Chương 22: 22: Thở Dài

Editor: Chanh
Tám năm là bao lâu?


Là khoảng thời gian đủ cho một cô gái kiêu ngạo trở nên thấp thỏm bất yên, đủ cho một chàng thiếu niên cao gầy trở thành người đàn ông trưởng thành điềm đạm trầm ổn, là từng phút từng giây trong gần ba nghìn ngày đêm, đều muốn trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.


Phản ứng đầu tiên của Hướng Ca khi phát hiện bản thân thích Chu Hành Diễn chính là, người kia thật tốt.
Cô biết gia đình anh giàu có, tình cảm của bố mẹ cũng rất tốt, thành tích lại xuất sắc, luôn là người ẵm trọn vị trí đầu bảng trong mọi cuộc thi.


Anh quá tốt, anh có tất cả mọi thứ, còn cô, thậm chí còn không có nổi một gia đình.
Người này tốt như vậy, cô của thời niên thiếu khi ấy, trong nháy mắt cảm thấy bản thân chật vật vô cùng.


Bệnh viện sau giờ nghỉ trưa đón thêm rất nhiều người, bệnh nhân và người nhà xếp thành hàng dài, không ai để ý đến hai người đang đứng nói chuyện nơi góc cửa sổ.
Lâm Nhiễm bị lời nói và ánh mắt của cô làm kinh ngạc, miệng hơi há hốc, thoạt nhìn có chút ngốc, không kịp phản ứng lại.


Hướng Ca nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, khóe môi hơi cong lên: "Bác sĩ Lâm, thật ra có một số việc không liên quan đến thời gian, cô cũng không cần phải cảm thấy mình đã thua chỉ vì chuyện này." Cô lười biếng nâng cằm, "Ý của tôi là, đừng nói tám năm trước, coi như tám tuần trước tôi mới quen biết Chu Hành Diễn thì cũng không có phần của cô."


available on google playdownload on app store


Vẻ mặt cô nhàn nhạt, giọng nói lại rất mềm, mang theo vẻ biếng nhác đặc biệt, nhưng đôi mắt lại sâu thăm thẳm.
Cái gì mà dịu dàng ngoan ngoãn chứ, toàn là lừa người.
Chẳng qua đã thu lại vẻ gai góc mà thôi.
- -
Năm giờ rưỡi, Chu Hành Diễn tan làm, Hướng Ca vẫn chưa rời đi.


Cô gái nhỏ ngồi trên chiếc ghế hàng trong cùng, chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống che gần hết mặt, đầu tựa vào thành ghế đánh một giấc ngon lành.
Ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ nhuộm lên mái tóc của cô từng tia sáng vàng ấm áp, trong vừa yên tĩnh lại nhẹ nhàng.
Bệnh viện ồn thế mà cô vẫn ngủ được.


Chu Hành Diễn đứng im nhìn cô vài giây, rồi xoay người trực tiếp đi ra ngoài.
Đi vài bước lại chợt dừng lại, xoay người trở về, đứng trước mặt cô, từ trên cao cúi nhìn xuống.
Chiếc cằm nhọn lộ ra ngoài của cô gái khẽ nhúc nhích hai lần, như thể đang chép miệng.


Chu Hành Diễn vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
Ngủ ngon thế sao?
Anh khom lưng, thò người lại gần, dùng ngón tay hất vành mũ của cô, rồi từ từ nhấc nó lên.
Ánh sáng đột ngột đập vào mi mắt, Hướng Ca không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, giơ tay huơ huơ thăm dò khoảng không phía trước vài cái, mắt dần hé ra.


Gương mặt chói lọi của người đàn ông cứ thế đập thẳng vào mắt cô.
Chu Hành Diễn cầm mũ, cúi người nhìn cô, "Ngủ đủ rồi sao?"
Hướng Ca bởi vì ngủ thiếp đi mà cả người trượt dài xuống, nghe được thế bất giác chống tay ngồi thẳng dậy, mơ màng ngẩng đầu nhìn anh: "Anh tan làm rồi à?"


Vẻ mặt Chu Hành Diễn hơi dao động, đứng thẳng người lên, "Ừ."
Hướng Ca gật gật đầu, vừa định giơ tay lên dụi mắt, lại như nghĩ tới chuyện gì, cánh tay buông xuống, ngẩng đầu hỏi anh: "Mi giả em rớt rồi sao?"
"Không rớt."
"Mascara bị lem à?"
"Không."
"Highlight thì thế nào?"
"..."


Chu Hành Diễn tự hỏi một chút cái từ "Highlight" này rốt cuộc là có ý gì, nhưng cuối cùng vẫn là bất lực.
Anh lắc đầu.
Hướng Ca yên tâm nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy duỗi người: "Em sợ anh chạy mất nên mới đặc biệt chờ anh tan làm.


Thật ra ban đầu định giữa trưa tới tìm anh ăn cơm cơ, nhưng mà tính toán thời gian bị lệch đôi chút, nên hình như tới hơi muộn thì phải." Cô lười biếng nhìn anh, vừa mới vặn eo duỗi vai xong thành ra ánh mắt hơi nhập nhèm, "Bác sĩ Chu, có thể đi ăn cơm chiều với em không?"


Bác sĩ Chu nhìn cô trong chốc lát, giơ tay đội lại chiếc mũ lưỡi trai lên đầu cô rồi đè xuống, che đi non nửa khuôn mặt của cô gái, thuận tiện đổi lấy một tiếng thở nhẹ.
Hướng Ca chỉnh lại mũ, hơi bất mãn ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khóe môi Chu Hành Diễn nhẹ cong: "Đi thôi."


Hướng Ca đứng lên đi về trước, nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, đột nhiên mở miệng: "Đàn anh Chu, mấy năm nay có phải anh cao lên không đấy?"


Người ta đều bảo con trai dậy thì muộn, nhưng khi cô gặp anh, người ta đã lên mười hai rồi, tuổi không tính là nhỏ, mà nhìn qua cùng lắm cũng xấp xỉ một mét tám.
Nhưng lúc đấy Hướng Ca vẫn chưa phát triển chiều cao là bao.


Quả nhiên, Chu Hành Diễn nghe thấy thế bèn nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Cô lúc đấy hệt như cây đậu giá."
Anh ngừng trong chốc lát, lại nói, "Bây giờ cũng thế."
Hướng Ca dừng lại, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn anh.
"Thuốc kê cho cô uống chưa?" Chu Hành Diễn hỏi.
Hướng Ca không lên tiếng.


"Không uống?"
"..."
Chu Hành Diễn nhẹ "À" một tiếng, thấp giọng: "Xem ra cô cũng không phải quá muốn chữa khỏi cái bệnh dậy thì muộn này."
Hướng Ca trừng mắt nhìn anh, vành tai đỏ bừng.
Lúc này hai người đã đi tới trước thang máy, Chu Hành Diễn giơ tay lên bấm nút, cửa chầm chậm mở ra.


Hai người đi vào trong, Hướng Ca nhìn con số màu đỏ đang dần nhảy xuống, đột nhiên nói: "Đắng."
Chu Hành Diễn nghiêng đầu.
Hướng Ca chua xót ɭϊếʍƈ cánh môi: "Thuốc bắc đắng lắm, em không muốn uống."
Chu Hành Diễn nhìn cô một cái: "Thế thì đừng uống, sau này cứ chịu đau vậy đi."
"..."
Bà con thấy chưa?


Mặt nạ lãnh đạm kia vừa mới cởi được một nửa mà bản chất xấu xa bẩn tính vô tình kia đã lúc nhúc ngoi lên rồi kìa.
Hướng Ca bị anh nói như thế, bụng dưới cũng vô thức co rút một cơn, cô bĩu môi, chẳng thèm nói chuyện với anh nữa.
Hướng Ca chọn một nhà hàng Thái.


Khẩu vị Chu Hành Diễn rất đạm, cũng không ăn đồ chua cay, Hướng Ca chọn xong mới ý thức được vấn đề này, quay đầu nhìn anh.
Người đàn ông thế mà không nói gì, lập tức đi vào trong.


Hai người chọn một vị trí gần cửa sổ, thực đơn được đưa lên, Hướng Ca vui sướng nhận lấy, còn chưa mở ra đã trực tiếp nói với phục vụ: "Cho tôi một cà ri cua."
Phục vụ nhẹ nhàng đáp lại, nhanh chóng ghi chép.


Anh chàng vừa viết được một chữ, Chu Hành Diễn bên kia chậm rãi mở thực đơn ra, đầu cũng không ngẩng, "Không cần cà ri cua."
Ngòi bút của phục vụ hơi ngừng lại, "Ơ" một tiếng, ngẩng đầu lên.
Hướng Ca cũng "Ơ" một tiếng, động tác lật thực đơn dừng lại.
Chu Hành Diễn ngẩng đầu lên: "Tôi dị ứng."


Hướng Ca chỉ muốn ăn cà ri cua.
Cô thòm thèm mấy ngày rồi, hôm nay mới có cơ hội đi nhà hàng Thái, nhanh chóng phùng má lên, "Anh gọi món khác đi, em ăn mà."
"Không được." Thần sắc Chu Hành Diễn vẫn không thay đổi, "Tôi hễ thấy cua là bị dị ứng."
"...!"
Anh tưởng em là con ngốc à?


Tuy rằng Hướng Ca vô vô vô cùng muốn ăn cà ri cua, nhưng cũng không mấy kiên trì, chỉ là hai người gọi đồ ăn xong, cô vẫn chống cằm như cũ, mắt nhìn thẳng về phía bàn ăn có món cà ri cua kia, vẻ mặt buồn bực không vui.
Chu Hành Diễn làm như không nhìn thấy.


Hướng Ca thở một hơi thật dài, tiếp tục nhìn chằm chằm.
Chu Hành Diễn phớt lờ cô.
Ánh mắt Hướng Ca nóng bỏng vô cùng, nhìn không hề chớp mắt, đến nỗi người ngồi bàn cách vách sởn hết tóc gáy, tay đang cầm thìa cà ri cua cứ đờ ra giữa không trung như vậy, theo bản năng quay đầu nhìn cô.


Tầm mắt Hướng Ca vẫn không tránh né, lại thở dài.
Mày Chu Hành Diễn giật giật.
Anh bất đắc dĩ mở miệng: "Cua có tính hàn."
Hướng Ca không thèm để ý đến anh, vẻ mặt vừa ủ rũ lại âu sầu.
"Không phải cô sắp đến kỳ sao?"
Hướng Ca trợn mắt há hốc mồm, quay đầu nhìn anh: "Sao anh lại biết?"


Chu Hành Diễn bình thản, "Lần trước cô tới phòng khám khám, trên đó có ghi."
"..."
Hạ Duy, rốt cuộc cậu đã nói cái gì thế!!
Vai Hướng Ca sụp xuống, cũng không thiết tha gì mặt mũi: "Cái này của em không chuẩn, không có giá trị tham khảo."
Nói xong, cô có chút chờ mong nhìn anh.


Chu Hành Diễn gật gật đầu: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi dị ứng."
"..."
Anh cứ diễn tiếp đi.
Tựu chung lại, mấy món đơn giản của nhà hàng này cũng ngon, chờ tới khi đồ ăn mang lên xong xuôi, Hướng Ca cũng đã gác chuyện cua ghẹ kia qua một bên, vừa ăn vừa nghĩ ngày mai bảo Cung Mạt mua cho mình vài suất.


Chỉ là không biết do ảnh hưởng tâm lý hay sao mà vừa mới ăn xong, cảm giác trướng đau nơi bụng dưới của Hướng Ca càng thêm rõ ràng.
Cảm giác này quá mức quen thuộc, cuối cùng, Hướng Ca mặt mày tái nhợt cúi người, buông chiếc thìa trong tay xuống.
Chu Hành Diễn ngẩng đầu nhìn cô.


Hướng Ca dịch người về sau, tựa lưng vào ghế sofa.
"Làm sao thế?" Chu Hành Diễn hỏi.
Vẻ mặt Hướng Ca muốn nói lại thôi.
Bà dì của cô trước giờ vẫn luôn thất thường, không ngờ tháng này lại chuẩn như vậy, không sớm không muộn hai ngày.


Chu Hành Diễn đã sớm ăn xong rồi, lúc này đang ăn trái cây, thấy thế cũng buông nĩa: "Ăn no rồi?"
Hướng Ca đau không thốt nên lời, ngồi ở sofa rối rắm nửa ngày, mới kéo chiếc áo khoác treo trên ghế xuống, cột nơi eo rồi đứng lên.
Cô nhắm mắt, bước đi có chút thất thểu, cánh môi đã dần trắng bợt.


Chu Hành Diễn nhìn một loạt động tác của cô, đã hiểu.
Anh cau mày đứng dậy, thanh toán hóa đơn rồi quay lại nhìn cô, có chút ngập ngừng.
Sau một lúc lâu, bèn mím môi, "Cô có cần——"
Anh chưa nói xong.
Hướng Ca rối rắm nhìn anh: "Anh chờ một chút, em đi mua ít đồ."


Đương nhiên Chu Hành Diễn biết cô muốn mua gì.
Anh nhìn cô gái nhíu chặt mày trong vô thức, thở dài: "Đứng đây chờ."
Hướng Ca:
"Tôi đi mua."
"..."
Hướng Ca:
Chu Hành Diễn đi nhanh về nhanh.


Cạnh nhà hàng có một trung tâm mua sắm, đi thẳng vào rồi đến siêu thị ở tầng hầm đầu tiên, trên kệ hàng bày một loạt bao bì sặc sỡ khác nhau, anh lấy hết, cuối cùng đẩy một xe chứa mười mấy bịch băng vệ sinh đi tính tiền.


Có lẽ là rất hiếm khi nhìn thấy cảnh này, cô thu ngân hơi có chút kinh ngạc, một bên quét mã một bên nhịn không được trộm liếc anh rất nhiều lần.


Những người xếp hàng phía sau cũng không tránh được bát quái, một cô nhóc còn lảnh lót cất tiếng: "Mẹ ơi, sao chú kia lại mua nhiều đồ mà mẹ hay dùng thế ạ?"
Người mẹ "Suỵt" một tiếng, cúi đầu nhỏ giọng: "Có thể chú mua cho bạn gái đó."


Chu Hành Diễn mặt không cảm xúc bỏ đồ vào túi tính tiền, rồi cũng lạnh lùng xách theo một túi đầy băng vệ sinh đi ra ngoài.
Anh đi một đoạn đã thấy Hướng Ca vẫn đang ngoan ngoãn ngồi ở vị trí cũ.
Đầu gục xuống, cả người héo héo, hệt như động vật nhỏ bị thương.


Chu Hành Diễn đi qua, dúi túi đồ trong tay cho cô.
Hướng Ca ngẩng đầu lên, nhìn một túi đầy những băng vệ sinh trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn xem người đàn ông trước mặt, trong lúc nhất thời khiếp sợ không nói lên lời.
Hàng mi dài của Chu Hành Diễn rũ xuống nhìn cô, mặt không gợn sóng, "Đi thôi."


Hướng Ca vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn anh vài giây, nhận túi, lấy ra một bịch băng đi vào toilet.
Chu Hành Diễn đột nhiên cúi đầu, giơ tay day day thái dương, thở dài thườn thượt.
- -----------.






Truyện liên quan