Chương 6: Tôi rơi vào động không đáy của nỗi nhớ thương
Bạn có một thiên sứ của riêng mình không?
Hóa ra thiên sứ của tôi đã ở bên cạnh tôi từ rất lâu rồi.
Đó có lẽ là tình yêu do số mệnh định trước.
Khi người yêu đã mất tích đột nhiên xuất hiện,
Khi những chiếc lá xanh rơi vào động không đáy của những con đom đóm,
Tôi cũng... rơi vào động không đáy của nỗi nhớ thương.
Sau mỗi lần một mình lần mò trong những đám sương mù mịt mù, việc tôi có thể làm được là phải tiếp tục đi về phía trước, tuy là lần nào cũng không biết được đang có điều gì đợi tôi phía trước.
Nhưng thực ra, tôi luôn cảm thấy trống trải trong lòng. Vì vừa mới trải qua sự chia ly, bây giờ lại phải lên đường mà không biết phương hướng, mục đích, nên cảm giác cô đơn cũng theo đó mà tăng lên gấp đôi.
Đi được một đoạn đường, từ trong những đám sương mù xuất hiện những đốm sáng xanh le lói. Đi xuyên qua gần hết đám sương mù, tôi phát hiện ra xung quanh có chút ánh sáng lập lòe, lúc mờ lúc tỏ.
Khi sương mù tan hết, tôi mới phát hiện ra mình đang đi trên một thảo nguyên rộng mênh mông. Vừa mới đây thôi, vẫn còn là ban ngày, thế mà bây giờ đã biến thành ban đêm. Bầu trời đêm đầy những vì sao lấp lánh, còn những gì mà mắt tôi nhìn thấy sáng lấp lánh kia lại là...
“Đom đóm!” Tôi mừng rỡ reo lên.
Vô số những con đom đóm vây quanh tôi, giống như những ngôi sao trên trời rơi xuống, cùng tôi nô đùa vui vẻ. Đi dưới bầu trời đêm thế này, tôi có cảm tưởng như đang lạc vào một thế giới chỉ có trong những giấc mơ.
Từng con gió đêm mát dịu thổi tới, mang theo cả mùi hương giống như trong ký ức mà tôi từng ngửi thấy. Trong đêm vắng tĩnh lặng, bên tai tôi bỗng vang lên giọng nói quen thuộc...
“Muốn đi lắm à?”
“Vậy làm bước đột phá thôi!”
“Xòe tay ra, mình có cái này cho cậu.”
“Cẩn thận, chúng rất thích bay nhảy đấy.”
...
Từng giọt chất lỏng ấm áp cứ thế rơi xuống tay tôi, trong bầu trời đêm đẹp nhường này, một người làm tôi cảm động đến thế niềm hạnh phúc mà chỉ cần với tay một cái là có thể ôm trọn trong lòng đó... chắc trong suốt cả cuộc đời này, sẽ không bao giờ đến với tôi nữa đâu nhỉ?
Còn anh chàng đại ngổc Nguyên Triệt Dã đó lại mượn một cái cớ kém bản lĩnh đến như vậy để từ chối tôi.
Còn tôi thì lại ngốc nghếch tin tưởng...
Thật là hối hận quá, hối hận quá! Nêu như có thể quay lại lúc đó, tôi nhất định sẽ giữ chặt Nguyên Triệt Dã, giữ chặt hạnh phúc của tôi!
Nhưng hiện tại, trong thời điểm chỉ còn lại một mình tôi, Triệt Dã, cậu đang ở đâu?
Một con đom đóm bay đến trước mặt tôi, cứ bay xung quanh, không biết tại sao, nhưng nó lại cho tôi cảm giác vô cùng gần gũi. Tôi cứ đuổi theo con đom đóm và không biết từ bao giờ, tôi đang đứng dưới một bầu trời đầy sao rộng bao la.
Con đom đóm từ từ bay đi xa, rồi đậu lên vai ai đó.
Ai? Ai ở đó vậy?
Một bóng đen cao cao, khôi ngô, tóc bay trong gió, xung quanh có rất nhiều đom đóm.
Mái tóc đó màu vàng?!
Thình thịch!
Tim tôi bỗng đập nhanh, đầu óc rôi tung lên, người này... người này là...
Để xác nhận lại những gì đang nghĩ trong đầu, tôi bước nhanh về phía trước.
Người đó từ từ quay lại, nhìn nghiêng tôi thấy mặt người đó toát lên vẻ nhanh nhẹn, nụ cười sáng ngời...
Đó là, là...
Tôi cảm nhận được tim mình đang đập ngày càng nhanh hơn, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Đó là...
Nguyên Triệt Dã?!
Là hoang tưởng sao? Là do tôi nhớ nhung quá nên mới tưởng tượng ra như vậy sao?
Ông trời ơi, xin Người hãy cho con biết Nguyên Triệt Dã trước mặt con đây là thực sao?
Nước mắt cứ thế tuôn rơi. Những ngày xa cách, những lời chưa nói, nỗi nhớ thương vô hạn, những niềm vui chất chứa... tất cả đều không tuân theo sự điều khiển của tôi mà cùng trào dâng, dần dần biến thành những giọt nước mắt cứ thế đua nhau tuôn trào.
Tôi cố nắm chặt đôi tay đang run run, cố gắng gọi cái tên mà tôi vẫn ngày nhớ đêm mong, nhưng người trước mặt tôi lại lên tiếng trước.
“Hy Nhã ngốc nghếch, sao lại chậm thế hả? Mình đã bảo mà, chân cậu đúng là ngắn.”
Câu nói này giống như một luồng điện đánh vào trái tim tôi, những ký ức xám xịt đó bỗng chốc trở nên tươi mới.
“Chẳng phải nói là cùng về sao? Cậu làm gì mà đi nhanh thế hả?”
“Vậy cậu cố theo kịp đi.”
“Làm ơn đi, chân mình vẫn còn đau mà, cậu là con trai, không thể chờ một chút được sao?”
“Nhưng đi vậy là chậm lắm rồi, đúng là đồ chân ngắn.”
“Triệt Dã...”
Là Triệt Dã, đúng là Triệt Dã rồi!
Trái tim tôi nhói đau vì sự thực này. Nguyên Triệt Dã, cậu lại trở về bên cạnh mình rồi sao?
Triệt Dã, cậu có biết không, mình rất nhớ cậu, rất nhớ.
Nhớ đến nỗi suýt nữa không thở được...
Tôi bước từng bước về phía cậu ấy. Một khoảng cách rất gần, nhưng dường như tôi đã phải dùng một quãng thời gian dài đến cả đời người. Rất dài, rất dài, khiến tôi tưởng như không thể chịu được nữa.
“Cậu khóc à?”
“Cậu thật là ngốc.”
“Sao lại khóc?”
“Có phải cậu muốn trêu mình không?”
“Cậu vẫn hay giận dỗi giống y như một đứa trẻ.”
“Tên khốn, mình thích cậu, mình thích cậu, mình thích cậu!”
“Đến cách thổ lộ tình cảm cũng giống như một đứa trẻ.”
“Nguyên Triệt Dã, mình thích cậu, vì không dám tin rằng lại có ngày cậu đứng trước mặt mình, nên mình...”
Tôi chưa nói hết câu thì đã bị Nguyên Triệt Dã ôm chặt vào lòng.
Cái ôm của cậu vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, ấm áp đến mức khiến tim tôi nhói đau!
Triệt Dã...
Triệt Dã...
Mình thích cậu.
Sao bây giờ cậu mới trở về bên mình? Cậu thật đáng ghét, thật quá đáng!
Nhưng trong giây phút đang được cậu ấy ôm trong lòng thế này, tôi chỉ cảm thấy một niềm vui vô bờ bến.
“Đồ ngốc, lại chờ để mình lau nước mắt cho cậu sao?” Cậu lấy khăn tay từ trong túi áo ra, lau mặt cho tôi mà chẳng mảy may thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Một cảm giác thật quen thuộc...
“Đươc rồi đây, lại sạch sẽ như bầu trời rồi.”
“Vừa rồi cậu định san phẳng mặt mình đấy à ?”
“San phẳng cũng đẹp chứ sao.”
“Đẹp? Rất xấu thì có.”
“Ừ, rất xấu thì chẳng ai cần cậu cả.”
...
Hừ...
Cậu ta lại nói tôi như vậy sao?
Tôi bực mình trợn mắt nhìn cậu, thì nghe thấy cậu nói: “Sạch sẽ như bầu trời rồi, rất xinh”.
Triệt Dã...
Cậu thật đáng ghét, cậu lại làm cho nước mắt mình trào ra rồi.
Có điều Triệt Dã bây giờ hình như có khác trước kia một chút. Nụ cười của cậu ấy không khiến cho người ta cảm thấy cô độc nữa, mà giống như được truyền thêm sinh khí của sự sống mãnh liệt, vô cùng rực rỡ.
Nhưng tại sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây? Cậu ấy cũng sẽ giống như Cố Hạo Thần, xuất hiện rồi lại biến mất sao? Tôi muốn hỏi cậu ấy rất nhiều điều, nhưng không biết nên bắt đầu như thế nào.
“Đồ ngốc , mình đưa cậu đi thả diều nhé?” Ánh mắt của Triệt Dã vẫn dịu dàng như trước đây.
“Thả diều?”
Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Bây giờ đang là buổi tối cơ mà! Ngoài bầu trời đầy sao và những con đom đóm ra, dưới bầu trời đêm này có nhìn thấy gì nữa đâu!
“Đúng vậy, thả diều.” Triệt Dã đưa tay ra trước mặt tôi.
Tôi nắm chặt tay cậu, cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay.
Còn gì phải đắn đo nữa? Nguyên Triệt Dã, người đã mang đên điều kỳ diệu cho tình yêu của tôi, có điều gì mà cậu không thể làm được cơ chứ?
Chỉ cần tôi tin tưởng cậu ấy, tin tưởng một cách vô điều kiện là đủ rồi!
Tôi mỉm cười, gật đầu nói: “Chỉ cần được ở bên cạnh Triệt Dã, thì làm gì mình cũng đồng ý”.
“Hy Nhã ngốc.” Nụ cười của cậu lúc này khiến cả bầu trời tối sầm lại.
Quả thực Triệt Dã không giống như trước đây nữa.
Trước đây, cho dù cậu cười thế nào đi chăng nữa, trong mắt cậu vẫn luôn ẩn giấu nỗi buồn và nỗi cô đơn, nhưng bây giờ, mắt cậu trong veo và ấm áp, không có chút ưu sầu nào.
“Cậu đang nghĩ gì thế?” Triệt Dã hỏi.
“Đang nghĩ về cậu đấy, cậu đã thay đổi đến độ khiến người ta càng cảm thấy yên tâm khi dựa vào cậu.” Tôi đưa mắt nhìn, Triệt Dã đã cầm trong tay một thứ gì đó.
Đó là...
“Ha ha ha, thay đổi vì muốn làm chỗ dựa vững chắc cho Hy Nhã đấy. Nhìn xem, đây là con đom đóm lớn nhất trên thế giới mà mình đã làm cho Hy Nhã ngốc nghếch đấy.” Triệt Dã đưa cánh diều hình đom đóm ra trước mặt tôi, chớp chớp mắt, nói: “Cậu có thích không?”.
Lại một lần nữa, tôi bị nụ cười của cậu làm cho mê hoặc, tôi ngẩng mặt gật đầu: “Thích lắm”.
Bất kể cậu tặng cho tôi cái gì, tôi cũng đều thích, bất kể là dây treo di động hình con ếch, hay chú cá vàng sống vui vẻ trong bể cá, hay đôi tượng sứ hình hai cụ già...
Tôi đều thích!
Nhưng cái mà tôi thích hơn cả chính là người thanh niên đang đứng trước mặt tôi đây, mái tóc màu vàng, mắt màu nâu, nụ cười rực rỡ hơn ánh nắng, mỗi nét đẹp trên khuôn mặt cậu đều khiến trái tim tôi rung động.
Triệt Dã đặt cuộn dây diều vào tay tôi, nói: “Đồ ngốc, tuy là chân hơi ngắn, nhưng vẫn phải cố gắng chạy nhanh lên một chút, nhớ chưa”.
Hừ...
Đáng ghét! Lại chế nhạo tôi đây mà, chân tôi có ngắn lắm đâu!
“Không có một chút gió nào thì diều có bay nổi không?” Tôi bĩu bĩu môi.
Cậu ấy xoa đầu làm tóc tôi rối bù lên.
“Ngốc ạ, cậu không nhìn thấy khắp nơi đều có đom đóm sao?”
“Thế... thì sao?” Tôi bị cậu làm cho rối tung hết cả, thả diều và đom đóm thì có liên quan gì đến nhau chứ?
Triệt Dã vừa cười vừa nhìn lên trời.
“Cánh của các con đom đóm cứ vỗ liên tục, thế chẳng phải sẽ tạo ra gió sao?”
“...”
Sáng kiến này quả là rất hay.
“Không muốn cùng mình phá vỡ rào cản sao?” Triệt Dã vỗ vỗ vào vai tôi.
Phá vỡ rào cản?
Tôi hiểu ra và vội mỉm cười. Được, Triệt Dã, mình và cậu cùng nhau phá vỡ rào cản nhé.
Nguyên Triệt Dã giơ cao cánh diều, lùi lại mấy bước, búng tay tách một cái, hét to lên với tôi: “Hy Nhã ngốc, mau chạy đi!”.
Cùng với giọng nói của cậu ấy, không biết gió từ đầu thổi tới, sức gió cứ mạnh dần lên. Còn tôi thì phối hợp theo hướng dẫn của Triệt Dã, chạy nhanh về phía trước.
Gió này, đúng là... do những con đom đóm vỗ cánh tạo ra thật sao?
Hay là do tôi và Nguyên Triệt Dã đã cùng nhau phá vỡ rào cản của tự nhiên?
Cánh diều bay lượn êm ả trong bầu trời đêm, tôi vui đến mức nụ cười luôn nở trên môi.
Nguyên Triệt Dã, chúng ta đã không chỉ phá vỡ rào cản của tự nhiên, đúng không?
...
Diều bay rất cao, nhưng tôi vẫn nhìn thấy nó phát ra ánh sáng, giống như một vì sao sáng nhất trong bầu trời đêm, rọi sáng cả thế giới và cũng soi sáng trái tim tôi.
“Triệt Dã, cánh diều có thể phát sáng...” Tôi vui mừng reo lên.
“Đồ ngốc, cậu tin cánh diều có thể phát sáng thật đấy à?” Triệt Dã mỉm cười.
“Hả?”
“Vì lúc trước mình đã bôi lên diều một lớp giống như loại bột huỳnh quang, như vậy diều mới có thể phát sáng trong đêm được.”
“Nhưng... không có gió...”
“Ha ha, vì trong không gian kỳ lạ này, diều không cần có gió cũng có thể bay lên được.”
“Hic...”
Thế là tôi lại bị lừa, nhưng nhìn nụ cười của cậu ấy, tôi không tài nào mà giận cậu ấy được.
Bị cậu ấy đánh bại rồi!
Tôi ngửa mặt lên nhìn cánh diều bay lượn trong không trung, trong lòng bỗng trào dâng bao cảm giác rất kỳ lạ.
Trước đây, đối với tôi, Triệt Dã giống như cánh diều này, bay rất cao và rất xa, không có cách nào với tới được. Không, có lẽ vẫn còn một điểm nhỏ không giống nhau, chỉ cần thu gọn dây diều thì cánh diều sẽ lại nằm gọn trong tay người thả, nhưng giữa tôi và Triệt Dã lại không hề có một sợi dây như vậy để kéo lại.
Vậy thì hạnh phúc của tôi bây giờ liệu có giống như ánh trăng in bóng trên mặt nước, sẽ có lúc bị tan ra không?
Nghĩ đến đây, trái tim tôi nhói đau như bị kim châm.
“Cậu có thích cánh diều đom đóm mình tặng cho cậu không?” Triệt Dã không nhận ra những thay đổi trong lòng tôi, cười nói rất vô tư.
“Có.” Tôi vội vàng gật đầu. “Mình thích.”
Niềm hạnh phúc trước đây tôi không nắm giữ được, giờ đây lại được Triệt Dã dùng cách này để đặt vào tay tôi.
Triệt Dã, đây có phải là cách mà cậu dùng để bày tỏ tình cảm với mình không?
“Nghe nói linh hồn của một ai đó khi rời xa thế giới cũng giống như cánh diều, cứ bay mãi lên cao. Lúc đó thì có thể thỏa thích ngắm nhìn cả thế giới, nhưng...” Triệt Dã ngừng lại trong giây lát. “Từ trước đến nay, chưa có ai nhìn thấy được toàn bộ thế giới cả.”
“Tại sao?” Những câu nói của Triệt Dã đã kích thích sự hiếu kỳ của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
“Vì...” Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, nụ cười có vẻ miễn cưỡng. “Khi đó, ánh mắt của họ đều tập trung nhìn ngắm người mình yêu thương lần cuối. Tất cả những gì mà họ mong muốn được nhìn thấy cũng chỉ là mong được ngắm người mình yêu thương mà thôi.”
Triệt Dã từ từ giải thích. Giọng cậu rất nhẹ nhàng, trong giọng nói chứa đựng bao tình cảm mà tôi không tài nào đoán biết được.
Thế còn cậu thì sao, Triệt Dã?
Lúc đó hình ảnh duy nhất trong mắt cậu có phải là mình không?
Cậu cố tình nói cười với người con gái khác, cố tình lái xe đâm vào người con gái khác, cố tình... làm bao nhiêu việc ngốc nghếch như vậy, chỉ là để mình phải rời xa cậu. Thế tại sao bây giờ gặp lại mình lại không dám thổ lộ lời yêu thương với mình một lần nữa?
Tuy mình biết cậu thích mình, nhưng trong lòng mình vẫn luôn thấp thỏm, lo âu.
Vì những gì đang diễn ra trước mắt mình quá tuyệt vời, nên mình rất sợ bị mất nó.
Triệt Dã... mình sợ lắm...
Nếu cậu lại ra đi một lần nữa...
“Hy Nhã!” Triệt Dã đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi cố gắng lấy lại tinh thẩn, quay đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy như đang làm phép để biến hóa ra một cái kéo trong tay.
“Triệt Dã!”
“Hy Nhã ngốc, nếu như mình đưa cái kéo này cho cậu, cậu có cắt đứt sợi dây diều đi không?”
“Vì sao?” Tôi ngẩn người hỏi.
Tại sao phải làm như vậy? Triệt Dã, đây chẳng phải là hạnh phúc cậu mang đến cho mình sao?
“Vì cánh diều cũng cần phải đến nơi mà nó muốn đến.”
“Nhưng cắt dây diều rồi, thì diều sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.”
Vậy thì hạnh phúc cũng sẽ không bao giờ quay trở lại nữa đâu nhỉ?...
Dường như Triệt Dã nhận ra được những lo lắng trong lòng tôi. Cậu ấy mỉm cười, thuận theo ý tôi nói: “Nếu thế thì không cắt nữa vậy”.
Triệt Dã quân dây diều vào một cục đá rồi kéo tôi ngồi xuống thảm cỏ.
“Cùng Hy Nhã ngồi ngắm sao, nghe thì có vẻ hơi cổ điển, nhưng đó là việc mà mình luôn mong muốn được làm.” Ánh mắt của Triệt Dã luôn dõi theo nhưng ngôi sao trên trời. “Cho nên bây giờ, mình cảm thấy rất vui.”
“Triệt Dã, mình cũng cảm thấy rất vui.”
Nghe tôi nói, cậu ấy càng cười tươi hơn. Cậu ấy đan hai bàn tay vào nhau, để ra sau đầu rồi từ từ nằm xuống. Tôi cũng làm theo.
Được cùng Triệt Dã nằm trên thảm cỏ ngắm sao thế này, đây chẳng phải là cảnh tượng mà tôi đã từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần sao?
Mỗi người con gái đều tưởng tượng và mong đợi rất nhiều ở người con trai mà mình thích, đối với Triệt Dã... tôi cũng có những mong đợi như vậy.
“Triệt Dã.”
“Sao cơ?”
“Cậu... khỏe chứ?”
Ánh mắt cậu ấy đang chăm chú ngắm những ngôi sao trên trời bỗng nhiên trở nên lơ đãng. Cậu ấy quay sang nhìn tôi.
“Sao cậu lại hỏi vậy?”
Tôi ngẩn người, bao nhiêu chuyện muốn hỏi bỗng nhiên cứ nghẹn ứ lại trong cổ, không thốt thành lời.
Triệt Dã xoa xoa đầu tôi, nói: “Đồ ngốc, đương nhiên là mình khỏe rồi”.
Cậu quay đầu lại rồi ngước nhìn lên bầu trời đêm, giọng nói của cậu lúc trầm lúc bổng.
“Cho nên cậu đừng lo lắng gì nhé.”
Triệt Dã, cậu có đoán được mình đang nghĩ gì không?
“Triệt Dã...” Tôi dịu dàng gọi tên cậu ấy.
Đột nhiên cậu ấy ngồi dậy, cười rạng rỡ nói với tôi: “Mình sẽ cho cậu xem một thứ rất hay”.
“Ơ... Thứ gì vậy?...” Câu nói của cậu ấy cắt ngang câu tôi định hỏi.
Là cậu cố ý làm vậy sao?
“Cậu cứ tùy ý nói một câu cậu thích.” Cậu ấy cười vẻ rất bí hiểm.
“Nói gì cơ?”
“Được rồi, nói gì cơ, ba chữ.” Cậu tiện tay bứt một gọng cỏ, lúc này tôi mới để ý thấy các lá cỏ bên cạnh chúng tôi đều cuốn lại, sau khi kéo ra thì to hơn lá cỏ bình thường rất nhiều.
Triệt Dã viết lên lá cỏ chữ “nói gì cơ”, rồi làm như thức ăn đút cho con đom đóm đang đậu trên vai cậu.
“Cậu nhìn kỹ nhé.” Sau khi chờ con đom đóm ăn xong, cậu dùng đầu ngón tay vỗ nhẹ vào cánh đom đóm.
Từ thân con đom đóm bỗng nhả ra chữ!
Quả nhiên là ba chữ “nói gì cơ”!
Khi vừa mới rơi xuống, là ba hạt bé tí, sau đó như tự lấy sức, phình to lên giống như thổi bóng, biến thành ba khối chữ nổi, còn phát ra ánh hào quang màu xanh lóng lánh.
“Tuyệt quá!” Tôi ngạc nhiên thốt lên đầy thán phục.
Triệt Dã lại bứt một cọng cỏ rồi đưa cho tôi.
“Cậu có muốn thử xem thế nào không?”