Chương 6: Lòng hướng về phương Bắc [Thượng]
“Thần Hi!” Liên tục có hai tiết học làm tôi mệt đến lả đi, vừa mới vào phòng làm việc thì cả người đã đổ sụp trên hai chân.
“Âm Nhu, tớ thật sự mệt ch.ết đi, cho tớ cốc nước, nếu ôm tớ luôn cũng được.” Tôi đề nghị nho nhỏ một cách hiền lành. Cô ấy thật sự nghe lời tôi, đôi mắt sáng đã hiện ra ở trước mặt tôi.
Một chén nước vào bụng, tôi lại là Thần Hi mạnh mẽ.
“Thần Hi, phòng ở Nhã Viên, cậu đã chuẩn bị tới đâu rồi?”
“Bán thôi!” Không đề cập tới phòng ốc cũng được, nhắc tới thì trong lòng có hơi khó chịu. Mấy ngày nay mẹ tôi không biết tìm ai nên hàng ngày gọi điện thoại oanh tạc tôi, bảo tôi cuối năm học thì về nhà làm việc. Để tránh gặp ác mộng lúc còn bé, tôi quyết định nghe theo ý kiến của Tề Bằng đi Bắc Kinh tìm kiếm lấy cơ hội. Huống chi anh ấy lại còn giúp tôi tìm một chức vụ trong trường cao đẳng chuyên về du lịch. Chỉ có điều là người ta phải phỏng vấn, tôi quyết định ngày mai bay tới Bắc Kinh.
“Bán cho tớ được không?” Âm Nhu mặt mày chân thành, ánh mắt chờ mong.
Tôi nhìn cô ấy hai giây rồi lại chỉnh lý giáo trình phần mềm cùng sách bài tập của mình.
“Thật mà, Thần Hi, tớ quyết định kết hôn.” Ánh mắt Âm Nhu bắt đầu căng thẳng.
Kết hôn? Chưa từng thấy cô ấy đi đâu với ai? Tôi tỏ vẻ quái dị nhìn cô ấy … từ trên xuống dưới ….
“Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tớ, làm sao tớ không thể kết hôn vậy!”Âm Nhu tỏ vẻ đỏ mặt hiếm thấy, có hơi ngượng ngùng mà oán trách.
Tôi đưa tay ôm cổ cô ấy “Như vậy, có thể vui lòng nói cho tớ biết đối phương là ai chăng?”
Cô ấy rất tự nhiên trề môi chỉ sang học viện kỹ thuật đối diện “Là giáo viên thể dục ở đó!”
Quả nhiên! Không trách được một thời gian trước cô ấy rất hay chạy sang sân đối diện chơi bóng.
“Tại sao tớ không thấy anh ấy tới đây tìm cậu?”
“Yêu nhau thì nhất định phải công bố cho rầm rầm rộ rộ sao? Yêu nhau là chuyện của hai người chúng tớ, cần gì phải làm cứ như thông cáo cho cả thiên hạ.”
Tôi gật đầu, xác thật là như thế.
“Giáo sư Âm, cậu có thể không biết, căn phòng kia của tớ là khu nhà ở cho người độc thân.” Tôi dang tay tốt bụng nhắc nhở cô ấy.
“Tốt, cũng đủ cho chúng tớ ở. Bây giờ chúng tớ còn chưa có điều kiện ở rộng rãi hơn, sau này cần thì lại thay đổi. Nhưng mà đối với người yêu nhau, nhà càng nhỏ càng tốt — rất tiện thân mật.” Âm Nhu thần bí chớp mắt, mặt mày quyến rũ.
Tôi không khỏi choáng váng, đâu còn là bé con nữa, nhưng hiện tại lại hoàn toàn là thiếu nữ đang cất cao tiếng hát. Tình yêu là đại ma thuật, điều đó thật sự rất đúng. Tôi có hơi ganh tỵ với cô ấy.
Tôi mỉm cười móc chìa khóa ra rồi đưa hai tay, cô ấy kêu một tiếng kinh ngạc mà cường điệu hôn mặt tôi. Sau đó tươi cười chạy ra ngoài. Tôi đi tới trước cửa sổ, ở dưới nhà có một người đàn ông ôm cô ấy vào trong lòng.
Đây chính là “Một ly trà ” của cô ấy sao. Tôi cười thành tiếng, Âm Nhu hạnh phúc so với bình thường thì đáng yêu gấp chục lần, thật sự rất khiến tôi không quen.
Điện thoại di động “reng” một tiếng báo có tin nhắn, là Tề Bằng. Anh nói đã đặt một quán rượu ngon, mà cũng không phải thay đổi các kế hoạch khác trong ngày, ngày mai đúng giờ sẽ đến sân bay đón tôi. Cuối cùng vẫn còn PS: Rốt cục cũng có thể biết Thần Hi là cô gái như thế nào.
Tôi nhếch mép vui vẻ mà hồi âm: Xin mang theo thuốc trợ tim tốt. Biết Tề Bằng đã sắp hai năm, đã thấy anh ấy qua video nhưng anh lại chưa thấy tôi, internet là thú vị như vậy đó.
Tháng năm ở Bắc Kinh đã rất nóng, không khí rạng rỡ trong những tia nắng run rẩy, những chiếc lá cây ven đường phảng phất cũng không thở nổi. Một chuyến bay kéo dài nửa giờ làm tôi có cảm giác vừa vặn, không hề mệt mỏi. Vừa ra khỏi sân bay thì tôi liền nhận ra Tề Bằng đã đến. So với video thì anh có vẻ hơi gầy hơn một chút, vóc người vừa phải, ánh mắt lanh lợi quét qua mỗi một người hành khách. Khi tôi đi tới trước mặt anh thì anh vẫn còn tìm kiếm. Hiển nhiên anh có điểm giật mình “Làm sao mà trông em như một nữ sinh đại học vậy?”
Thật sự là rất khích lệ, tôi lễ phép cảm ơn. Anh tiếp nhận hành lý của tôi rồi đi đến bãi đỗ xe, thỉnh thoảng vẫn còn lặng lẽ đánh giá tôi.
Xe của anh là một chiếc xe việt dã rất đặc biệt, rất thoải mái. Sau khi lên xe, anh vẫn còn nghi hoặc “Có đúng là Thần Hi chứ!”
Tôi giơ tay lên thề thốt “Trăm phần trăm.”
“Có phải người ta nói em hơi giống Lâm Huy Nhân?”
“Trên đời sẽ không còn có Từ Chí Ma.” Tôi lạnh nhạt cười một tiếng.
“Có ý gì vậy?”
“Không có Từ Chí Ma thì đương nhiên cũng không có “trời tháng tư của trần gian”, không có “trời tháng tư của trần gian” thì đào đâu ra Lâm Huy Nhân.”
“A, ” anh cười ngỡ ngàng rồi khởi động mà lái xe đi. “Cách thức nói chuyện thế này thì đúng thật là Thần Hi. Hắc hắc, Thần Hi có bộ dạng này đó!”
“Ngàn vạn lần không nên dùng bất cứ từ ngữ chải chuốt nào nữa, tôi có thể tự mình hiểu lấy.”
Anh cười ha ha rồi phóng nhanh trên đường cao tốc ra sân bay. “Ngày mai phỏng vấn, anh có thể cam đoan nhất em định sẽ qua được.”
“Chắc chắn như vậy?”
“Từ lúc chúng ta hợp tác tới nay, em chưa bao giờ thất hẹn. Em có một loại năng lực tự nhiên làm cho lòng người ổn định. Dường như có rơi từ trên trời xuống thì em cũng sẽ có cách giải quyết?”
“Anh nhầm rồi, tôi giống như trốn ở dưới gầm bàn vậy.” Tôi mới không ngu như vậy.
Tề Bằng cười đến càng rạng rỡ “Đến Bắc Kinh rồi, Thần Hi, công việc sẽ nhanh chóng đan xen. Anh có rất nhiều nghiệp vụ chờ em. Em không biết so với trước kia thì mình có thể làm được nhiều điều thế nào đâu.”
“Tóc cũng bị trắng thêm rất nhiều.” Bánh ngọt sẽ không rơi từ trên trời xuống, đây là chân lý. Mỗi lần viết luận văn thì tôi đều phải dốc hết tâm sức ra tr.a tư liệu, đọc sách nghiệp vụ, bao nhiêu đêm không ngủ, tiền bạc làm sao bù đắp cho nổi.
“A, yên tâm yên tâm, lần này không thể so với luận văn, tất nhiên nhất định phải cần chất lượng, nhưng chủ yếu là nhanh và chuyên nghiệp.”
Anh càng nói có vẻ dễ dàng, trong lòng tôi càng không nắm chắc.
“Mấy ngày nữa, anh cho người giúp em tìm xung quanh trường cao đẳng chuyên về du lịch xem có phòng ốc cho thuê không. Như vậy, thứ nhất là em có thể sớm vào nhận công tác.”
Không dám lại nói tiếp, anh có điểm coi tôi như thần tiên làm sau lưng tôi lạnh toát.
Khước từ lời mời ăn tối của Tề Bằng, tôi ở lại khách sạn để chuẩn bị thật tốt cho buổi phỏng vấn ngày mai. Ngày mai, không phải chỉ đơn giản vài người đến phỏng vấn, mà là đầy một phòng rộng, đây thật sự là phải có một ít thực lực .
Đọc sách, tập thử, đến mười một giờ thì tôi nghỉ ngơi, cam đoan ngày mai sẽ có tâm tình sung mãn.
Tám giờ thì Tề Bằng tới đón tôi. Tôi đã trả lại phòng, ngồi chờ ở trong đại sảnh. Anh nhìn thấy tôi thì huýt sáo một tiếng. Tôi mặc bộ đồ trang nhã gồm chiếc áo sườn xám màu hồng cánh sen, đi một đôi giày xăng-̣đan cao gót màu trắng. Do giày còn mới nên đi không thoải mái lắm, nhưng kiên trì một buổi phỏng vấn thì không có vấn đề.
“Có sáng tạo gì đặc biệt chăng?” Dọc trên đường đi, anh luôn tò mò truy hỏi.
Tôi nhắm mắt lại, không để ý tới anh, trong lòng còn đang thử lại một lần nữa. Tôi học kinh tế nên đối với kinh tế du lịch không tính là trong nghề. Nhưng đó là danh từ tổ hợp cũng không có khái niệm xác thực nên vẫn có không gian đủ rộng cho tôi tự do phát huy.
Chín giờ, xe dừng lại trước trường cao đẳng chuyên về du lịch. Tất cả nhà cửa đều có phong cách đình đài Giang Nam. Vì nằm ở vùng ngoại ô nên không thấy thật sự khác lạ, dù chung quanh thì nhà cao tầng cũng rất nhiều.
Tề Bằng vừa mới đi vào theo tôi một lát thì điện thoại vang lên không ngừng. Tôi bảo anh ấy đi mau, anh nhún nhún vai bất đắc dĩ hẹn một lát nữa sẽ quay trở lại đón tôi.
Phỏng vấn tổng cộng có bốn người, hai nam hai nữ. Bởi vì là người cùng cạnh tranh nên ai nấy đều nghiêm mặt lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, mỗi người đều nghĩ tâm tư riêng.
Trình tự vào do rút thăm, tôi rút được số 4, không biết là xấu hay là tốt. May là tôi không duy tâm nên cứ thản nhiên chờ đợi.
Gần mười một giờ tôi mới được gọi vào, đôi chân đáng thương đã giống như mất hết cảm giác.
Đây là gian phòng học nhỏ có thể ngồi hơn hai mươi học sinh. Phía sau lại có thêm mấy người ngồi giống dáng vẻ của lãnh đạo. Liên tục dự ba tiết nên cảm giác mới mẻ đã trôi qua, hứng thú của mọi người có hơi giảm bớt.
Tôi mỉm cười để giáo án xuống, đứng trước bục giảng để bắt đầu bài giảng của mình. “Ngôi sao ca nhạc nổi tiếng Barbara Streisand trong ca khúc kinh điển của mình có đoạn lời ca như thế này: Anh yêu, hôm nay môi em có đẹp không? Anh yêu, váy của em có vừa khít hay không?”
Nói đến đây, tôi cố ý ngừng lại, sự chú ý của mọi người đã bị tôi thu hút nên cùng nhau cười vang: “Không lo, em yêu à.”
Tôi cười tiếp tục: “Tôi cũng không dám mặc váy bó quá sát, đối với tôi mà nói thì thoải mái chính là tốt nhất. Có một chiếc váy như vậy, tôi nghĩ nên cầm theo một chiếc ô. Không, không cần nói là mang theo tập thơ của Vũ Hạng, tôi đã sớm không phải là cô nương Đinh Hương buồn rầu oán hận. Tôi muốn đi Tô Châu, Hàng Châu hay bất cứ một thị trấn nhỏ nào. Gạch xanh tường trắng, nước chảy dưới cầu uyển chuyển đứng men bờ sông cùng nhau tạo thành phong cảnh. Có lẽ tôi sẽ ngồi ở một bên thành cầu chốn thôn quê, ngây ngốc nhớ lại một vài chuyện cũ. Nếu không thì đến một quán trà ven sông, uống một ấm trà xanh Vũ Hậu, nghe một khúc kinh kịch địa phương. Tôi muốn đến ở một gia đình nhà nông, ăn những món đặc sản địa phương chính tông. Vâng, tất cả đều là bởi vì chiếc váy này, tôi có thể tự kiềm chế không sa đà vào những khung cảnh khác. Thật ra, âm nhạc cũng có thể, thơ ca cũng được. Trung Quốc có câu thành ngữ là: tức cảnh sinh tình. Những câu văn đẹp đẽ cho chúng ta rất nhiều không gian để tưởng tượng. Từ quần áo, âm nhạc, thơ ca đều khiến ta nghĩ tới một nơi xinh đẹp. Đó không nhất thiết là danh thắng cổ, nhưng cũng sẽ đủ làm người ta lặng yên lên đường. Không nên bỏ qua bất cứ một chi tiết nào. Đằng sau chi tiết đang ẩn náu cơ hội làm ăn, mà ở sâu trong đó chính là kinh tế du lịch. Đến những thắng cảnh nổi tiếng chật kín người xem, tới một con đường hoàn toàn mới nhất định cũng đem lại cho người ta thu hoạch không cạn. Những thứ đẹp đẽ quý giá làm cho lòng người rung động, chỉ có ôn lại chuyện xưa cùng thiên nhiên là vĩnh hằng.”
Không biết là ai vỗ tay trước, sau đó tiếng vỗ tay vang lên rào rào hồi lâu không thôi. Tôi chỉ dừng lại nói cám ơn.
Buổi lên lớp vô cùng thuận lợi, học sinh hai mắt sáng ngời tranh nhau lên tiếng. Tôi không thể không kéo dài thời gian hơn mười phút đồng hồ.
“Làm cho người ta động tâm lên đường đi du lịch không nhất định là tuyên truyền ba hoa chích choè. Thật ra đơn giản nói trắng ra là có thể làm cho cảm xúc của người ta bị xúc động mãnh liệt. Ta sẽ đi khắp mỗi một góc nhỏ Paris. Tôi sẽ thẳng đường đi tới khu phố trung tâm, nơi đó mỗi một con đường đều đặc kín người đi bộ. Có thể làm cho người ta đi qua 23 cây cầu của Ba Lê, mọi người có thể mỗi ngày ở trên cây cầu mình thích nhất mà uống cà phê viết nhật kí, nghe những âm thanh của dòng sông đang nhẹ nhàng ngâm nga. Đây là vài câu trong vở kịch “tình về Paris”. Mỗi một lần nghe thì trong chúng ta đều sẽ trào dâng lên mong muốn vô hạn hướng tới đó, chứ không phải chúng ta chỉ nghĩ tới mốt trang phục, nước hoa, tháp Ep phen, mà là....”
“Cắt!” Phía dưới trăm miệng một lời trả lời, giờ phỏng vấn tôi đã kết thúc. Đôi chân đáng thương của tôi đã sớm đau đến mất đi tri giác.
Học sinh không chịu tản đi, những vị lãnh đạo cũng tụ ở phía sau thảo luận gì đó. Còn tôi thu thập giáo án xong thì đi xuống bục giảng.
“Thưa cô, học kỳ sau cô đến lên lớp chứ?” Học sinh vây quanh lại đây.
A, quyền quyết định này đâu có thuộc về tôi, tôi tiếp tục mỉm cười mà không nói.
“Nếu như cô tới, em nhất định phải đăng ký chứng chỉ của cô.” Mấy nữ sinh ngọt ngào nhìn tôi.
“Đương nhiên, ai mà không chọn. Lúc mới bắt đầu tớ còn tưởng rằng cô là giáo viên văn học. Không nghĩ tới tiết kinh tế cũng có thể nói được tuyệt vời như vậy.”
Tôi thật sự cảm động, có loại người là tấm gương vĩ đại. Một lúc nào đó với tôi, dường như tôi có thể được chọn rồi.
“Cô Thần, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi!” Một vị lãnh đạo nữ đi tới rồi nói đầy thành ý.
Tề Bằng còn chưa đến nên tôi cũng không tìm được lý do cự tuyệt, liền vui vẻ đồng ý.
Bữa ăn này kéo đến xế chiều. Vi hiệu trưởng, cũng là vị nữ lãnh đạo mời tôi ăn cơm đã dẫn tôi ta đi thăm sân trường, giới thiệu tình hình của trường học, lại còn nhân cơ hội bảo tôi ký tên vào hợp đồng nhậm chức lên lớp. Như vậy kết quả phỏng vấn đã xác nhận tốt nhất cho nên dù chân tôi rất đau, nhưng tâm tình tôi cũng không bị tồi tệ.
Đến lúc tạm biệt hiệu trưởng thì thời gian đã gần buổi tối. Bất kể xe lửa hay máy bay đều đã không còn chuyến nào nữa. Hành lý vẫn còn ở trên xe của Tề Bằng, điện thoại di động của anh vẫn luôn trong trạng thái bận. Đột nhiên tôi có hơi giống như đứa trẻ bị lạc, tình cảnh này liệu có giống như vui quá hóa buồn không?
Vào lúc hết giờ làm, xe taxi vội vã chợt phóng qua mà không có xe trống. Giao thông công cộng và tàu điện ngầm lại không quen, mà tôi cũng không biết đi hướng nào? Tôi đi một đoạn lại ngừng để nhìn quanh. Xem có thể thấy chiếc xe đặc biệt kia của Tề Bằng hay không. Đèn đường đã sáng lên, tôi cũng không đi nữa mà tìm cái lan can giao thông rồi ngồi xuống hàng rào. Tôi quyết định đi tới chỗ trọ ban đầu.
Không biết do bóng dáng của tôi rất nhỏ bé hay là bóng đêm quá dày đặc, tôi giơ thẳng cánh tay thật lâu mà vẫn không có một chiếc xe dừng lại. Tôi bắt đầu hơi suy nghĩ miên man, trong lòng bắt đầu sinh ra sự lộn xộn.
Rốt cục Tề Bằng gọi điện thoại đến.”Thần Hi, công ty xuất hiện sự cố nên anh không đi nổi. Như thế này, anh cho người đến đón em.” Tôi thấy có chiếc xe từ từ dừng lại ở trước mặt mình thì trong lòng vui vẻ “Không cần, tôi ngồi xe quay về chỗ ở ban đầu, anh đưa hành lý đến đó là được.” Anh ta cũng không hỏi lại liền đóng điện thoại. Xem ra thật sự là anh ta bận rộn nhiều việc, lại quên cả hỏi tôi kết quả phỏng vấn.
Cất điện thoại di động đi, tôi phát hiện chiếc xe dừng lại cũng không phải xe taxi. Một người đàn ông nho nhã ôn hòa giống như đã từng quen biết thò đầu ra cửa sổ đang kinh ngạc nhìn tôi.