Chương 12
CHƯƠNG THỨ MƯỜI HAI
La Kỳ vẫn cho rằng, thích một người chính là đối với hắn tốt một chút, ân cần một chút —— nhưng nếu đối phương là một con quỷ thì phải làm gì mới hảo?
La Kỳ thực đau đầu: Bình thường nếu như trời mưa thì che hộ dù, trời lạnh thêm y, ngày nóng phòng nhiệt…… Tất cả những điều đó tựa hồ đối với quỷ chẳng có ích lợi gì. Về phần quà cáp hay hẹn hò, nếu có cũng chỉ đổi lấy ánh mắt buồn bã của quỷ mà thôi.
Ước hẹn vĩnh viễn là ở trạm thai, bánh bao vĩnh viễn là y ăn quỷ nhìn.
La Kỳ buồn bực ngẩng đầu, hỏi:“Nếu như tôi đem bánh bao đốt cho cậu, cậu có thể ăn được không?”
Quỷ nháy mắt mấy cái, lắc đầu:“Không biết, chưa từng thử qua.”
“Vậy tối nay chúng ta làm thử nhé?”
La Kỳ cảm thấy có chút hy vọng, quỷ cũng rất mong đợi, vì vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Giữa đêm khuya vắng người, một bóng đen quỷ quỷ túy túy lén lút nơi trạm thai, giơ tay gõ gõ lên trạm bài ba cái:“Đốc đốc đốc.”
“Uy ……” Quỷ khóe miệng co quắp thò đầu ra nhìn y, “Anh đang ra ám hiệu ngầm a?”
La Kỳ cười khan.
Hắn không thể rời khỏi đây, vì vậy La Kỳ chỉ có thể đem công cụ “gây án” đến tận trạm thai. Quỷ phiêu trước phiêu sau đảo thành một vòng quanh y, đôi mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vào từng động tác của đối phương.
La Kỳ mở túi cẩn thận lấy từng thứ ra:Bánh bao, bật lửa, giấy, còn có cả một chiếc chậu sắt nho nhỏ.
Ban đêm không có gió, La Kỳ dễ dàng mồi lửa, đem giấy ném vào trong chậu, sau đó bắt đầu đốt bánh bao.
“Nhanh lên một chút nhanh lên một chút!” Quỷ gần như ôm lấy lưng La Kỳ, hưng phấn hướng về phía ánh lửa thúc giục.
Đáng tiếc mặc dù hắn một lòng hi vọng, bánh bao ngược lại không thèm phối hợp.
Mùa hè thức ăn không để được lâu, bánh bao của La Kỳ ở trong tủ lạnh đợi một ngày, cộng thêm bản thân dưỡng khí cũng không ít, mới vừa bị ném vào lửa, lập tức bốc lên một trận khói xanh mù mịt.
“La Kỳ ……” Quỷ u oán trừng y, thanh âm bị kéo dài khiến cho người nghe có cảm giác vô cùng rùng rợn.
La Kỳ da đầu một trận tê dại, chỉ đành ra sức bỏ thật nhiều giấy vào trong chậu.
Ánh lửa bùng lên, bánh bao ở giữa chợt ẩn chợt hiện. Khói đen tỏa ra bốn phía, La Kỳ vừa ho khan vừa tiếp tục thêm giấy.
“Cũng may là chỗ này tương đối quang đãng, hơn nữa buổi tối cũng vắng người a.” La Kỳ lệ rơi đầy mặt.
“Bánh bao a ~” Quỷ say mê lầm bẩm, “Lão tử đã bốn năm rồi chưa ăn bánh bao……”
La Kỳ có chút buồn cười, lại có chút đau lòng. Y quay đầu nhìn quỷ một cái, sau đó tay không ngừng ném thêm nhiều giấy vào chậu.
“Nếu cậu ta có thể ăn được thì tốt quá.” Y thầm hi vọng.
Thế nhưng cuộc đời vốn luôn không như mình mong muốn. Giằng co hai giờ, toàn bộ chỗ giấy La Kỳ mang theo đã đốt hết, lửa trong chậu cũng tàn dần, bánh bao đã muốn cháy sạch —— nhưng chuyện gì cũng không phát sinh, trong tay quỷ trống rỗng vẫn hoàn trống rỗng.
Hắn nhìn nhìn bánh bao cháy đen trong chậu, sau đó lật lật bàn tay mình, vẻ mặt nghi ngờ cùng mê mang.
La Kỳ cảm thấy vô cùng đau lòng:“Xin lỗi, cái này… không được rồi……”
“Ưm? Nga.” Quỷ ứng tiếng, thất vọng cúi đầu.
La Kỳ trong ngực tràn ngập buồn đau, y cố gắng gượng cười, đề nghị:“Có khi không nên đem đốt a —— Hình như mọi người đều cúng bái gì đó thì phải, đúng rồi, có phải hay không nên thắp hương nữa? Cụ bà nhà đối diện có nói là phải thắp hương…… Tôi lại quên mất…… Bằng không ngày mai chúng ta lại……”
“Không cần.” Quỷ lắc đầu một cái, cắt đứt y.
La Kỳ ngừng nói, ánh mắt lo lắng nhìn đối phương.
Quỷ ngược lại tươi cười, lộ ra hai hàng bạch nha:“Ăn không được liền ăn không được, dù sao làm quỷ bốn năm tôi cũng quen rồi!”
“Thật xin lỗi ……” La Kỳ buồn bã nhìn hắn.
Quỷ một bước tiến tới trước mặt y, nụ cười vẫn đọng trên khóe môi:“Anh không cần phải xin lỗi a!Chuyện hôm nay đều do tôi quá tham lam. Tôi ngược lại phải cám ơn anh mới đúng —— ở chỗ này lâu như vậy, anh là người duy nhất nhìn thấy tôi, còn vì tôi làm thật nhiều chuyện.”
“La Kỳ,” Hắn hỏi, “Tại sao anh lại đối tốt với một con quỷ như vậy?”
Tại sao lại đối với cậu tốt như vậy ư? La Kỳ cười.
“Bởi vì tôi thích em.” Y muốn đáp như vậy, rốt cục lại nói không nên lời, chỉ có thể cười mà thôi.
Cơ mà… nói ra thì có ích lợi gì? Người và quỷ, âm dương cách biệt, đạo lý ấy La Kỳ biết rất rõ ràng.
Bọn họ đều không phải nhân vật trong truyền thuyết liêu trai, bản thân La Kỳ cũng không phải là thần tiên đạo sĩ, một người một quỷ, phải bắt đầu như thế nào đây?
Thay vì cả hai cùng phiền não, không bằng chính mình cố gắng một chút, tận lực đối xử thật tốt với hắn —— thực tế La Kỳ chính là muốn như vậy.
Cho nên khi đối mặt với câu hỏi của quỷ, y chỉ có thể sờ sờ mũi, cố gắng làm cho mình trông có vẻ chân thành:“Đối xử với bằng hữu thì nên tốt một chút, không phải sao?”
“Bằng hữu a ……” Quỷ nhắc lại, sau đó hài lòng gật đầu một cái, “La Kỳ, anh quả là một người thú vị nha!Không những thấy được quỷ, lại chẳng tỏ ra sợ hãi gì, đã thế còn nguyện ý cùng quỷ làm bằng hữu, anh thật đúng là đặc biệt !”
“Vậy, so với món bánh bao thanh thái hương cô, có đặc biệt hơn hay không?”
Chỉ trong nháy mắt, La Kỳ thiếu chút nữa hỏi ra lời. Nhưng y vội vàng áp chế cảm xúc, cái gì cũng chưa nói ra.
“Nói đi,” Quỷ vuốt cằm, chọn mi quan sát đối phương, “anh tại sao lại không sợ tôi?”
La Kỳ sửng sốt, không kịp suy nghĩ đã hỏi ngược lại:“Tôi tại sao lại phải sợ một tiểu hài tử chỉ biết làm mấy trò đùa ngốc nghếch chứ?”
“…… La Kỳ!!!” Quỷ …… phát điên.