Chương 29
Đàn ông và đàn bà từ cấu tạo sinh lý đến cấu tạo tâm lý đều bất đồng.
Lấy một nụ hôn mà nói, một người đàn ông khi hôn một người phụ nữ, có thể là diễn trò, có thể là vui đùa, có thể là kích thích, tóm lại là không hề liên quan đến tình yêu, đây là sự phóng khoáng tự nhiên của đàn ông. Phụ nữ không như vậy, khi phụ nữ hôn một người đàn ông, sẽ biến thành một mảnh nhu tình, có thể là ngượng ngùng, có thể là động lòng, có thể là yêu say đắm, tóm lại nhất định có liên quan đến tình yêu, đây là bản tính không thể nào thay đổi được của phụ nữ.
Ôn Nhung không thể nào nắm nổi tâm lý của Lâm Tuyển khi hôn cô.
Nụ hôn này không thoáng qua chốc lát rồi chấm dứt như nụ hôn đầu tiên, không chuồn chuồn lướt nước giống như cái hôn thứ hai.
Ôn Nhung thấy bờ môi đau nhói, Lâm Tuyển gần như là dùng cách ʍút̼ vào để hôn cô, đôi môi ma sát khiến cho da thịt nóng lên, cô ngay cả thời gian rảnh rỗi để hô hấp cũng không có, chỉ có thể chịu đựng nụ hôn như mưa như bão này, khí thế của Lâm Tuyển giống như muốn đem cô ăn sạch. Ôn Nhung giãy dụa, dùng lực đẩy Lâm Tuyển ra, vất vả lắm mới tránh đầu ra được, Lâm Tuyển lại kéo lấy cằm cô hôn tiếp xuống.
“Anh... Buông ra... “
Đầu lưỡi bị người ta cuốn lấy, Ôn Nhung sắp sụp đổ, hơi thở của Lâm Tuyển tràn ngập trong khoang miệng, xoang mũi, phảng phất như cả thế giới này đều là mùi vị của anh ta, hấp dẫn, thanh ngọt, say lòng người.
Ôn Nhung véo tay anh ta, Lâm Tuyển một chút phản ứng cũng không có, cô đạp anh ta, anh ta càng hôn sâu hơn.
Phản kháng, trấn áp, phản kháng, trấn áp...
Cô còn hơn cả tức giận, hận không thể dùng cách bỉ ổi nhất, vô nhân đạo nhất công kích chỗ hiểm của anh ta, bất đắc dĩ đầu gối còn chưa nâng lên đã bị chặn lại.
Ôn Nhung giơ tay lên đập về phía Lâm Tuyển, lần này không nhẹ, nhưng Lâm Tuyển ngay cả rên cũng không kêu lên một tiếng.
Chẳng qua chỉ là một nụ hôn, hai người này lại hôn đầy cảm giác máu tanh bạo lực.
Lâm Tuyển chợt ngẩng đầu lên, Ôn Nhung ngốc hai giây mới nhớ ra cần phải hô hấp, há miệng hít sâu một hớp dưỡng khí xong, cô đỏ mắt vừa muốn mở miệng, Lâm Tuyển lại cúi xuống, bốn mắt giao nhau, cô nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình trong mắt anh ta, như một đóa hoa đào.
Lâm Tuyển nhẹ nhàng điểm nhẹ lên khóe miệng cô: “Lần này chẳng qua chỉ là sự trừng phạt nho nhỏ, nhớ kỹ thân phận của em.”
“... ?”
Khi nụ hôn lại được đặt xuống lần nữa, Ôn Nhung mê muội luôn.
Lâm Tuyển ôm lấy cô, nhiệt độ trên môi thiêu đốt, răng, đầu lưỡi, giống như muốn hòa tan trong nhiệt độ như vậy. Ôn Nhung vẫn còn đang giãy giụa, Lâm Tuyển lại túm lấy tay cô áp vào trong ngực. Đã từng thấy người ta hôn nhau, chưa từng thấy qua tự mình hôn bao giờ, Ôn Nhung toàn thân căng thẳng, Lâm Tuyển khẽ vuốt ve sau lưng cô, từ từ, cô dần dần thả lỏng, sau đó, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, những đám bụi trong không khí nhiễm ánh sáng mặt trời, khiến cho cảnh này trở nên mông lung, động lòng trong nháy mắt.
Sau đó, Ôn Nhung nghĩ, vẫn là lúc này tốt, ít nhất anh ta còn biết dịu dàng.
Khi Lâm Tuyển buông cô ra, Ôn Nhung không khỏi run một cái, cảm thấy có chút lạnh. Cô ngây ngẩn cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, giống như đi gió về mây, đầu choáng váng, có chút mờ mịt.
Lâm Tuyển nâng mặt cô lên, tầm mắt của cô lúc đầu không có tiêu điểm, sau đó từ từ đối diện với ánh mắt anh ta, ngay sau đó là tức giận đúng như dự đoán. Ôn Nhung dùng sức gạt tay anh ta ra, liên tiếp lùi về phía sau hai bước, nghĩ một chút lại thấy không đúng, tiến lên một bước liều mạng đẩy anh ta một cái.
“Biến thái!”
Lâm Tuyển tiếp nhận danh từ này không chút ngại ngùng, anh ta sửa lại chiếc áo có chút nhàu nhĩ, giống như không có chuyện gì xảy ra kéo tay Ôn Nhung, ghé lại bên tai cô nói: “Đi xem phim thôi.”
Khí nóng thấm vào lỗ chân lông, khiến cho cô run rẩy, Ôn Nhung nóng đến mức da đầu tê dại, vội vàng né tránh: “Ai muốn đi xem phim với anh.”
Lâm Tuyển cười cười, không để ý chút nào kéo tay cô, Ôn Nhung vặn rồi vặn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, vẫn tránh không thoát. Tay của cô bị anh ta hoàn toàn nắm lấy, lúc này cô mới giật mình kinh ngạc, thì ra tay của cô nhỏ như vậy, tay anh ta lại lớn như vậy.
“Đi thôi.”
Lâm Tuyển khẽ hôn lên trán cô, Ôn Nhung nghiêm mặt quay đầu, nhưng vẫn để anh ta dắt ra khỏi nhà thể chất.
Phim kể về cái gì, Ôn Nhung hoàn toàn không xem được tí nào, chỉ biết là trên màn hình có một chàng trai, còn có một cô gái, hai người lúc đầu rất tốt đẹp, đoạn giữa chợt chia ly, cuối cùng chẳng hiểu sao lại tốt đẹp, cô không nhịn được nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, anh ta xem rất chăm chú, cũng cười theo tình tiết của bộ phim, Ôn Nhung thu hồi tầm mắt, tiếp tục ngẩn người.
Sau khi ăn tối, Lâm Tuyển đưa cô về nhà, Ôn Nhung buồn bực không lên tiếng mở cửa xe, Lâm Tuyển kéo cô lại.
Con ngươi màu nâu nhạt trong cặp mắt hoa đào trầm lạnh, anh ta nói: “Không có lần sau, em là vị hôn thê của tôi.”
Ôn Nhung chẳng hiểu ra sao: “Cái gì?”
Lâm Tuyển vươn tay chạm lên đôi môi còn hơi sưng đỏ của cô: “Suy nghĩ thật kĩ.”
Ôn Nhung lui về phía sau tránh, gáy đập mạnh vào ghế dựa, đau đến nhe răng, Lâm Tuyển buồn cười nói: “Nhung Nhung, đừng kích động như vậy, tôi sẽ không làm gì em.”
Anh ta trong lời có ý đưa mắt lướt qua môi cô, Ôn Nhung buồn bực, nhanh chóng xuống xe, cũng không thèm quay đầu vọt thẳng vào nhà.
Cả một tối, Ôn Nhung ôm gối ôm ngồi trên ghế sa lon chịu đựng cho đến khi trời sáng, Đinh cô nương đầu tiên cứ lượn quanh người cô, giống hệt như một con ong mật vo ve vo ve, có chút căm phẫn đầy mình, vấn đề của cô nàng thì chỉ có một, chị và Lâm Tuyển thật sự ở chung một chỗ?
Sau đó vấn đề này giống hệt như ma chú quấy rầy Ôn Nhung cả một buổi tối. Ngày thứ hai, Ôn Tiểu Nhung treo đôi mắt thâm quầng đứng trước cửa nhà Đoạn Như Bích.
Như Bích cô nương còn đang buồn ngủ, vừa mở cửa đã sợ hết hồn: “Tiểu Nhung?”
Như Bích cô nương dụi dụi mắt, còn không phải Ôn Tiểu Nhung sao, tránh cô nửa tháng, giờ lại tự chui đầu vào rọ. Như Bích cô nương nhất thời tỉnh như sáo, kéo Ôn Nhung chạy vào phòng ngủ, khóa trái cửa, tiến lên chèn ép: “Thành thực khai mau!”
Cô đã nghĩ xong xuôi rồi, nếu như Ôn Tiểu Nhung dám can đảm chống cự, Đoạn Như Bích quét mắt nhìn khắp ngóc ngách trong phòng, định tìm một hai loại vũ khí tàn khốc, ai ngờ Ôn Tiểu Nhung im lặng hai giây, chợt nhướn mày, nghiêm trang nói: “Tôi thấy, tôi coi trọng ông chú mất rồi.”
“...”
Vẻ mặt đe dọa của Như Bích cô nương còn chưa kịp thu hồi lại, lập tức biến thành vẻ khiếp sợ, lúc biến đổi có chút vặn vẹo.
Ôn Tiểu Nhung không để ý đến sự thất thố của cô nàng, nói tiếp: “Bích Bích, tôi không bình thường.”
“... Cái gì.. cái gì không bình thường?” Đoạn Như Bích kích động đến mức nói liên hồi, “Từ từ. Lần trước không phải đánh ch.ết cũng muốn vạch rõ ranh giới với anh ta sao, bà nhảy cóc nhanh quá, sao đột nhiên đã coi trọng anh ta?”
Vẻ mặt Ôn Nhung cũng đầy rối rắm, đôi mắt thâm quầng khiến cho cô nhìn rất tiều tụy, phụ nữ khốn khổ vì tình luôn không được xinh đẹp: “Trước tôi vẫn thấy mình không bình thường cho lắm, có một loại cảm giác kỳ quái với Lâm Tuyển, sau đó hôm qua đã nghĩ thông ra một chút.”
“Bà xác định?”
Phương diện này của Ôn Tiểu Nhung đầu óc rất trì độn, Đoạn Như Bích biết rất rõ, đối với sự thông suốt bất ngờ của cô bạn này, cô thực sự hoài nghi sâu sắc...
“Ánh mắt của bà như vậy là kiểu gì hả... ”"
“Hoài nghi. Bà có biết cái gì gọi là thích không?”
“... Nói thừa.”
“Thích giống như thích Phó Tô sao?”
Ôn Nhung sau khi sửng sốt, vẻ mặt đau thương: “Đoạn Như Bích!”
“Tiểu Nhung, lần này cuối cùng bà cũng ngộ ra rồi!” Như Bích cô nương chợt nhảy lên giường, cầm gối đầu đập Ôn Nhung, “Cho nên quyết định đính hôn?!”
Ôn Nhung hất gối đầu ra, chỉnh lại đám tóc mai rối loạn: “Không.”
“Vì sao? Bà thích anh ta, anh ta muốn kết hôn với bà, đây chẳng phải là trời cao tác hợp sao?” Như Bích cô nương kêu lên, “Chẳng lẽ bà còn nhớ đến Phó Tô? Đừng thế mà, mối tình đầu đúng là rất khó quên, nhưng đã là thịt trong bát người khác rồi, bà cứ ôm cho chắc cái bát của mình đi.”
“Ách, là còn chưa tới mức như vậy.” Ôn Nhung quay đầu đi, nghĩ đến Phó Tô chiều hôm qua, nhẹ nhàng cười: “Bà đừng khẩn trương, mười năm, cho dù tôi không buông được, thời gian cũng sẽ khiến tôi buông tha.”
Đoạn Như Bích quàng lấy cổ cô cảm khái nói: “Hiếm khi bà có thể nói ra mấy câu triết lý như vậy. Bà nghĩ được như vậy là tốt rồi. Con người không thể cứ treo cổ ở một cái cây mà ch.ết được, phải nhìn về phía trước, bà xem, giờ bà phải quấn chặt lấy cây đại thụ kia. Tôi thấy Lâm Tuyển rất tốt, bây giờ bà cũng thấy thế rồi đúng không?” Đoạn Như Bích cười xấu xa, “Sao bà xác định được, nói cho tôi nghe coi.”"
Ôn Nhung hàm hồ đáp: “Xác định là xác định thôi.”
Đoạn Như Bích nâng cằm cô lên, ánh mắt sắc bén: “Đừng có giỡn trò này với tôi, mới sáng sớm đã chạy đến đây nhất định là có đột phá trọng đại, nói không hả!”
“Lúc anh ta hôn tôi,” Ôn Nhung cân nhắc lại từ ngữ, “Tôi có thể đón nhận, không chán ghét.”
“Anh ta hôn bà?” Hai mắt Như Bích cô nương loáng cái đã sáng lên, “Nhưng mà tiêu chuẩn của bà thấp quá đấy.”
Ôn Nhung xem thường: “Thật ra thì đâu phức tạp như vậy, cảm giác chẳng phải là chuyện rất đơn giản sao, nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
Đoạn Như Bích bị thuyết giáo lại có một cảm giác như xuyên việt.
Ôn Nhung trịnh trọng nói: “Tôi nghĩ bà nói rất đúng, tôi và anh ta thực ra rất bù đắp. Nhưng mà, muốn ở chung một chỗ với anh ta vẫn còn có nguy cơ nhất định, cho nên tôi nghĩ, quyết định tiếp nhận đề nghị của bà, trước tiên qua lại với anh ta coi sao, thăm dò anh ta đã rồi hãy nói.”
Đoạn Như Bích chùi chùi khóe mắt, lau đi mấy giọt nước mắt không tồn tại: “Tiểu Nhung, tôi vẫn cho là chờ cái đầu thô sơ của bà nở hoa thì con tôi cũng lớn tướng rồi, cũng may bà đã thông suốt. Tôi ủng hộ bà, trước trao đổi một chút, đến tuổi này rồi mà còn chưa yêu đương gì thì đúng là chuyện đáng buồn, bà phải nắm lấy cơ hội, đem vận mệnh độc thân của mình chấm dứt trước 23 tuổi.”
Đoạn Như Bích lo lắng không phải không có lý do. Ôn Nhung không phải là người sẽ tính toán tỉ mỉ cho bản thân, thế giới của cô ấy rất đơn giản, nhưng lại có chút đơn giản quá, lúc mới biết yêu nội tiết tố khiến cho cô ấy thích Phó Tô, không có kết quả, sau này với đầu óc thô sơ của cô ấy nếu chủ động thích một người, hệ số khó khăn quá cao. Cho nên Như Bích cô nương mới phát hiện ra là ông chú rất tốt, Ôn Nhung chính là cần bị ép rồi ép, cạy cái vỏ rùa đen của cô ra, lôi cô ấy ra ngoài nhìn xem yêu đương tốt đẹp thế nào.
Mà sau khi tán gẫu với Đoạn Như Bích xong, Ôn Nhung cảm thấy chẳng cần xoắn xuýt nữa, trước đây cô thực ra thì chưa nghĩ thông, nhưng mới nói một chút đã thông suốt, thì ra là cái câu linh quang chọt lóe cũng không phải gạt người. Cảm giác không phức tạp như vậy, cũng đâu phải là làm đề thi toán lý hóa, cần công thức, phải nghiệm chứng, phức tạp hóa vấn đề ở trong cái nhìn của Ôn Nhung chính là tự làm khó bản thân, ngu xuẩn biết bao.
Nghĩ vậy, tinh thần của Ôn Tiểu Nhung lại trở lại, thứ hai thu thập một chút phấn chấn đi làm, cho dù đối mặt với các loại đồn đại chuyện nhảm, Ôn Nhung lúc này thông suốt sáng tỏ. Nói đi nói lại, nói cô với Lâm Tuyển mập mờ làm người yêu, trái với đạo đức của giáo viên, trước đây Ôn Nhung cảm thấy lời này đặc biệt khó nghe, đặc biệt muốn lôi cái người nói những lời này ra quất cho một trận, bây giờ Ôn Nhung nghe mặc dù vẫn cảm thấy không xuôi tai, nhưng cẩn thận phân tích ra thì lời này cũng không sai hoàn toàn. Huống chi giờ cô cũng không ghét Lâm Tuyển, vấn đề nguyên tắc là, Ôn Tiểu Nhung rất ngại nói dối, nếu như có người nhảy ra hỏi cô: “Bạn đang yêu sao?” Giờ cô thực sự không biết trả lời sao cho phải.
Aiz, sự biến đổi tâm tình dễ dàng này thực khiến cho người ta nhức đầu.
Hôm này sau khi tan làm Ôn Nhung đang định mua chút đồ ăn về hối lộ Đinh Đinh, cô nương này dạo gần đây oán niệm với cô rất sâu nặng, Ôn Nhung đang liệt kê xem nên mua gì. Đột nhiên, đường đi trước mắt bị người ta ngăn lại. Ôn Nhung ngẩng đầu lên, lúc thấy người kia có hơi sững sờ.
“Cô giáo Ôn.”
“Cô Văn.”
Khuôn mặt trang điểm khá đơn giản của Văn Lam thoạt nhìn cực kỳ thanh tú xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài màu tím, giống như người trong tranh, ưu nhã tinh xảo không thể soi mói.
“Vừa mới tan làm sao?” Văn Lam nói chuyện luôn nhàn nhạt, mỉm cười nhàn nhạt, ngữ điệu nhàn nhạt.
Ôn Nhung gật đầu một cái: “Còn cô?”
“Tôi tới đón Tử Hào.”
Trong tay Văn Lam còn ôm một tập tài liệu dày cộp, dáng vẻ cố gắng hết sức, nói được một nửa, tài liệu đột nhiên tán loạn, Ôn Nhung lập tức ngồi xuống giúp cô ta nhặt lại.
Văn Lam áy náy nói: “Ngại quá.”
“Không sao mà.”
Ôn Nhung cầm tài liệu đưa cho Văn Lam, đầu tiên Văn Lam dùng tay phải đưa ra nhận, nhưng giữa đường lại chuyển thành tay trái, trong thoáng chốc Ôn Nhung chú ý tay phải của cô ta nhìn qua rất vô lực.
Văn Lam phát hiện ra ánh mắt của Ôn Nhung, không để ý lắm nói: “Trước kia bị thương, giờ vẫn không dùng lực được.”
Dường như có tin vỉa hè là Lâm Tuyển phế đi cánh tay của cô tình nhân đã theo anh ta mười năm.
Mười năm ư, Ôn Nhung nhìn bóng lưng của Văn Lam, có một loại tâm trạng không nói lên nổi.