Chương 17

Ôn Tiểu Nhung là một tờ giấy trắng như tuyết, đừng nói bên trên có một vết nhơ, ngay cả một dấu tay cũng không có, phản ứng đầu tiên nhảy ra chính là: “Nhưng mà chú à, chuyện hạnh phúc không phải chuyện chú có thể nói là được.”


Chuẩn, tính phúc* không phải có thể nói là được. Lâm Giám Phi nhẫn ơi là nhẫn, nhẫn đến cơ mặt co rút, nếu như không phải bận tâm đến chuyện sau khi trở về sẽ mất mạng, anh ta thật muốn nằm lăn ra đất mà cười điên cuồng!


*chữ hạnh và chứ tính đồng âm thưa các bạn, Nhung Nhung nhà chúng ta đã hiểu nhầm.
Lâm Tuyển không hổ là lão hồ ly, sớm đã luyện thành một thân kim cương bất hoại, vẻ mặt không chút tan vỡ, ngược lại còn buồn cười cười một tiếng: ‘Em đây là đang nghi ngờ năng lực của tôi?”


Ôn Nhung vuốt tay, lắc đầu một cái: “Tôi là vô phúc tiêu thụ năng lực của anh.”
Cô nương này thật là thành thật! Lâm Giám Phi đính lên mặt Ôn Nhung một cái bảng hiệu thật to: Cô này thật bưu hãn


“Em nhận được. huống chi,” Lâm Tuyển cười tăng thêm mấy phần quỷ kế đa đoan, “Em cũng nên vì người trong nhà suy nghĩ một chút, nếu như nhà họ Lâm không ra tay, cha em thật sự sẽ phải phá sản.”


Theo lối suy nghĩ của người bình thường, không phải là sợ hãi, thì cũng bất an, nhưng ai ngờ Ôn Nhung chẳng hề có chút phản ứng nào quá mức nói: “Vậy thì phá sản đi.”


available on google playdownload on app store


Ôn Tiểu Nhung nói xong thật bình tĩnh, chẳng chút sợ hãi, giống như nói hôm nay không có cà ri, thì thôi đừng ăn nữa, hôm nay trời mưa không có mang ô, thì chịu mắc mưa đi… Đây cũng khiến cho Lâm Giám Phi nhìn cô với cặp mắt khác xưa. vốn tưởng rằng kiểu nữ sinh đơn thuần giản dị như cô, đối với người nhà nhất định sẽ hết sức che chở, không ngờ cô lại quả quyết nói ra những lời như vậy.


Lâm Tuyển bất động thanh sắc nói: “Dù sao cũng đừng có vì thể diện mà nói ra những lời trái lương tâm.”
“Tôi nào có, tôi thật sự cảm thấy tôi không phải chúa cứu thế trong nhà, nhà họ Lâm nếu thật sự nghĩ muốn giúp đã không đề ra điều kiện như vậy.”


Những kẻ xoay chuyển chơi đùa thương trường kia đều là những kẻ không bao giờ chịu thua thiệt, bụng dạ của ai cũng chín khúc mười tám chỗ cong, ai biết đằng sau cuộc hôn nhân này cất giấu điều mờ ám gì, muốn cô làm vật hi sinh, xin cám ơn, mặc dù cô không đủ thông minh, nhưng cũng chưa ngu đến nỗi mắt thấy rõ là cái hố to tướng mà còn nhảy vào trong.


Lâm Tuyển thâm trầm nhìn Ôn Nhung một cái, không thuận theo lời cô, mà tiếp tục hành vi lừa gạt của hắn:”Em có thể suy nghĩ ở một góc độ khác, thử cùng tôi kết giao, đối với em mà nói cũng sẽ chẳng có tổn thất gì.”


Ôn Nhung trong lòng khinh bỉ một cái, nói: “Chú à, tha cho tôi đi, tôi bây giờ còn chưa đủ để chú dắt răng, đạo hạnh của tôi chưa đủ, chỉ muốn tìm một người đơn giản nói chuyện yêu đương hai năm sau đó kết hôn là tốt rồi, muốn gánh vác việc chung thân đại sự của chú, tôi rất sợ làm nhỡ việc của chú.”


Lâm Tuyển tóm được yếu điểm của cô: “Em sợ bị tôi lừa gạt?”
“…Không phải…phải … ách, không phải…” Ôn Nhung vẫn rối rắm mãi, suy nghĩ một chút thấy đã bất chấp tất cả rồi, bây giờ cũng chẳng có gì mà che giấu, “Tôi quả thật sợ anh, được rồi chứ? Anh bỏ qua cho tôi đi.”


Lâm Tuyển cảm thấy bộ dáng trên mặt thì sắp phát điên mà vẫn phải đấu tranh kiềm chế của Ôn Nhung đặc biệt thú vị, hắn cười đến ôn ôn nhu nhu, giống như là anh cả dỗ dành em gái: “Nhung Nhung, em nói như vậy làm tôi rất thương tâm, em xem thái độ của em với tôi, nào có ai dám nói chuyện với tôi giống như em chứ. Tôi biết em đối với tôi trong lòng còn có khúc mắc, nhưng tôi đến cùng là hạng người gì, em chưa chung sống với tôi tử tế, không thể dễ dàng khẳng định được.”


Lâm Tuyển giết người vô hình, có một loại công lực dùng ôn nhu để bức ch.ết người vô địch, Ôn Nhung sợ nhất chính là cái loại này của Lâm Tuyển, chém không đứt, nói không thông, cứng mềm đều không ăn.
Ôn Nhung nói: “Chuyện trong nhà Dương Tiểu Vũ là do anh làm.”


Chất lượng bộ da mặt anh tuấn kia của Lâm Tuyển quá cứng rắn, hắn mặt không đổi sắc nói: “Đúng.”
Đầu óc Ôn Nhung đột nhiên vận hành, lại hỏi: “Những cửa hàng bị kiểm tr.a và niêm phong kia, cũng là do anh?”
“Phải.”
“Tại sao?”


“Bọn họ không xứng để xuất hiện ở nơi Tử Hào đi học.”


Ôn Nhung khẽ biến sắc, suy đoán là một chuyện, nhận được chứng thực lại là một chuyện khác, diễn xuất của Lâm Tuyển vẫn khiến cho người ta thấy phong cách rất ưu nhã, khuôn mặt của anh ta là bộ mặt của chính nhân quân tử, nụ cười của anh ta là nụ cười tao nhã lịch sự, giọng nói của anh ta là giọng nói khiêm tốn nho nhã, muốn đem anh ta cùng với những thứ âm mưu xảo trá xấu xa kia, thậm chí là gắn liền với tàn nhẫn, thật sự rất khó.


Lâm Tuyển xem thường nói: “Trên thương trường chuyện đấu đá lẫn nhau là vô số, cha em cũng là một nhân tài kiệt xuất, đâu cần phải kinh ngạc như vậy.”
Ôn Nhung hóa ngây ngô: “Nhưng mà, Tiểu Vũ chẳng qua chỉ là trẻ con nói bậy, nói Tử Hào mấy câu…”


“Hừ,” Lâm Tuyển khẽ cười nói, “Đây là cái giá phải trả cho việc bọn họ không gia giáo cho tốt.”


Ôn Nhung theo bản năng đè ngực, tiểu nhân, đây chính là chân chính tiểu nhân! Vấn đề gia giáo, nếu như gia giáo có vấn đề sẽ phải trả giá thật lớn, Lâm Tuyển anh sớm đã bị Thiên Lôi đánh, bị nhét trở lại bụng mẹ chế tạo lại.


Đối với một số người mà nói, tính toán đã trở thành một loại bản tính, dung nhập vào cốt nhục, tập mãi thành thói quen.


Đối với Lâm Tuyển mà nói, quy luật vận hành của thế giới này rất đơn giản, người đụng đến hắn nhất địch phải ch.ết, thuận hắn thì sống, chống hắn thì ch.ết, hắn không phụ người, người cũng đừng mong phụ hắn.


Sau này, Ôn Nhung mới chân chân thực thực cảm thấy được sự đáng sợ cùng lãnh khốc của người đàn ông này.


Nhưng bây giờ, Ôn Tiểu Nhung vẫn mang theo vài phần thiên tính của một cô nữ sinh, cất giữ phẩm chất sống trong tháp ngà không biết sợ là gì, còn có công năng đặc dị tự mình coi nhẹ mọi chuyện của cô, cho nên, cô nặng nề thở dài, nửa đùa nửa thật nói: “Chú à, chú… đấu đá lẫn nhau rất là lành nghề, ngày nào đó tôi bị chú ăn cũng không biết, tôi sợ lắm nha. Nếu không vậy đi, chú nói tôi biết, chú nhìn trúng tôi ở điểm nào, tôi sửa chữa chẳng phải xong ?”


“Chậm rồi.” Lâm Tuyển gảy gảy mấy sợi tóc ngắn trên trán Ôn Nhung, thân mật giống như tình nhân.


Ôn Nhung mắc ói run lên, lùi về phía sau hai bước: “Chú à, chú đừng có trêu chọc tôi. Tôi thấy mỹ nữ lần trước đến nhà chú đâu có tệ, không bằng chú suy nghĩ một chút đi sâu phát triển với cô ta đi?”
Đáy mắt Lâm Tuyển chợt sáng lên một cái: “Em đây là ý gì?”


Ôn Nhung thấy trong cổ họng vọt lên một ngụm tanh ngọt, cô ngu quá, câu vừa nãy của cô nói ra đầy mùi dấm!
Lâm Tuyển tiếp tục thể hiện lòng trung thành: “Em yên tâm, sau khi kết hôn, tôi nhất định chỉ có em.”
“…”


Nếu như đây là vấn đề khác biệt giữa hai thế hệ, thì sự khác biệt giữa cô và Lâm Tuyển đã sâu không thấy đáy, nếu như không phải là vấn đề khác biệt giữa hai thế hệ, cô và Lâm Tuyển nhất định là đang nghiệm chứng tranh luận giữa người sao Hỏa và người sao Kim.


Thật cũng giả mà giả cũng thật, Ôn Tiểu Nhung giữa chiến thuật sương mù của Lâm cầm thú bày ra có lập trường kiên định của chính mình, cô cũng chẳng quản có lễ phép hay không nữa, cuộc nói chuyện hôm nay đã xé rách lớp mặt nạ da người phía ngoài cùng, Ôn Nhung nói đại một lý do vội vã rời đi, cô không muốn ăn cơm với anh ta, anh ta chẳng lẽ còn muốn bắt cóc cô đi chắc?


Lâm Tuyển không hề cản trở, hắn mỉm cười một câu nói: “Cô giáo Ôn, tính khí tôi tuy tốt, nhưng kiên nhẫn có hạn, cho nên…”


Anh ta không nói thêm gì nữa, nhưng cũng đã đủ sức nặng, giữa nói cùng không nói tồn tại một ranh giới mập mờ, có những lời nói qua trắng trợn ra sẽ không tốt, nhưng không nói thì không được, vậy nên nói một nửa giấu một nửa, người thông minh sẽ vẫn có thể hiểu được.


Sau khi Ôn Nhung rời đi, Lâm Giám Phi gãi gãi mũi, Lâm Tuyển liếc anh ta một cái: “Chuyện gì?”
“Khụ khụ, không có gì, em chỉ cảm thấy, anh không phải gấp quá sao?”


Lâm Giám Phi ở bên cạnh Lâm Tuyển ngốc bảy năm trời, dưới sự anh tuấn ôn nhu, tao nhã vô hại của Lâm Tuyển, các loại âm u, các loại vặn vẹo, các loại biến thái, anh ta đều thu vào trong mắt, anh ta nguyện ý ở đây bên cạnh con người này đầu tiên là vì sợ, những người đối nghịch với Lâm Tuyển đều không có kết quả tốt, trừ phi Lâm Tuyển đá văng anh ta ra, nếu không, anh ta chỉ cần lộ ra chút ý tứ muốn rời đi, tuyệt đối sẽ bị ch.ết rất thảm, thứ hai là bội phục, người đàn ông này đủ ngoan độc, đủ ngấm ngầm, đủ dối trá, đủ tiểu nhân, mà hết lần này tới lần khác anh ta còn có thể làm bộ như thuần lương mê hoặc người khác, xài được, chơi được.


Nhưng mà, trên phương diện tình yêu, Lâm Giám Phi thật sự toát mồ hôi thay ông chủ mình.
Nhân vô thập toàn, cho dù có trâu bò đến đâu cũng có lĩnh vực mà mình không am hiểu, đối với Lâm Tuyển mà nói, đại khái đoán chừng MAYBE chính là yêu thương.


Anh ta chưa từng nói chuyện yêu đương bình thường bao giờ, phụ nữ thấy anh ta, ngón út của anh ta cũng chẳng cần ngoắc, mắt cũng chẳng cần liếc, đối phương đã tự động tự phát móc tim móc phổi nhào tới, không có chút tính khiêu chiến nào đáng nói. Yêu thương không giống như thâu tóm công ty, anh có mạnh bao nhiêu cũng chẳng liên quan, nếu như không phải anh tình tôi nguyện, đến cuối cùng lại biến thành anh ch.ết tôi sống, vậy thì đẫm máu quá.


Lâm Giám Phi thấy Lâm Tuyển không nói gì, lại nói: “Điệu bộ của anh lúc nãy, giống như muốn ăn cô ấy…”
Ý tứ của anh ta là chỉ vì cái lợi trước mặt là không được, cường thủ hảo đoạt lại càng không được.
Ai ngờ Lâm Tuyển lại ung dung nói: “Ăn sạch, mới yên tâm.”


——————————————————————————-


Thứ hai, Ôn Nhung đụng phải thầy Tiểu Tần ở trường, lập tức chạy qua đầu tiên là nói xin lỗi với anh ta, nhân tiện sỉ vả Lâm Tuyển một lần, tiếp đó giải thích với anh ta, nhân tiện lại sỉ vả Lâm Tuyển thêm lần nữa, cuối cùng hận không thể lấy lời thề độc để chứng minh sự trong sạch của mình.


Thầy Tiểu Tần giống như có điều suy nghĩ nghe cô kể xong, cúi đầu đẩy đẩy gọng kính: “Tôi hiểu rồi, nói cách khác vị Lâm tiên sinh kia đang theo đuổi cô?”
“Không phải vậy,” Ôn Nhung vội vàng lắc đầu, “Tình huống tương đối phức tạp, tóm lại tôi với anh ta không phải quan hệ kiểu đó.”


Tần Khiêm do dự nói: “Nhưng mà,, tôi thấy anh ta rất nghiêm túc.” Đàn ông cũng có giác quan thứ sáu.
Lâm Tuyển đúng là rất nghiêm túc, nhưng ai biết là anh ta nghiêm túc ở chỗ nào, anh ta thích cô, đây chính là một giả thiết không thể thành lập.


Cho nên, cô khoát khoát tay nói: “Không đâu, anh ta nói giỡn, bên ngoài một đám mỹ nữ, anh ta sẽ không coi trọng tôi.”
Tần Khiêm nghiêm túc nhìn Ôn Nhung: “Cũng không hẳn vậy, giống như cô giáo Ôn cực kỳ tốt.”
Ôn Nhung sửng sốt, cười nói: “Thầy Tần cũng biết nói đùa.”


Tần Khiêm có vẻ hơi xấu hổ cười cười.
Nói thì nói như vậy, nhưng hai mươi năm qua lần đầu tiên được người khác phải khen ngợi ngay trước mặt, Ôn Tiểu Nhung nếu mà không hư vinh, không vui sướng, vậy thì thật là xin lỗi sự bồi dưỡng bao năm của Tổ Quốc.


Hôm đó, Tần lão đại chạy tới hỏi Tiểu Nhung Nhi: “Tần Khiêm nhà anh thế nào?”
“Rất được nha.”
“Nó còn chưa có bạn gái đâu.”
“A, không sao đâu, con trai thì vội gì, đàn ông ba mốt một cành hoa mà.”
Khóe miệng Tần lão đại giật giật, yên lặng bò ra.


Trong nháy mắt, tháng ba xuân về hoa nở, cuộc du xuân mà đám trẻ con thích nhất trước sự hy vọng tha thiết của đám nhóc cuối cùng cũng đã đến, nhưng mà đối với Đinh cô nương vừa mới lên đảm nhiệm làm hướng dẫn thì đây đúng là một tai họa, cô nàng cảm nhận trách nhiệm to lớn sâu sắc, cũng thật là không đúng dịp mà hai ngày kia phó hướng dẫn lại đổ bệnh, kết quả là, Đinh cô nương quay đầu nhờ Ôn Nhung giúp đỡ.


Ôn Tiểu Nhung nghĩa khí cỡ nào, lập tức đáp ứng, nhưng khi cô đứng trước điểm xuất phát của xe buýt, mắt to trừng mắt nhỏ với Lâm Tử Hào, cô mới đau khổ nhận ra mình đã đáp ứng quá nhanh.


Địa điểm đi du xuân không có gì sáng tạo ngoài mấy khu có cảnh đẹp, điểm sáng duy nhất là đến một vườn hoa đào nở đầy vườn để du xuân, để cho bọn nhỏ chơi là thứ yếu, trọng yếu là an toàn. Ôn Nhung nghiễm nhiên trở thành nhân viên bảo vệ công tác an ninh phụ trách an toàn, phải bảo đảm tất cả đám nhóc đều trong phạm vi tầm mắt của cô.


Lúc ăn cơm trưa, bọn nhỏ đều tụ tập ở một chỗ, Ôn Nhung có chút thả lỏng, nhưng mà Lâm Tử Hào vẫn ngồi cách đó không xa nhìn cô, đôi mắt ti hí kia, giống như muốn ôm lấy đầu Ôn Nhung gặm cho một cái. Ôn Nhung bị thằng nhóc nhìn đến không được tự nhiên, chuồn êm ra quán ăn nhỏ bên cạnh mua dồi nướng.


“Ôn Nhung.”
Ôn Nhung đang cắn dồi nướng, nghe tiếng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy dưới cảnh vườn hoa đào, Phó Tô giống như thanh tùng thủy trúc đứng dưới mảng lớn màu đỏ, làm cho người ta khó mà dời mắt đi được.






Truyện liên quan