Chương 15
Khi Tiêu Linh tỉnh lại, trời cũng đã nhá nhem tối, Chu Hoàn còn chưa về, nhắn một tin cho đối phương thì mới biết, hôm nay làm ca tối, cơm tối sẽ ăn tại chỗ làm, người ít nhất cũng 10 giờ mới có thể về nhà.
Tiêu Linh một mình xuống dưới nhà lấp đầy cái bụng, lại tới trước máy vi tính viết bản thảo, chưa tới chín giờ rưỡi đã bắt đầu nghển cổ ra ngoài cửa sổ.
•••
10 giờ rưỡi, Chu Hoàn rốt cục đã trở về, thế nhưng sắc mặt lại không được tốt cho lắm, ngay cả sức để chào hỏi cũng không có, cả người trong mệt rũ ra, rửa tay xong thì đi thẳng vào phòng ngủ.
Tiêu Linh trong lòng có quỷ, nhanh chóng khép máy vi tính lại.
•••
Không phải còn giận chuyện ban sáng chứ?
Tiêu Linh nghĩ thế, kế đó bèn rửa sạch một đĩa nho to, bưng đến phòng ngủ của Chu Hoàn.
Chu Hoàn nằm úp người trên giường, mặt quay vào trong, nhìn không biết thế nào, nghe Tiêu Linh gõ cửa chỉ khẽ lên tiếng đáp lại: “Vào đi.”
“Tôi mua nho, ngọt lắm đấy.” Tiêu Linh đặt đĩa xuống.
“Không muốn ăn.”
“Ờ, ” Tiêu Linh lại hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”
“Ừm.”
“Ăn cái gì?”
“Không có gì.”
Không bình thường, tuyệt đối không bình thường.
Tiêu Linh kiên trì nỗ lực, lại hỏi: “Ngày hôm nay thật là nóng, cậu thấy có nóng không?”
Chu Hoàn quay đầu, đôi mắt đen kịt bình tĩnh nhìn anh, không nói lời nào.
Tiêu Linh mỉm cười: “À. Được rồi, chắc là cậu không nóng.”
“Tiêu Linh, kể chuyện ma cho tôi nghe đi, càng kinh khủng càng tốt.” Chu Hoàn bỗng nhiên nói.
Tiêu Linh kinh ngạc, khẩn trương đưa tay lên trán Chu Hoàn, miệng thì nói: “Sốt rồi, tôi hiểu, nhưng mà không hạ sốt được thì không có tác dụng, còn phải tin tưởng khoa học, phải uống thuốc…” Vừa nói vừa muốn tìm nhiệt kế.
Chu Hoàn không kiên nhẫn kéo cạp quần anh: “Tôi không bị sốt.”
Tiêu Linh thuận thế ngồi ở đầu giường, nhìn cậu: “Vậy sao lại mê sảng?”
Chu Hoàn buồn bực trở mình một cái, tay đặt trên mặt xoa qua loa một trận, không tình nguyện nói: “Chúng tôi phải thay đổi chủ đề trước thời hạn, cho nên…”
Tiêu Linh lập tức nói tiếp: “Cho nên cậu muốn tìm linh cảm?”
Chu Hoàn trừng mắt: “Không phải là làm theo những gì anh đã nói sao? Chủ đề mới chính là dùng 《Vực Sâu》của Tiêu to gan ấy.”
─── Còn nói hùng hồn như thế.
“… Vậy cậu nghe chuyện ma làm gì?” Tiêu Linh khom lưng tiến đến trước mặt Chu Hoàn, “Cậu không nói nguyên nhân tôi cũng không kể.”
Bị anh nhìn lom lom một hồi, Chu Hoàn rốt cục thở dài, nói: “Ngày hôm nay có người phá rối.”
“Hả? Nhà ma còn có người tới phá rối sao?”
Chu Hoàn chán ghét liếc nhìn anh một cái: “Còn giả bộ cái gì, người nọ giống y hệt với anh, đặc biệt coi thường công việc của chúng tôi.”
Tiêu Linh vội vàng thanh minh: “Tôi không coi thường công việc của cậu! Tôi chỉ là …..”
“Anh chỉ là cảm thấy chán vô cùng, vô cùng giống trò trẻ con!”
Tiêu Linh ngượng ngùng, ngậm miệng.
Chu Hoàn lại nói tiếp: “Ngày hôm nay người ấy cũng thế, vừa vào thì cười, nói cái gì quá giả tạo, quá giả tạo… Tiểu Lệ và Tiểu Ngũ đều bị đả kích lớn, đoán chừng một tháng cũng không có tinh thần đi dọa người…”
•••
Bây giờ Chu Hoàn nhớ tới mà vẫn còn muốn giận, rõ ràng đó sỉ nhục, cậu không sợ du khách nóng nảy đánh cậu, nội dung công việc có hạn, đành chịu thôi, nhưng cậu thì rất ghét người như thế —— Tiêu Linh đã thế rồi, tự cho là có năng lực thừa nhận, nên coi thường công việc của người khác chớ gì, hơn nữa, hôm nay, người ấy còn đáng ghét hơn cả Tiêu Linh, hắn… hắn lại cười hô hố đi ra khỏi hắc ám chi lữ!
Xui xẻo nhất chính là, còn bị lãnh đạo tình cờ nhìn thấy.
Khuôn mặt của lãnh đạo, còn tối hơn cả hắc ám chi lữ, giáo huấn từng người, mỗi người một trận.
Theo lời gã nói thì cách đó hai trăm mét vẫn còn nghe thấy tiếng cười.
Hô! Đây gọi là vang vọng, đây gọi là vui sướng. Lãnh đạo còn tưởng rằng là hạng mục giải trí nào làm tốt quá, thầm nói phải biểu dương thỏa đáng một trận, lời cổ vũ đã nói tới nơi rồi, kết quả đi tới gần nhìn, thiếu chút nữa lưỡi cũng bị rút luôn.
Không ít du khách đi ngang qua: đó là nhà ma sao? Sao lại vui vẻ như vậy a?
Chu Hoàn chưa từng mất mặt như thế, một tổ năm người, đứng thẳng lần lượt nghe giáo huấn.
•••
Tiêu Linh nghe Chu Hoàn nói xong, cũng có chút căm phẫn: “Tên này bị ngốc sao! Không sợ thì không sợ thôi, thế cười cái gì!”
Cơn tức của Chu Hoàn cũng hạ đi chút ít, đau xót cúi đầu xuống.
“Là vấn đề của tôi, chủ đề mỗi quý đều là do tôi thiết kế… Khả năng thiết kế của tôi có lẽ quá thấp, cho nên không thiết kế ra thứ gì có thể dọa người…”
Tiêu Linh thấy dáng vẻ này của cậu, không đành lòng lại đả kích cậu nữa, nhẹ nhàng nói: “Thật ra tôi vẫn muốn hỏi, cậu… sao cậu cứ cố sức làm kiểu công việc khó khăn này vậy?”
Hắn còn thầm nhỏ giọng lướt qua hai chữ ‘nhát gan’.
Chu Hoàn cắn môi ai oán nhìn anh: “Muốn nói tôi nhát gan cứ việc nói thẳng đi.”
Tiêu Linh sờ sờ mũi.
“Nhát gan mới phải huấn luyện a… Tuy rằng không có hiệu quả gì.” Chu Hoàn còn nói, “Anh không phải rất biết cách hù dọa người sao, qua kể cho tôi mấy câu chuyện đi.”
Tiêu Linh không xác định nhìn cậu: “Có thể kể, nhưng mà buổi tối cậu lại không dám vào WC thì làm sao bây giờ? Nếu nhịn quá lâu sẽ không tốt cho cơ thể.”
Lỗ tai Chu Hoàn thoáng cái đỏ bừng, con mắt tròn xoe: “Vậy anh rốt cuộc kể hay không kể?”
“Kể, kể đây, cậu đừng vội!”
Chu Hoàn ngồi thẳng dậy, cầm lấy cái gối ôm vào trong ngực, chuẩn bị tốt để nghe kể chuyện ma..
Cho dù không có cái người tới phá rối kia, cậu cũng muốn nâng cao can đảm, bởi cậu nghĩ mình có phần ỷ lại vào Tiêu Linh.
Cậu hạ quyết tâm, cắn chặt răng: “Kể đi, tôi nghĩ rồi, nhà này tôi vẫn muốn ở, không thể chỉ vì sợ mà kéo anh tới ở cùng được, như vậy không thích hợp cho lắm, coi như là suy xét cho tương lai, một người đàn ông dù sao củng không thể nhát gan hơn cả đàn bà con gái được!”
Tiêu Linh vẫn muốn kéo lớp mặt nạ giả vờ bình tĩnh của cậu xuống, bây giờ cậu rốt cục thừa nhận bản thân nhát gan, nhưng mà Tiêu Linh nghe xong lại thấy khó chịu.
Anh nghiêng đầu: “Cậu… bây giờ đều vì hôn nhân sau này mà chuẩn bị sao?”
Chu Hoàn lắc đầu: “Cũng không phải, tôi chỉ nghĩ… anh không thể theo tôi cả đời, bởi nguyên nhân của bản thân, buộc anh ở cùng tôi, như vậy rất ích kỷ.”
“À ” Tiêu Linh nhìn cậu ý vị sâu xa, “Vậy tôi bắt đầu kể.”
Chu Hoàn gật đầu, ôm chặt cái gối trong tay, còn khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.
Tiêu Linh dịu dàng nhìn cậu: “Biết cố cung chứ.” (có rất nhiều cố cung, như là Tử Cấm Thành, Bắc Kinh, Thẩm Dương, v.v…)
Gật đầu.
“Cố cung có rất nhiều truyện kể thần bí nhé, ông ngoại của cậu của bạn tôi, khi còn trẻ là người giữ cửa tại cố cung,” giọng Tiêu Linh trầm thấp, tốc độ thong thả, đọc nhấn rõ từng chữ một, hơn nữa có năng lực biên soạn(edit) câu chuyện, rất thích hợp để kể chuyện, tâm tình của Chu Hoàn rất nhanh đã bị khơi mào, con mắt trong suốt mở thật to.
“Công việc của ông ấy, rất đơn giản, chính là gác đêm tại một gian phòng bên ngoài cùng của cố cung, giống như phòng trực ban bây giờ ấy. Nhưng mà… những người lớn tuổi khi đó đều nói công việc này không tốt, khuyên ông ta đổi việc khác, ông ấy lại không nghe nha, ông nghĩ công việc này chẳng có gì không tốt, lại nhàn hạ, mỗi ngày chỉ ngủ ở phòng trực ban mà thôi!” Dừng lại một chút, “Kết quả vài năm sau, vấn đề đã xuất hiện, ông ta a, kết hôn rất nhiều năm, cũng không có con. Đi bệnh viện, cũng kiểm tr.a không thấy vấn đề gì.”
Nói đến đó, Chu Hoàn nhịn không được hỏi: “Vì sao vậy?”
“Bởi vì cố cung âm khí rất nặng a.”
“Như vậy sao, hết rồi?”
Tiêu Linh thấy Chu Hoàn thở dài nhẹ nhõm thì cười thầm, anh đâu định kể chuyện gì kinh dị lắm, anh căn bản không định cho cậu cơ hội nâng cao can đảm, cứ nhát gan cả đời như vậy, không phải rất tốt sao?
Anh suy nghĩ một chút lại nói: “Trong cố cung có một nhà trưng bày châu báu, cậu biết chứ?”
Chu Hoàn gật đầu.
“Nơi ấy đều bày đồ trang sức đã dùng của phi tử hoàng thất, châu ngọc mã não này, ngọc bích, trâm cài phỉ thúy gì gì đó, đẹp lắm.”
“Thế nhưng những nhân viên phụ trách công việc kiểm kê bảo vật đau đầu nhất chính là nơi này.”
“Vì sao ư? —— bởi vì, mỗi lần kiểm kê hết các bảo vật, sắp tới thời gian đóng cửa, bọn họ đều có thể nghe ——” Nói đến đây, anh cố gắng kéo dài giọng ra.
Tay Chu Hoàn ôm chặt hai đầu gối ôm, môi đã sắp bị cắn đến trắng bệch.
Tiêu Linh nhân cơ hội ôm đầu vai cậu, một tay giống như trấn an vỗ vai cậu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng tiếp tục nói: “Bọn họ có thể nghe… tiếng móng tay cào lên lớp thủy tinh, còn có tiếng nữ nhân tranh giành nói: ‘Của ta, của ta…’.”
“A a a a ” Chu Hoàn liền vùi đầu vào trong gối ôm, Tiêu Linh vội vàng ôm cậu: “Cậu xem cậu, còn nói nâng cao can đảm, chẳng qua là nghe kể lại, lại bị hù dọa thành như vậy…”
Chu Hoàn chậm rãi thở phì phò, miệng thì hé ra hợp lại, thật vất vả mới khôi phục chút huyết sắc, cậu ném gối qua một bên, nói với Tiêu Linh nói: “Tiếp tục!”
Tiêu Linh thầm bĩu môi, xem ra để nâng cao can đảm, quả là phải bất chấp mọi giá, nhanh như vậy đã muốn gạt tôi sang một bên à?
Tiêu Linh thấy cái dáng anh dũng hy sinh của cậu, trong lòng đặc có phần không đành lòng, nhưng lại thấy rất đáng yêu.
Hắn suy nghĩ một lát, hỏi: “Cậu có biết gác chuông cổ không?”
“Biết, nhưng mà tôi vẫn không rõ, chỗ ấy đâu có gõ chuông, vì sao lại gọi là gác chuông cổ?”
“Chuyện ấy cũng là do dân gian truyền miệng.” Tay Tiêu Linh thắm thiết nắm lấy bả vai Chu Hoàn, thân thể cũng gần lại thêm một chút.” Trước kia hoàng thượng bị chứng co giật, ra lệnh cho những người thợ rèn đúc một cái chuông lớn. Các thợ rèn tụ lại đúc một quả chuông, nhưng kỳ lạ là, đúc mãi cũng không đúc được, lại thấy thời gian báo cáo kết quả công việc càng ngày càng gần, bọn họ rất lo lắng: đây là hoàng mệnh, nếu như đến lúc đó không thể hoàn thành, tất cả đều bị chém dầu, ngay cả người nhà cũng không thể may mắn tránh thoát!”
“Trong đó có một người lớn tuổi nhất, cũng là người thợ làm chuông được kính trọng nhất, ông ta nói với mọi người rằng, nếu như lửa không thể nhóm được, vậy tức là cần người sống hiến tế… Vừa vặn đứa con gái nhỏ của ông ta mang lương khô đến, nghe nói như thế, biết hậu quả của việc không làm được chuông. Nàng nghĩ cả nhà cùng nhau bị chém đầu, không bằng chỉ để một người ch.ết thôi, nếu như hữu hiệu, thì có thể cứu được nhiều người như vậy…”
“Cô gái này tính tình cương liệt, lúc đó tức khắc lao vào trong bếp lò, cha nàng vội vàng chụp lại, cũng chỉ chụp được một chiếc giầy thêu của con gái. Nói đến cũng lạ, người vừa tiến vào trong bếp lò, nước đồng lập tức đổi màu, đoàn người bất chấp bi thương, làm liền cả đêm không nghỉ, quả chuông kia cũng được đúc xong trong ngày hôm ấy.”
“Đến ngày dâng chuông, hoàng thượng cũng nghe nói việc này, lập tức liền phong cô gái kia là trung hiếu nữ nhi —— đúc chuông nương nương, bài vị cũng được để ở lầu đặt chuông.
“Sau đó, hễ vừa gõ quả chuông ấy lên, trong âm cuối vang lên luôn mang theo: âm thanh kỳ —— kỳ. Dân chúng xung quanh nghe xong đã nói, nương nương trở về tìm lại chiếc hài thuê hoa nàng đã làm rơi.”
•••
Chu Hoàn vẫn dựa vào lòng Tiêu Linh, một lát sau mới nói: “… Thiệt ngốc.”
“Đúng thế, con người thời cổ đại còn nhát gan hơn cả cậu, tin tưởng lời nói hiến tế người sống gì đó, vứt bỏ cả tính mạng.” Tiêu Linh nhàn nhạt nói, “Những câu chuyện này, nghe thử thì thôi, ai biết thật hay giả đâu.”
Không biết có phải Tiêu Linh cố ý nói vậy hay không, những việc này có bối cảnh chân thật nhưng cũng có điển cố kể lại, chỉ nghe thì thấy bình thường không có mới lạ, nhưng bất giác lại suy xét, Chu Hoàn càng nghĩ càng thấy sau lưng phát lạnh, tuy rằng Tiêu Linh khuyên cậu không nên tưởng tượng thái quá, nhưng cậu vẫn không nhịn nổi mà nhớ tới từng chi tiết trong câu chuyện. Cậu không khỏi rụt lui vào trong bờ ngực ấm áp của Tiêu Linh, giống như một con chim non tìm kiếm sự chở che.
“Sợ à?”
“Cũng tàm tạm…”
Tiêu Linh níu chặt cánh tay, đặt cằm đối phương lên đầu vai mình, một lát sau, Chu Hoàn yếu ớt nói: “Sau này kể cho tôi nghe nữa, anh có vẻ khá là thạo nhỉ.”
Tiêu Linh nhịn không được mỉm cười: “Thật là, sao cứ càng sợ càng phải nghe chứ.”
Chu Hoàn ngẩng đầu, chăm chú nhìn anh: “Tôi lập tức sẽ thiết kế 《Vực sâu》 làm đề tài chính, không có chút nền tảng thì sao được?”
“Có cần tôi giúp cậu không?” Tiêu Linh thấp giọng hỏi.
Chu Hoàn có phần giật mình: “Anh biết chế tác bối cảnh?”
“Không biết, ” Tiêu Linh lắc đầu, “Nhưng tôi hiểu《Vực sâu》 hơn cậu.”
Hết chap 15