Chương 2: Trái tim cậu đã chìm vào giấc ngủ say
Càng đọc nước mắt tôi càng tuôn rơi!
Từng giọt nước mắt ấm áp cứ thế lăn dài trên mặt tôi, đua nhau rơi xuống sàn bệnh viện, nhưng không phát ra chút âm thanh nào.
Trái tim tôi hoàn toàn chìm sâu trong đêm tối.
Hóa ra Hứa Dực cũng viết những tâm tư, tình cảm của cậu ấy đối với tôi vào cuốn nhật ký này, nhưng khi giở ra đọc, tôi lại chỉ chìm đắm trong nỗi đau vì sự ra đi của Triệt Dã, mà không để ý rằng, phía sau vẫn còn có nhật ký của Hứa Dực.
Nếu như lúc đó tôi có thể nhìn thấy những dòng nhật ký mà cậu ấy đã viết, có lẽ cậu ấy sẽ không quá thất vọng mà rời xa tôi chăng?
Trong những ngày tôi vô cùng đau khổ vì Triệt Dã, có lẽ cậu ấy cũng bị giày vò chẳng kém gì tôi.
Còn tôi, khi đọc nhật ký của Triệt Dã thì chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, đã đẩy Hứa Dực, người luôn quan tâm đến tôi ra xa khỏi cánh cửa trái tim tôi. Có lẽ chính vì thế mà cậu ấy mới đau khổ và cô đơn chăng?
Nếu như lúc đó tớ chỉ cần nói một câu để níu giữ cậu, hoặc chỉ cần tớ cười với cậu thôi, thì có phải là cậu sẽ không rời khỏi đó không? Và sau đó, cậu cũng không bị tai nạn ô tô?
Hứa Dực, xin lỗi cậu, mong cậu hãy thông cảm và tha thứ cho tớ, vì tớ đã không để ý và quan tâm gì tới cậu.
Nhưng thực sự là tớ không cố ý làm như vậy, cho nên mong cậu...đừng có dùng cách này để trừng phạt tớ....
Không biết bao lâu sau, tôi mới lờ mờ nhận ra âm thanh từ tín hiệu đèn của phòng phẫu thuật đã tắt.
“Ai là người nhà của bệnh nhân?” Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng bỏ khẩu trang ra, nhìn về phía tôi hỏi.
“Cháu! Là cháu ạ!” Tôi vội vàng chạy lại, lắp ba lắp bắp: “Bác sĩ, Hứa Dực... cậu ấy sao rồi ạ?”
“Đừng xúc động quá, cô bé.” Bác sĩ nhẹ ngàng an ủi tôi. “Cháu có quan hệ như thế nào với Hứa Dực?”
“Đối với cậu, tớ có phải là người có vị trí đặc biệt không?”
“Ừ, đối với tớ, Hy Nhã đương nhiên là người có vị trí vô cùng đặc biệt rồi”
....
Trước đây mỗi khi tôi hỏi, câụ đều không cần suy nghĩ mà trả lời ngay, còn tôi thì luôn phủ nhận tình cảm của cậu dành cho tôi.
Nước mắt lại trào ra, tôi không nói được lời nào, chỉ biết đứng ngây ra mà khóc.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, tôi biết cậu ấy nhất định là người rất quan trọng với cháu và cũng là người cháu rất thích.” Vị bác sĩ đó tỏ ra thấu hiểu, còn nói thêm: “Chỉ khi là người cháu rất thích, mới khiến cháu đau khổ khóc lóc như vậy.”
Đúng vậy, tôi có vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim của Hứa Dực!
Trước đây, với tôi, Triệt Dã giống như không khí để hít thở, không thể thiếu được, còn trong lòng tôi, Hứa Dực chẳng phải lại không quan trọng như vậy sao?
Tuy tôi luôn nghĩ cậu ấy có vị trí vô cùng quan trọng đối với tôi, nhưng tôi lại luôn làm tổn thương cậu ấy, trốn tránh cậu ấy, lạnh lùng không thèm để ý đến cậu ấy, thậm chí... còn hại cậu ấy đến mức khiến cậu ấy bị tai nạn.
Hứa Dực...
Trái tim tôi rối bời như mớ bòng bong, đau nhói.
Lời của vị bác sĩ lai vang bên tai tôi: “Tuy bệnh nhân đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng đáng tiếc là cậu ấy bị xe đâm vào đầu, máu tích tụ trong não khá lớn, chèn ép vào các dây thần kinh, nên cậu ấy bị mất hết ý thức. Rất có thể cậu ấy sẽ... bị rơi vào trạng thái hôn mê sâu một thời gian dài”.
“Hôn mê sâu một thời gian dài?” Tôi nhìn bác sĩ, không dám tin vào tai mình.
“Trong y học gọi hiện tượng này là Vegetative patients, sống thực vật”.
Khi ba từ “sống thực vật” truyền đến tai, tôi chỉ cảm thấy não mình giống như vừa bị một vật cứng đập mạnh một cái, đau đến mức không thể chịu đựng được.
Cả thế giới bỗng như quay cuồng, mất hết màu sắc, trở nên hư ảo.
Không thể tin được, quyết không thể tin được!
Đột nhiên tôi như bị chìm dưới đáy đại dương sâu thẳm, nỗi đau khiến tôi ngạt thở.
Người mà trên sân khấu vô cùng nổi bật, người đã từng đồng ý chỉ hát cho một mình tôi nghe, người đã đưa tôi đi uống nước dâu tây, người đã từng nói sẽ chăm sóc tôi, không để tôi phải rơi lệ...
Từng hình ảnh một hiện lên trước mắt tôi, rồi cứ xa dần.
Từ từ, nhẹ nhàng...
Biến thành lớp sương mù trắng, bay đi mất, bên tai tôi giờ đây chỉ còn lại những âm thanh giống như những bọt bong bóng tuyệt đẹp nhưng dễ vỡ...
“Hy Nhã ghét tớ lắm sao? Không sao cả, chỉ cần Hy Nhã luôn ở bên cạnh tớ là đủ lắm rồi.”
“Tớ không muốn chờ xe nữa... muốn chạy thật nhanh đến chỗ Hy Nhã, hơn nữa cậu biết đấy, tớ chạy còn nhanh hơn xe mà.”
“Vì tớ thích Hy Nhã, tớ muốn dành hết tất cả cơ hội để được ở bên Hy Nhã, cho nên tớ sẽ không quản bất cứ trở ngại nào...”
Hứa Dực...
Nước mắt tôi lại trào ra.
Cậu định dùng cách này để thích tớ sao?
Tớ không muốn!
Cho nên, xin cậu hãy mau tỉnh lại!
Trái tim tôi đau đén nỗi tưởng như sắp ch.ết, mặt đầm đìa nước mắt, không thể nào ngăn được nước mắt tuôn rơi.
Có khi nào tôi cũng sẽ ch.ết vì quá đau lòng không? Trong đầu tôi bỗng hiện ra ý nghĩ này.
Sẽ không bao giờ có được nữa.
Sẽ không bao giờ có ai đưa cho tôi giấy ăn miễn phí nữa, sẽ chẳng có ai tranh giành bánh ga tô hạt dẻ với tôi nữa, cũng chẳng có ai bày mưu kế vặt để đưa bằng được tôi đi uống trà sữa nữa...
Triệt Dã, có phải do mình không tốt?
Nên các cậu mới dùng cách này để trừng phạt mình.
Khiến cho mình đau lòng, con tim mình đau buốt như muốn ch.ết...
Tôi cố gắng dựa vào tường mong tìm được một chỗ dựa, nhưng lại ngã nhào vào khoảng không phía trước.
Nỗi đau quá lớn khiến tôi sụp đỏ, tôi không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, người đổ sụp xuống như không còn một chut sức lực, ý thức cũng dần dần mất đi, giống như bị rơi xuống một cái đọng sâu tối om không đáy.
Trong thế giới của cái động đó, bỗng vang vọng nhịp đập trái tim tôi.
Có lẽ, nếu cứ đau đớn thế này mà ch.ết đi thì cũng tốt...
Trong cơn mê man, tôi như đã đến một thế giới khác. Tôi cứ thế bước đi trong vô thức, đi qua rất nhiều lối thoát của đường hầm, nhưng không dám tiến về phía trước. Nếu như biết được có nhiều nỗi đau đang chờ đón tôi đến vậy, thì tôi thà trốn ở đây còn hơn.
Ở tận cùng của thế giới này, những vầng sáng trắng huyền ảo đang bay lơ lửng, đẹp vô cùng, giống như những chiếc kẹo bông.
Kẹo bông? Tim tôi bỗng nhói đau như bị hàng ngàn mũi kim châm.
Khuôn mặt rất quen thuộc xuất hiện trong những đốm sáng đó, càng ngày càng rõ, nhưng vẫn khiến người ta khó mà nhận ra đó là ai.
Là ai nhỉ?
Triệt Dã? Hay Hứa Dực?
Vẻ mặt tươi vui với ánh mắt chờ đợi đang nhìn về phía tôi, dịu dàng mà nồng nàn.
Là ai? Rốt cuộc đó là ai?
Người đó đang đinh nói gì với tôi? Tại sao khi nhìn thấy người đó, trong lòng tôi bỗng có cảm giác hạnh phúc và ấm áp?
Ai đó đang gọi tôi sao? Ai đó đang đợi tôi sao? Ai đó đang cần tôi sao?
Cứ mải suy đoán như vậy, nỗi đau trong lòng tôi cũng dần tiêu tan.
Nới đó, nơi khiến cho tôi cảm thấy hạnh phúc, có người đang đợi tôi!
Người đó đang dùng ánh mắt trông mong để nói với tôi, chỉ cần đi về phía trước, chỉ cần đền gần vầng sáng đó, tôi sẽ tìm lại được những hạnh phúc đã mất đi.