Chương 20

“Anh đừng cho là tôi cái gì cũng không biết!” Chu Hoàn quát khẽ Tiêu Linh.
“Sao?” Tiêu Linh hỏi lại, “Cậu biết cái gì?” Anh một mặt hỏi, một mặt dường vịn tường đứng lên như không, thuận tiện phủi bụi trên người.
•••


Bọn họ đứng ở trước ngã ba đường, Chu Hoàn đưa lưng về phía giữa đường nhỏ kia, phía sau mơ hồ lộ ra ánh sáng yếu ớt, thân hình cậu giống như được những ánh sáng kia xen cắt vào nhau, tôn lên bóng dáng cậu, dáng cậu bởi vì giận dữ mà hít sâu trông lại càng rõ ràng hơn.


Tiêu Linh nhớ rõ con đường nhỏ kia dẫn tới một căn phòng nhỏ hình tròn, ở giữa phòng có chất một đống xương người, trên đỉnh có một ngọn đèn cảm ứng, có người đi qua thì sẽ đột nhiên phát sáng, chiếu vào đống hài cốt ấy….
•••


Tiêu Linh không hề nghĩ đến cách thức này, thực lòng mà nói, tính toán và kế hoạch của anh đều bị mơ hồ bởi một tiếng rống của Chu Hoàn.
Anh không dám suy nghĩ sâu xa, rốt cục thì đối phương đã ‘biết’ những cái gì.


Nhưng theo dáng vẻ thở hổn hà hổn hển của người kia, rõ ràng là tức giận không ít.
—— biết mình đang chiếm tiện nghi của cậu sao?
—— biết là mình lừa cậu?
—— hay là biết mình viết chuyện mình bắt nạt cậu trong tiểu thuyết, đăng lên Internet rồi?


—— hay là, đêm qua cậu căn bản không ngủ… Biết mình si mê sờ mặt cậu sao?
•••


available on google playdownload on app store


Mặc sức liệt kê như thế, Tiêu Linh hoảng hốt phát hiện mình thực sự rất khốn nạn —— bắt nạt người ta thì thôi đi, còn trăm phương nghìn kế chiếm tiện nghi, ăn đậu hũ người ta, đối tượng lại còn là một người đàn ông!
•••


Tuy rằng trong lòng kích động, nhưng Tiêu Linh không biểu hiện ra ngoài, vẫn đang không nhanh không chậm chỉnh sửa bộ quần áo vốn chẳng hề có bụi.
Chu Hoàn cũng bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi: ” Nội dung vừa phỏng vấn anh còn nhớ rõ chứ?”
Tiêu Linh sửng sốt, nhưng cũng bình tĩnh gật đầu.


Chu Hoàn lại tiếp tục nói, “Tôi là cấp hai đai đen Taekwondo.”
Hô hấp Tiêu Linh chợt ngưng lại —— đây là muốn làm gì? Uy hϊế͙p͙ mình? Cảnh cáo mình? Hay là …. Cậu muốn đánh mình?


“Vậy thì thế nào?” Ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng bước chân thì tỉnh bơ bước sang trái hai bước, đồng thời liếc nhìn thân thể gầy gò của Chu Hoàn, không khỏi nhớ tới ID của một độc giả đọc văn của anh: gầy là gầy có bắp thịt.


Chu Hoàn tựa như thở dài: “Từ lúc anh vừa vào động, thì đã không cho tôi bật đèn,” Dừng một chút, tựa như đang lựa chọn từ ngữ: “Còn để tôi cảm thấy cảm xúc khi chạm vào vách tường, vừa rồi lại muốn tôi tháo mắt kính xuống, bây giờ… Bây giờ lại kể cho tôi câu chuyện này, anh, anh vẫn đang, nhân cơ hội…”


Cậu nói xong một đoạn ngắt quãng, từng việc từng việc nói rất êm tai, nói là lên án lại không có chút hữu lực nào, nói là oán giận lại tựa hồ có ý khiển trách nhiều hơn, trong khoảng cách dừng lời, tim Tiêu Linh đập thình thịch —— bị tên ngốc này phát hiện rồi!


Anh nhiều lần nắm tay người ta, quàng vai, thổi khí vào lỗ tai, lại mượn cơ hội mà tạo ra một cái ôm như thật như giả… Những động tác mờ ám này, bây giờ tựa như dòng điện truyền về đầu Tiêu Linh, Tiêu to gan cũng không biết ngượng ngùng vì cái gì, lần đầu tiên cảm thấy mặt đỏ tim đập.


Điều khiến anh khốn cùng hơn cả bị vạch trần, đó chính là Chu Hoàn có thể sẽ không còn để ý tới anh nữa không?
Anh tựa như bị cáo đợi cây búa hạ xuống, Tiêu Linh nhắm mắt lại, thầm co rúm tim lại.
“Anh vẫn đang nhân cơ hội làm tôi sợ!!”
“… A?”


“Anh còn không thừa nhận?!” Chu Hoàn vẫn đang rất phẫn nộ, “Bình thường bắt nạt tôi tôi còn chưa tính, ở đây thế mà càng tệ hơn, đây là nơi tôi làm việc anh có biết không? Cứ thảo luận ra một kết cấu là được rồi, anh không cần gây lắm chuyện thế này, anh mà còn trêu tôi lần nữa, bảo tôi, bảo tôi sau này còn làm việc thế nào —— lúc làm việc trong động này, nhất định sẽ nhớ tới câu chuyện anh đã kể qua, cái câu chuyện ch.ết tiệt này!


Oan quá, thật sự là oan quá đi mà.


Nghe nói thế, Tiêu Linh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, anh thở dài một hơi, tựa trên vách tường phía sau, quần áo dán trên lưng mới phát giác là vừa lạnh vừa dính, lại bị con chim ngốc này dọa ra một thân mồ hôi lạnh, anh nhẹ nhàng vỗ ngực, thầm nghĩ uy danh Tiêu to gan này rốt cục đã mất trong tay con chim ngốc này rồi.


“Chu Hoàn…” Vậy mà bây giờ mới phát hiện mình đang cố ý dọa cậu, nên nói cậu chậm hiểu, hay là đáng yêu?
Chu Hoàn nắm chặt tay, là tại vận số, đặc biệt vừa nghĩ đến mình vừa rồi nằm tê liệt trong lòng người ta, lòng càng buồn hơn.


—— có người ra vẻ là vì phô trương thanh thế, có người ra vẻ là vì che giấu tự ti, Chu Hoàn chính là cả hai loại người này.
Đã là người thích ra vẻ nhất định rất sĩ diện, nhưng mà trước mặt Tiêu Linh đây, toàn bộ mặt mũi đều đã sớm mất sạch sẽ.


Ai cũng nói ánh mắt nhạy cảm có thể phát hiện ra cái chân, thiện, mỹ, nhưng Tiêu Linh này, vì sao luôn bới móc điểm yếu của cậu?
Chu Hoàn không muốn để ý đến anh, cổ họng tắc nghẹn nói không nên lời.


“Chu Hoàn?” Tiêu Linh tiến về phía trước hai bước, Chu Hoàn không hề động dậy, anh lấy đèn pin trong tay cậu qua.
“Tách”, ngọn đèn đột nhiên soi tới.
“Xin lỗi.” Tiêu Linh nhìn chằm chằm đối phương đang nhắm chặt mi mắt bởi vì không thích ứng tia sáng, “Thực sự, xin lỗi.”


Chu Hoàn chậm rãi mở mắt ra, gương mặt Tiêu Linh tràn ngập thành khẩn và áy náy lập tức ùa vào tầm nhìn của cậu.
Môi cậu mấp máy muốn nói chuyện, lại không biết nên nói cái gì.


Tiêu Linh tiếp tục nói: “Tôi có thể là có phần quá đáng, thực sự, rất xin lỗi. Là phương pháp của tôi sai, tôi đã quên cảm nhận của cậu.”
“Nhưng tôi ngày hôm nay, thật là muốn giúp cậu mới tới…”


“Tôi…” Chu Hoàn cúi đầu, hờn giận và dũng khí vừa rồi tựa như tan biến trong tối tăm, không thể thấy được nữa, đối mặt với vẻ mặt trang nghiêm hiếm có của Tiêu Linh, cậu lại có phần xấu hổ. “Tôi… tôi cũng có hơi quá đáng.”


“Tôi biết tính cách tôi có điểm không tốt, tôi chỉ là … Không thích tỏ ra yếu kém trước mặt người khác, nhưng mà, nhưng mà anh… Anh luôn vạch trần tôi… hết lần này đến lần khác…”
Cúi đầu, Chu Hoàn cắn chặt môi nói mấy câu tựa như đang do dự, thực sự rất đáng yêu.


Ngực Tiêu Linh tựa như bị ai đó nhét một miếng bọt biển to đùng vào đó, nhu tình không biết tuôn ra từ nơi đâu, cứ thế từng chút bị hút hết vào, rồi dần dần căng tràn.
Anh kìm lòng không đặng kéo cái tay đang loay hoay góc áo của đối phương, tia sáng của đèn pin bởi vậy mà rung chuyển một phen.


“Lúc nào cũng giả vờ bình tĩnh như thế, sẽ mệt ch.ết đi được, cậu không cần như vậy.”
Chu Hoàn ngẩng đầu, nhìn anh một lúc, nhẹ giọng nói: “Tôi quen rồi.”
─── thực sự là chú chim ngốc nghếch, bướng bỉnh.


Bướng bỉnh, là một tính cách Tiêu Linh đánh dấu trên người cậu. Ngoại trừ nhát gan, thích ra vẻ, đáng yêu, đó là một tính chất đặc biệt mới.


“Nè, chờ đã, cậu vừa nói… cậu là đai đen Taekwondo gì gì đó, là muốn đánh tôi sao?” Sau khi bình tĩnh trở lại, Tiêu Linh bỗng nhiên nghĩ tới cái đó.
“À… Khụ khụ!” Mặt Chu Hoàn như bị thiêu cháy, “Tôi quên rồi!”


Tiêu Linh nhìn chằm chặp vào vành tai hơi mỏng của cậu, “Tôi phải xác định an toàn ở hang động này, cùng với, an nguy của tôi sau này.”
“Cái kia… Tôi nói là do giận mà thôi.”
Tiêu Linh nói giọng kỳ kỳ: “Cấp hai đai đen Taekwondo, rất lợi hại nha.”
“Đừng nói nữa, tôi không có ý đó…”


“Vậy là ý gì?” Tiêu Linh không buông tha, mãi đến khi mặt Chu Hoàn cúi thấp xuống sắp không thấy đường, mới buông tha cậu, nhưng vẫn quanh quẩn với đề tài ấy: “Nhìn không ra cậu gầy thế này mà lợi hại phết nhể.”
“Là luyện lúc học đại học, bây giờ đã lâu không luyện.”


“Vậy còn căn bản không?” Tiêu Linh suy ngẫm, “Như là, nếu xảy tranh chấp gì gì đó, có thừa sức chế ngự một người đàn ông thành niên không?”


“Không dám nói, tôi chưa tập qua cái đó, năm đó học cái này chỉ là để phòng thân.” Chu Hoàn dừng bước chân, nghiêm túc biện giải cho mình: “Chúng tôi chủ yếu là tránh né tổn thương, sẽ không xảy ra xung đột chính diện với du khách.”


“Như vậy à… Vậy nếu như ngộ nhỡ xảy ra xung đột? Như là… như là không ở đây, mà ở bên ngoài.”
“Vậy phải xem tình huống rồi, tôi không có kinh nghiệm thực chiến, rất có khả năng thất bại.”
Nói xong, để tránh cho đối phương tiếp tục hỏi tiếp, Chu Hoàn đi về phía ánh sáng.


Tiêu Linh chậm chạp theo ở phía sau.
… …
Hai người đi thẳng tới gian phòng hình tròn có chứa trang bị điều khiển giọng nói, Tiêu Linh chăm chú nhìn một lượt, nêu ra kiến nghị của bản thân.


“Ngốc quá, một đống đồ sáng choang thế này, tuy rằng làm khá là khéo léo, nhưng một chút hiệu quả cũng không đạt được.” Anh xách một quả sọ ni lon lên, búng thử vào đó, trên đỉnh ngọn đèn lóe lóe đáp lại, “Đặc biệt là loại đèn điều khiển bằng giọng nói này, vừa nhìn đã biết là kết quả của khoa học kỹ thuật, tách một cái đã đưa du khách trở lại hiện thực rồi, ý và cảnh thiết kế trước đó sẽ thành uổng phí!”


Thấy sắc mặt Chu Hoàn không dễ coi cho lắm, anh nói vội: “Đương nhiên, dự tính ban đầu của ngọn đèn là rất tốt, thiêu thân lao đầu vào lửa mà, tìm kiếm hồi lâu trong bóng tối, mọi người nhất định sẽ đi về phía ánh sáng này. Thế nhưng, hù dọa người không phải dựa vào số lượng mà phải tiến hành theo chất lượng.”


“Giống như chuyện tôi vừa kể ấy, từng chút từng chút hấp dẫn một, trước khi vạch trần đáp án còn phải thay đổi bất ngờ, thế mới thú vị. Dù sao hiệu quả âm thanh cũng phải sửa, ngay cả ngọn đèn này cũng phải sửa lại… còn sửa thế nào? Cậu nghe thêm mấy kịch truyền thanh về chuyện ma, rồi tự đưa ra giả thiế, về phần ngọn đèn này ấy, hai ngày này tôi sẽ suy nghĩ giúp cậu.”


Kỳ thực từ lúc nói tới ‘cảm xúc’, Chu Hoàn đã thoải mái tiếp thu, bây giờ Tiêu Linh dù có nói muốn hủy mọi thứ, cậu cũng sẽ tin ấy chứ.


Lúc ra khỏi Hắc ám chi lữ, trời đã tối rồi, Tiêu Linh và Chu Hoàn nhìn sao đầy trời đều có cùng một cảm giác bừng tỉnh mấy đời —— trong lúc vô thức đã mất nhiều thời gian như vậy.


Tuy rằng cãi nhau có phần không thoải mái, nhưng có thu hoạch lớn, hơn nữa, Tiêu Linh xác thực rất tận hết trách nhiệm, khai thác triệt để dòng suy nghĩ của Chu Hoàn, quân sư này dùng được lắm.
Hai người tùy tiện ăn chút gì ở một quán nhỏ gần đó, rồi ngồi xe của Tiêu Linh về nhà.


Hai người đều rất mệt mỏi, không hẹn mà gặp cũng không muốn nói, nhất thời im lặng, Chu Hoàn và Tiêu Linh đều vận động đầu óc quá độ, chỉ là một người là vì công việc, một người là vì lấy công làm riêng.


Bỗng nhiên Chu Hoàn quay đầu, nhớ tới gì đó: “Tiêu Linh, anh có phát hiện bản thân anh ngủ xấu lắm hay không?”
Tiêu Linh chân đạp mạnh thắng xe, chiếc xe tựa như nhảy dựng lên, “A?”
“Anh mộng du.” Chu Hoàn nhỏ giọng nói.
Tiêu Linh nhìn thẳng phía trước, mắt hơi đỏ, “Tôi… đã làm gì rồi?”


Chu Hoàn rất cảm thông vỗ vỗ vai anh, “Không có việc gì, giấc ngủ bị quấy rầy thôi, ta hiểu mà.”
Nhìn sắc mặt anh không còn đỏ lắm mới tiếp tục nói: “Đêm qua, anh ngồi dậy, đứng nửa ngày ở đầu giường tôi…”


“Ha hả… Dọa cậu rồi sao.” Tiêu Linh cắn răng bẻ tay lái, nhóc này, thì ra là giả bộ ngủ.
“Vậy thì không có,” Chu Hoàn lắc đầu, “Bởi vì, tôi có lúc cũng sẽ như vậy.”
Hết chap 20






Truyện liên quan