Chương 28: 28: Vào Tắm Đi

Editor: Chanh
Hướng Ca thở gấp một tiếng, cả người cô lạnh ngắt, hai hàm răng va cầm cập vào nhau, người bị anh ôm vẫn không hề nhúc nhích, hơi thở như thể nhẹ bẫng hơn bình thường.


Mùi hương trên người đàn ông vừa mát lạnh lại sạch sẽ, hơi thở ấm áp mềm mại, có lẽ là bởi vừa từ bệnh viện qua đây, nên còn vương chút mùi sát trùng nhàn nhạt.


Hướng Ca khẽ cọ chóp mũi mình lên người anh, khẽ vươn ngón tay nắm chặt lấy góc mép áo người trước mặt, trái tim mới dần bình tĩnh trở lại.
Sao có thể thật sự không sợ hãi chứ.
Chẳng qua cô chỉ không cho phép chính mình nảy sinh loại cảm xúc này mà thôi.


Hướng Ca theo bản năng nép người mình vào trong ngực anh, giọng có chút nghẹn: "Hành Hành."
Chu Hành Diễn "Ừ" một tiếng.
Anh không hỏi cô người đàn ông vừa rồi là ai, cũng không hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hướng Ca rũ mặt, cô khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu lên.


Khóe mắt cô ửng hồng, cánh môi trước đó bị cắn quá sức, bây giờ cũng đã sưng lên, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn anh.
Anh không hỏi cô bất cứ điều gì.
Chỉ nói rằng, đừng sợ.
Chưa có ai nói với cô như vậy.


Chóp mũi Hướng Ca chua xót, cô hệt như một đứa trẻ đã quen với việc bị bắt nạt, nay lại đột nhiên có người tới an ủi, có người tới chở che, có người tới để nó có thể làm nũng mà không cần kiêng nể điều gì.


available on google playdownload on app store


Trên đời này sẽ luôn có một người như vậy, một người nhìn thấu hết thảy lớp ngụy trang của bạn, một người hiểu được nỗi đau bạn từng trải qua, một người sẽ luôn xuất hiện đúng lúc bạn cần người đó nhất, người ấy sẽ cho bạn mượn vòng tay rộng lớn ấm áp, sau đó sẽ thì thầm vào tai bạn rằng, đừng sợ, anh ở đây.


Chỉ vỏn vẹn mấy chữ như vậy, nhưng nó tựa như dòng nước ấm áp, lấp đầy khoảng trống trong lòng cô.
"Hành Hành."
Cô lại thấp giọng kêu một tiếng, liền cảm giác được cánh tay anh siết chặt hơn một chút.
"Anh không có chuyện gì muốn hỏi em sao?"


Ngón tay Chu Hành Diễn khẽ cuộn lấy lọn tóc dài của cô, anh trầm giọng: "Em muốn anh hỏi à?"
Hướng Ca không lên tiếng.
Một lúc sau, cô mới nói: "Anh hỏi đi."
Thanh âm nghèn nghẹn, giống như hạ quyết tâm làm gì đó.
Chu Hành Diễn cười.


Anh nghiêng đầu, vô cùng nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát mới từ từ mở miệng, gọi tên cô: "Hướng Ca."
Bờ mi Hướng Ca run lên,
"Em đói bụng không?"
Hả?
Cô sửng sốt, ngẩn ngơ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt anh.


Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông cũng nhìn cô, mang theo ý cười nhàn nhạt, thấy cô gái giống như có chút phát ngốc, bèn lặp lại một lần nữa: "Hơn sáu giờ rồi, em đói bụng không?"
Hoàn toàn không ngờ anh sẽ hỏi chuyện này.
Cô phục hồi lại tinh thần.
"Đói."


Chu Hành Diễn gật gật đầu, buông cô ra, xoay người đi ra cửa.
Hướng Ca vội vàng bắt lấy góc áo của anh.
Anh quay người lại.
Cô mím chặt môi, khẽ hỏi: "Anh đi đâu thế?"
Trong đôi mắt đen láy ánh lên tia bất an cùng hoảng loạn.


Lần đầu tiên đứng trước mặt anh, cô bộc lộ sự bất an và hoảng loạn của mình một cách triệt để như vậy.
Cổ họng Chu Hành Diễn hơi nghèn nghẹn.
Muốn ôm cô.
Muốn ôm cô thêm một lần nữa.


Muốn ôm lấy cả người cô vào cơ thể mình, muốn hôn cô, muốn dỗ dành cô, muốn chiều chuộng cô, muốn vì cô mà làm bất cứ chuyện gì.
Anh đứng đấy bất động, kiên nhẫn giải thích: "Anh có mua chút đồ, đều bị em nhốt ngoài cửa mất rồi."
Hướng Ca "À" một tiếng, buông tay ra.


Chu Hành Diễn mở cửa, khom lưng xách lấy túi đồ ngoài cửa đưa vào, rồi đóng cửa xoay người đi vào phòng bếp.
Hướng Ca điều chỉnh lại vẻ mặt và cảm xúc của bản thân, cũng đi theo anh, chiếc đầu nhỏ khẽ ngó nghiêng bên trong túi có gì, rất nhiều rau dưa, còn có thêm hộp cánh gà và thịt bò.


Cô lại "À" một tiếng, chớp chớp mắt, "Hóa ra anh định để em nấu cơm cho anh à?"
Chu Hành Diễn đang lấy đồ ra xếp vào tủ lạnh, nghe thấy thế bèn quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Anh thậm chí không nói một lời, nhưng ánh mắt kia đã biểu lộ ý tứ rất rõ ràng.


Hướng Ca bĩu môi, cố gắng giải thích: "Em biết nấu thật đấy."
Chu Hành Diễn bỏ thịt bò vào ngăn đông, mỉm cười hùa theo, "Ừ, em nấu đi."
"..."
Gì mà nấu đi cơ?
Hướng Ca không phục: "Em còn làm được cơm cuộn rong biển nữa."
"...!Tuy rằng có chút xấu."
"Nhưng cũng coi như có tiến bộ rồi."


Cô đứng bên cạnh nhìn bóng lưng của anh lầu bầu, Chu Hành Diễn bỏ hết đồ vào tủ lạnh, anh đóng cửa tủ lại, xoay người đi tới: "Bây giờ hơi muộn rồi, hôm nay ra ngoài ăn cơm đi.
Em muốn ăn gì?"
Hướng Ca nghĩ nghĩ một hồi: "Em muốn ăn khoai tây chiên, suất lớn, với thêm gà rán nữa."


Chu Hành Diễn gật đầu, tầm mắt quét qua phần tay chân đang lộ ra ngoài của cô, rồi lấy áo khoác vắt trên ghế sofa đưa tới: "Buổi tối lạnh lắm, em khoác vào đi."
Ban đầu Hướng Ca định lên tiếng phàn nàn, mặc váy này còn khoác thêm chiếc áo khoác đấy đâu có đẹp.


Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, chứ cô không dám nói, tay vẫn ngoan ngoãn nhận lấy rồi khoác lên người.
Chạy đến gương soi qua soi lại một hồi, cả người nhìn như đòn bánh tét, quả nhiên xấu thật.


Là một người mẫu, tôn chỉ của Hướng Ca là thời trang phang thời tiết, có thể chịu lạnh, nhưng tuyệt nhiên không thể chịu xấu.
Vì thế cô không nói hai lời, chỉ lẳng lặng cởi áo ra, nhẹ nhàng đặt lại xuống sofa, còn không quên nhét vào sau gối để che đi.


Chu Hành Diễn đang đứng thay giày nơi cửa, đưa lưng về hướng này, lạnh lùng lên tiếng: "Mặc vào, lại giấu ở đâu rồi?"
"...!"
Động tác của Hướng Ca dừng lại.
Mắt anh quay được 360 độ à?


Cuối cùng, Hướng Ca vẫn là không mấy tình nguyện mặc áo vào, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào suất gà rán khoai tây chiên.
Ba mươi phút sau, Hướng Ca bối rối ngồi trong một quán trà kiểu Hồng Kông.
Cô chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện: "Em tưởng là chúng ta đi ăn gà rán."


Chu Hành Diễn lật thực đơn, đầu cũng không ngẩng: "Anh không ăn đồ chiên rán."
Hướng Ca xụ mặt: "À, em biết rồi, anh dị ứng đúng không."
Chu Hành Diễn không nhịn được cười, nâng mắt lên khen cô: "Đàn em thông minh quá."


Hướng Ca "Hứ" một tiếng, có chút hoang mang chống cằm nhìn anh: "Bác sĩ Chu, anh có cảm thấy cuộc sống như người già thế này buồn tẻ không?"
Chu Hành Diễn lại lật lại thực đơn: "Không."
"Nào có người trẻ nào lại không ăn đồ chiên rán chứ, chỉ có người già mới vậy thôi." Hướng Ca khích anh.


Chu Hành Diễn nhẹ nhàng đáp: "Chịu thôi, ai bảo anh dị ứng."
Tuy rằng mở màn không quá hoàn mỹ, nhưng cũng may hương vị của quán này rất tốt, khẩu phần tuy nhỏ nhưng được làm rất ngon.
Chu Hành Diễn còn gọi thêm cho cô một phần tráng miệng.
Hướng Ca đi toilet về nhìn thấy, mắt đã sáng rỡ lên.


Chỉ là món này thoạt nhìn sao có vẻ không giống với món cô thường ăn thế, Hướng Ca nhìn nửa ngày mới phát hiện ra phía trên không có kem, thay vào đó là lớp sốt chocolate sánh mịn.
Hướng Ca kinh ngạc, sao lại không có kem chứ.
Cô lập tức gọi phục vụ tới.


Phục vụ là một chàng trai trẻ, gương mặt sạch sẽ trắng trẻo, anh chàng sửng sốt trong chốc lát, mới ấp úng nói rằng lúc gọi món yêu cầu không cần kem.
Hướng Ca nghiêng đầu nhìn về người đang ngồi đối diện mình.
Vẻ mặt Chu Hành Diễn vẫn vô cùng đứng đắn: "Anh cũng bị dị ứng kem."
"..."


Anh thì giỏi rồi.
Hướng Ca giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hai người ăn xong bữa cơm cũng đã gần tám giờ, Hướng Ca ngồi trên ghế, chọc chọc đĩa thức ăn đang dở.
Chu Hành Diễn ngồi đối diện hỏi cô: "Ăn no rồi?"
"Vẫn chưa." Hướng Ca nhanh chóng trả lời.
Chu Hành Diễn nâng mi, đôi mắt đen sâu thẳm.


Hướng Ca lại rũ mắt, không nhìn anh.
Cô cầm chiếc nĩa trong tay thoạt nhìn có chút thất thần.
Cơm nước xong thì phải về nhà.
Cô không muốn về nhà.
Một chút cũng không muốn.
Hoàn toàn không hề muốn.


Tưởng tượng đến cảnh Hướng Lâm đứng trước cửa nhà mình hôm nay, cô liền cảm thấy sởn tóc gáy, cả người đều nổi da gà.
Ông ta không có khả năng sẽ từ bỏ như vậy, chắc chắn sẽ còn đến tìm cô.
Hơn nữa buổi tối, anh sẽ không ở đây.


Hướng Ca thở dài, cảm thấy bản thân càng ngày càng làm kiêu.
Cô thả nĩa xuống, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên: "Em no rồi, đi thôi."
Chu Hành Diễn nhìn cô trong chốc lát, mới gật gật đầu.


Tám giờ tối là thời điểm cuộc sống về đêm bắt đầu, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, các cửa hàng hai bên đường đều sáng choang, màn hình LED cực lớn trên quảng trường trước khu trung tâm mua sắm rực rỡ sắc màu.


Hai người đi ra khỏi cửa rồi lên xe, Hướng Ca chống tay xuống thành cửa sổ nhìn ra bên ngoài, qua lớp cửa kính cũng mơ hồ nhìn thấy gương mặt của mình.
Phía sau mặt cô cũng phản chiếu mơ hồ sườn mặt của Chu Hành Diễn, bờ môi mỏng vừa phải, sống mũi cao thẳng, sườn mặt rất đẹp.


Chu Hành Diễn đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía cửa sổ.
Hướng Ca bị anh dọa, bèn vội vàng giả lả dời tầm mắt sang chỗ khác.
Xe chạy đến dưới nhà, Hướng Ca nghiêng người cởi dây an toàn, mở cửa xe, Chu Hành Diễn ngồi bên ghế lái cũng đã đi xuống.


Hai người đi vào thang máy, rồi lên tới tầng nhà cô.
Hướng Ca chậm rì rì mở cửa, bật đèn nơi huyền quan, đi vào trong phòng, chợt cô xoay người lại.
Chu Hành Diễn một tay đút vào túi, dựa người vào cửa nhìn cô.
Hướng Ca tự hỏi nên nói câu gì mới được.


Đàn anh Chu, hôm nay làm phiền anh rồi.
Cảm ơn đã đưa em về nhà.
Ngủ ngon.
Những lời này có vẻ cứng nhắc, không thú vị, cũng không phù hợp với tính cách của cô chút nào.
Cô nghiêng nghiêng đầu, vừa muốn mở miệng, Chu Hành Diễn đã lên tiếng trước.
"Em ngẩn người làm gì thế."


Hướng Ca chớp mắt, "Dạ?" một tiếng.
Chu Hành Diễn nói: "Đi lấy đồ đi."
Đồ gì cơ?
Hướng Ca vẫn không kịp phản ứng lại, nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt đen như mực sáng lấp lánh, mang theo chút mờ mịt.
Rất đáng yêu.


Chu Hành Diễn cong khóe môi, thong thả nói: "Đồ vệ sinh cá nhân, đồ dưỡng da, áo ngủ, quần áo tắm rửa.
Bàn chải đánh răng thì không cần mang theo, nhà anh có cái mới."
Hướng Ca ngây người.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt nơi huyền quan, anh rũ bờ mi dài, nhẹ nhàng nói: "Không phải em sợ hãi sao?"
*


Mãi đến khi thẳng người đứng trước cửa nhà Chu Hành Diễn, Hướng Ca vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Giống như, cứ như vậy chạy đến nhà anh.
Cho nên mới nói, quy trình đâu hết rồi?
Sao lại chạy thẳng đến nhà anh rồi?


Nhà Chu Hành Diễn lớn hơn nhà cô một chút, ba phòng ngủ một phòng khách, trong đó một phòng làm thư phòng, một phòng thì để trống.
Chu Hành Diễn lấy đồ trong tay cô đặt xuống giường, rồi quay đầu lại.


Ngay khi Hướng Ca định bày tỏ lòng biết ơn của mình, người đàn ông đột nhiên nghiêng người, lại cầm túi của cô đi ra ngoài.
Hướng Ca không biết anh định làm gì, vì thế cứ ngoan ngoãn theo sau.


Chu Hành Diễn bước vào một phòng ngủ khác, đây hẳn là phòng của anh, bởi so với phòng vừa rồi thì bầu không khí ở đây ấm áp hơn.
Anh đặt túi đồ xuống tấm thảm gần mép giường, lúc này mới xoay người lại nói với cô: "Lát nữa anh đổi cho em bộ chăn ga mới."
Hướng Ca sững sờ.


Cô đỏ mặt tía tai, lắp bắp lên tiếng: "Đàn anh Chu...!này có chút không thích hợp đi..."
Chu Hành Diễn rất có hứng thú nhìn cô: "Không thích hợp thế nào?"
Hướng Ca ấp a ấp úng: "Cảm giác có chút nhanh...!hai chúng ta cũng không phải..."


Còn không phải là bạn trai bạn gái gì đâu, sao lại ngủ chung một phòng được.
Mọi người đều là người trưởng thành rồi, chẳng may lỡ lau súng cướp cò thì làm sao?
Hướng Ca không nói được nữa, cô rũ mắt, không dám nhìn anh.


Chu Hành Diễn cũng im lặng hồi lâu, nhìn đôi tai đang dần đỏ lựng của cô mới thong thả mở miệng: "Phòng bên kia không có phòng tắm, em ngủ phòng này tiện hơn."
"..."
À.


Anh nhìn vẻ gương mặt đang nhắm tịt lại của cô, thấp giọng cười một tiếng, nhắc lại lời trước đó của cô gái nhỏ: "Hai chúng ta cũng không phải cái gì?"
"..."
"Hửm? Không phải cái gì cơ?"
"..."
Cuối cùng Hướng Ca cũng không có mặt mũi đi chiếm phòng ngủ của chủ, cô tới phòng cho khách ngủ.


Tuy rằng loại chuyện tu hú chiếm tổ chim khách này, tám năm trước cô đã làm rồi.
Cô lấy đồ ngủ, đồ tẩy trang cùng vài món vệ sinh cá nhân ra ôm vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa một phen.
Sau đó, cô liền biết vì sao Chu Hành Diễn lại nói phòng bên kia tiện hơn.


Bởi vì cái phòng tắm trong phòng ngủ dành cho khách này của anh, không có "phòng tắm".
Không có buồng tắm, không có vòi hoa sen, chỉ có bồn cầu và bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch, giống như đang hả hê cười nhạo cô.


Hướng Ca bất đắc dĩ quay người đi xa, ngồi xổm xuống trước cửa phòng tắm nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ chính, rối rắm cắn cắn đầu ngón tay.
Giờ nên tắm hay không tắm đây?
Cô đang do dự thì cánh cửa vốn đang đóng chặt kia bị người mở ra.
Chu Hành Diễn mặc bộ đồ ngủ đi ra, rũ mắt.


Đầu ngón tay Hướng Ca còn đang chọc trong miệng, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Mái tóc đen của người đàn ông ướt sũng, trên đầu trùm chiếc khăn lông, một tay giữ lấy xoa nhẹ vài lần.
"Vào tắm đi.".






Truyện liên quan