta nói chuyện, tùy tiện đáp ứng anh ta.
“Ha ha!” Anh cười đến mất hình tượng.”Tặng cô bài hát vậy!”
Anh ta lại gửi một bài hát, sau đó nói lời từ biệt.
Tôi không hiểu bài hát này, giọng nữ khan khan ở bên trong phát ra, là bản “Hoa Hồng”
“Hoa hồng, hoa hồng, nở dưới bồn hoa xanh biếc. Tôi tình nguyện ghen tỵ với cơn gió vô tình càn quét, tôi nguyện yêu mến từng người khách tha phương đa tình không dám buông tay hái, tôi nguyện thừa nhận nhan sắc kia dễ héo tàn, dạy cho tôi biết đượ chương hoa còn lưu lại đâu đây.” (Lady: ba trấm với lời bài hát)
Tình ca u oán, tôi nghe vài lần, không hiểu Tề Bằng có ý gì. Nghĩ quá nhiều, sẽ mau già. Tôi tắt máy, đi vào phòng tắm tắm rửa. (Kat: em giống chị, cũng không hiểu cái bài hát này là muốn nói cái gì =.=!!)
Rốt cục có thể nằm lên chiếc giường mềm mại, tôi thấy người đầy đau nhức, lại vô cùng buồn ngủ. Nghe nói sinh viên theo khóa của giáo sư Thẩm NgưỡngNamkia cũng không thiếu, hơn nữa sinh viên khác ban cũng dự thính lớp học của anh ta, tôi không biết anh ta có cái bí quyết gì. Tôi chỉ có thể đem một quyển “Quản lý doanh nghiệp” đọc làu làu, lại bởi vì trò đùa dai của học trò mà không muốn đến phòng học. Cùng là giáo viên, vì sao khác biệt nhiều như thế?
Người với người là bất đồng, đây là kết luận của tôi trước khi ngủ.