Chương 39
“Thoải mái không?” Vẫn cố ý dừng ở rốn, hơi nóng phả ra khiến từng lỗ chân lông gần bên đều nở ra.
Thoải mái. Nhưng Chu Hoàn lắc đầu.
Tên kia, không phải nói giúp cậu sao? Không chạm thì giúp kiểu chi?
Cách mép quần sịp chỉ còn mấy mm mà anh lại ngừng tay, chỉ thè đầu lưỡi đảo quanh nơi thắt lưng.
Anh ta đang cố ý!
“A… ư…” Chu Hoàn khó nhịn xoay xoay háng.
“Em muốn tôi chạm nó sao?”
Chu Hoàn vẫn im lặng, chỉ lắc đầu không thôi.
Aizz, em cứ giả vờ đi.
Chiếc quần sịp nhạt màu, ở giữa đã hơi ươn ướt, nhất định nhịn rất khổ cực.
Nhưng mà… đối phó với tên miệng thì nói một đằng mà lòng thì nghĩ một nẻo này, một đòn trúng giữa mới là quan trọng nhất, để cậu ăn ngon bén mùi ăn mãi, sau đó… Tiêu Linh cách quần sịp, xoa lên tính khí của đối phương.
“A!” Chu Hoàn phát ra tiếng thở nhẹ biến độ, thắt lưng run mạnh lên, phía dưới cơ hồ đã ló đầu ra.
“Còn không thừa nhận… Đã hưng phấn đến thế rồi.” Tiêu Linh gạt mép quần sịp của cậu ra một chút, đầu đỉnh ướt át lập tức được tự do nẩy bật lên.
“Anh… Nhìn cái gì vậy!” Ý thức được chỗ riêng tư đang bị nhìn chằm chằm, Chu Hoàn xấu hổ lấy tay ngăn lại.
“Ngăn cái gì mà ngăn!” Tiêu Linh nhẹ giọng nói, cũng nhanh chóng cởi hết chiếc quần con, bộ phận đậm màu ở giữa hai cẳng chân trắng nõn chợt loé lên, Chu Hoàn khép hai chân lại, cuộn người định đứng dậy.
Tiêu Linh thấp giọng nói: “Đều là đàn ông con trai, ai mà không có?”
Lời này chẳng có lập trường chút nào, ánh mắt của anh, cứ nhìn chằm chằm, dường như muốn đem người ta ăn sống nuốt tươi vậy.
“Nè, đã nói để tôi giúp em rồi, đừng khiến tôi cứ như cường bạo vậy chứ?” Tiêu Linh cố sức bình tĩnh nói – cái tư thế nằm nghiêng này thật làm người ta mơ màng, anh cẩn thận nuốt nước miếng.
Hình dạng mông Chu Hoàn khá tuyệt, hơi vênh vểnh, khe mông trông sâu hút, anh cơ hồ sắp nhịn không nổi muốn dùng ngón tay, dùng đầu lưỡi, dùng bất luận một bộ phận nào đó… đi cảm nhận nơi đó rồi.
“Còn sợ bị đàn ông nhìn ư?” Lại thêm một câu khiêu khích nữa, “Đồ nhát gan.”
“Ai, ai sợ…” Chu Hoàn trừng mắt nhìn. Mịa nó, là anh ta phục vụ cho mình, mình khẩn trương làm gì!
… … … … …
Tiêu Linh thoả mãn cầm phân thân thẳng tắp, dễ thương của Chu Hoàn lên. Y như trong tưởng tượng của anh vậy, lúc hưng phấn hoàn toàn trông càng ưa nhìn.
Lớp da màu đỏ thịt bởi vì cương cứng ứ máu mà có màu đỏ đậm, đầu đỉnh màu hồng nhạt ướt sũng, nơi khe cũng ươn ướt sang sáng y như chủ nhân của nó hơi bất an run rẩy, phần túi nang lại vẫn lạnh lẽo.
Tiêu Linh một tay vuốt ve hành trụ, tay kia phủ xuống dọc theo gốc rễ, ấn nhẹ, Chu Hoàn không thể chịu nổi, người run lên.
Lần đầu tiên bị người không phải mình cầm lấy, thưởng thức, cả người Chu Hoàn đều như sắp cháy, trong cảm giác thẹn thùng còn có vui sướng không thể quên nổi, toàn bộ cảm giác như đều tập trung nơi tay người.
Nơi ngón tay xẹt qua, chính là thiên đường.
“Ư… đừng nhìn nữa….”
“Đẹp mới nhìn chứ.” Tay Tiêu Linh dùng sức ấn, lại bức đầu đỉnh ấy thêm vài phần.
“A… đau…” Chân Chu Hoàn bất an kẹp chặt, tính khí lại vẫn duy trì độ cứng như cũ.
“Đệ đệ em so ra thành thực hơn em.” Tiêu Linh trêu cậu một câu như vậy.
“Đệ đệ?” Sợ run một chút mới phản ứng được đệ đệ Tiêu Linh ám chỉ là đệ đệ nào, tiểu phúc cũng trở nên nóng, không biết là do xấu hổ hay buồn bực, cậu từ từ nhắm hai mắt lại, nói: “Cái tên biến thái nhà anh.”
Tiêu Linh cúi đầu mỉm cười, cúi người xuống, lại dùng miệng nói với tiểu đệ đệ của Chu Hoàn: “Nè, cậu thật xinh đẹp đó.” Giống như một cây hoa hồng màu hồng nhạt ấy. Tiêu Linh nhìn mấy ngọn nến đang cháy, nghĩ như vậy. Sau đó, anh ngậm lấy.
“Anh làm gì… Bẩn!” Chu Hoàn sợ hãi, cố sức đẩy vai anh.
Tiêu Linh tăng độ mạnh muốn ngoạm một phát, phát ra tiếng ‘chụt’, động tác từ chối của Chu Hoàn cứng đờ, kình lực bị thoát sạch sẽ, tiếng phản đối cũng trở nên bất định: “Đừng… a a…”
Tiêu Linh dùng đầu lưỡi chen vào lỗ hổng ướt át, mấy giọt niêm dịch càng chảy ra mau hơn, chuyển động ấy khiến khoang miệng càng thêm tự nhiên.
Mông Chu Hoàn chật căng, giống như một con ngựa khoẻ nhảy nhót, Tiêu Linh nhịn không được bóp một cái, dùng sức vuốt ve, “A ợ… a…” Chu Hoàn bất giác ưỡn hông lên, tay đẩy vai anh đổi thành tóm lấy, ngay cả hai chân co quắp ban đầu kẹp chặt cũng thả lỏng, mở ra, Tiêu Linh mượn cơ hội điều chỉnh tư thế, chôn mình giữa hai chân đang mở, đưa tính khí nhét sâu thêm vào miệng.
Lấy tay vuốt ve da thịt chung quanh khí quan, nó vừa non mịn, mềm mại, tất cả những gì bí ẩn nhất thuộc về Chu Hoàn, đến ngay cả nếp nhân giữa phần túi nang cũng không buông tha chứ nói gì đên phần khe mông thần bí sâu hun hút.
Ngọn nến im lặng cháy, ngay cả hương hoa hồng cũng trở nên *** mỹ.
Chu Hoàn nghĩ mình sắp trở thành một vũng nước đường hay là cái gì đó tương tự như vậy, bởi vì tiếng mà Tiêu Linh phát ra thực sự quá chi siêu việt lạ thường, cái loại hút ɭϊếʍƈ mạnh mẽ, giống như đang ʍút̼ kẹo que hay là ăn mì sợi ấy, đến ngay cả cái tiếng sột soạt húp nước canh lọt vào tai cũng làm người ta cảm thấy thẹn, nhưng lại thần kỳ… thoải mái.
“A…” Thoải mái làm cậu cơ hồ muốn khóc.
Ngoại trừ vui sướng được bao chặt lấy, tất cả những cái khác đều không thấy, những bộ phận khác như cũng hoà tan, biến mất, ngay cả phần không hay lộ ra ngoài cũng bị chăm sóc sạch sẽ, loại cảm giác ấy… làm cậu chỉ có thể mặt đỏ tới mang tai mở rộng chân ra, nâng thắt lưng lên mà hưởng thụ.
Thì ra hai người làm loại chuyện này, lại có cảm giác như vậy… Chu Hoàn mơ mơ hồ hồ nghĩ, nếu như vậy, tựa hồ còn thân mật hơn cả quan hệ máu mủ ruột rà.
… … …
“Đã muốn làm từ lâu rồi…” Tiêu Linh mơ hồ nói.
Thực sự đã muốn làm từ lâu rồi. Gạt bỏ toàn bộ phần vỏ cứng nguỵ trang, buộc cậu lộ ra phần trong mềm mại. Lần đầu tiên anh gặp cậu đã nghĩ, thật không tốt. Lần lượt phát hiện, cậu nhát gan, cậu bất an hết lần này đến lần khác phá vỡ, nhưng lại thấy vẫn không đủ. Thì ra là phải như vậy – trở thành người có quan hệ thân mật nhất với cậu, thấy nỗi lòng bí ẩn nhất của cậu, có một không hai, chỉ có một mình Tiêu Linh anh có thể chứng kiến.
“Tôi yêu em…” Nói xong, Tiêu Linh đẩy nhanh động tác phun ra nuốt vào, một lần nuốt dở chừng, một lần nuốt hết cả gốc, nhưng mắt vẫn nhìn chăm chú vào vẻ mặt Chu Hoàn.
Không biết có phải bị những lời này kích thích hay không, hay là bị động tác này, đồng thời kích đến mà Chu Hoàn phát ra tiếng thở dốc như tiếng khóc, “A!” Mở trừng mắt, chống lại đường nhìn của Tiêu Linh rồi lại nhắm mắt lại, lông mi rung rung, “Dừng! Dừng… tôi…a…”
Tiêu Linh đè tay cậu lại, đưa chúng sang hai bên người, ghìm chặt, đẩy nhanh động tác.
Thắt lưng Chu Hoàn ưỡn cao cao, nhịn không được hùa theo luật động của anh, “Dừng! Tôi… không được…” Lại mở mắt ra, đã vương hai giọt lệ.
Tiêu Linh cảm thấy thứ gì đó đặc và sền sệt, bắn ra như khói lửa, sặc vào họng anh.
Anh lẳng lặng cảm nhận, mãi đến khi bắn tinh xong mới buông tay Chu Hoàn ra, ngẩng đầu.
“Tôi… tôi đã nhắc anh rồi…” Chu Hoàn nhìn khoé miệng anh, con mắt trừng to, vừa ấm ức vừa xấu hổ, giống như con mèo không cẩn thận tiểu bên ngoài bồn vậy, lúng ta túng lúng.
Tiêu Linh cũng không nghĩ sẽ tới nước này.
Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu anh chạm vào khí quan của người con trai khác – còn là dùng miệng nữa chứ. Còn ăn hết… Nhưng trong thoáng giây đó, cảm ứng được kích động của Chu Hoàn, anh đương nhiên muốn cho cậu thứ tốt nhất. Đây là cái gọi là kính dâng vì tình yêu sao… Thực sự là.
Anh lau lau khoé miệng, cũng có chút xấu hổ.
“Thoải mái không?”
Chu Hoàn gật gật đầu.
“Vậy…” Tiêu Linh vô thức cúi đầu nhìn mình.
Tiêu tiểu huynh đệ đáng thương đã ló đầu trong quần con lâu lắc rồi.
“Hả?” Chu Hoàn ngây ngốc há miệng.
Tiêu Linh thở dài: “Tôi biết em không biết dùng miệng, vậy… lấy tay được chứ?”
“…” Chu Hoàn rụt người vào chăn.
Đây gọi là ngôn ngữ cơ thể đấy. Tiêu Linh lập tức hiểu rõ.
Anh nhìn chằm chằm hồi lâu, sau thì liền ỉu xìu xoay người đi vào WC – cái tình yêu ch.ết tiệt này!
Đêm đó Chu tiểu huynh đệ được luân phiên hầu hạ mà thăng thiên trong môi lưỡi và ngón tay còn Tiêu tiểu huynh đệ thì ấm ức cùng ông bạn 5 ngón chơi trò truy đuổi trong WC.
Khi đầu đỉnh rốt cục không cam lòng phun ra bạch trọc, Tiêu Linh mở nước nóng, lớn tiếng ngân nga.
“Lạnh a lạnh – đau a đau – hừ a hừ – lòng tôi a cầm thứ tôi đưa, ăn thứ tôi phun… nợ tôi bù lại, trộm gì thì đưa ngay đây… Ơ ơ ơ ơ ơ yêu yêu yêu…”
Tiếng hát truyền ra từ WC, Chu Hoàn một thân sảng khoái chuẩn bị đi ngủ bĩu môi – tôi lại không ăn anh, muốn cho cũng là anh cho.
Hết chap 39