Chương 45

Tuần hoàng kim của tháng 10 cuối cùng cũng tới, ngày đó khách hàng cực kỳ nhiều, đặc biệt là những đứa bé, túm áo quần cha mẹ lủi nhanh như thỏ, Tiểu Lệ dùng miệng lưỡi mãi mới khuyên được 105 đứa muốn vào nhà ma ‘chơi một chút’ thôi ý định được.


Chu Hoàn và Lão La, Tiểu Ngũ thì vẫn ở tuyến đầu phấn đấu hù doạ người ta, không có chút cơ hội xả hơi nào cả, vất vả làm việc tới hơn mười giờ khu vui chơi mới đóng cửa, Chu Hoàn bấy giờ mới mang cơm đã nguội ngắt về nhà.


Trên tàu điện ngầm, cậu nhìn thấy hàng chữ in to trên tờ báo giấy cô bé cầm bên cạnh mới nhớ ra: à, hôm nay là ngày phát hành sách đây.
Cậu liếc mắt sang, chỉ mang máng thấy hai chữ ‘bán chạy’, Chu Hoàn giật giật khoé miệng.


Tiệm sách tiểu khu đã đóng cửa, Chu Hoàn nghĩ: đúng lúc, đỡ phải do dự coi có nên bớt tiền mua một quyển ‘ủng hộ’ sách thật của người kia hay không.


Chẳng ngờ vừa mới đi vào hành lang, bác gái nhà bên đã đẩy cửa ra, “Tiểu Chu về rồi à? Chuyển phát nhanh của cháu này, bác ký giúp cháu rồi đấy.” Thấy Chu Hoàn muốn đưa tiền, lại vội vàng khoát tay: “Không cần, tiền do bên chuyển trả!”
“À, cháu cảm ơn bác.”


Chu Hoàn nhận vật thể hình chữ nhật được đóng gói kín kẽ kia, sờ nắn một hồi cậu đoán đó là một cuốn sách.
Mở cái túi giấy dai dày dặn ra, hàng chữ in ‘Giả bộ bình tĩnh’ tinh xảo đập vào mắt.
Cậu nhịn không được, cười phì một tiếng, tiện tay ném sang một bên.


available on google playdownload on app store


Đây coi như là quà gửi cảm ơn nguồn linh cảm sao? Vậy quà này cũng nhỏ quá đi?
Tắm rửa xong còn chưa ngủ, trong lúc chờ tóc khô tự nhiên, cậu lại xem TV, đổi sang kênh tin tức giải trí đêm khuya.


Chu Hoàn khinh thường nhìn màn hình – quả nhiên lại đang phát sóng hội phát hành sách mới hồi sáng của người kia, ký giả, fan chiếm gần hết hội trường, Tiêu Linh ngồi trước microphone như thần, đeo quả kính râm trông hắc xì dầu, khá hình tượng, bên tay là một chồng sách ‘Giả bộ bình tĩnh’, phía sau là một biểu ngữ to đùng, từng hàng chữ đỏ au, to đùng ‘Phản sách lậu, bảo vệ quyền lợi!’ ‘Ủng hộ bản chính, chính là ủng hộ nguyên sang(1) của chúng ta!’


Còn không kịp hừ lạnh, hình ảnh loé lên một phát, lại chuyển sang hình ảnh ở phòng chỉ đạo phát sóng, MC đang nghiêm trang đọc lời bình.


“… Về chuyện Tiêu to gan bảo vệ quyền lợi, ý kiến mỗi nơi khác nhau, có người cho rằng hành động ấy có phần dư thừa, cái gọi là bản chính ‘Giả bộ bình tĩnh’ trên giá, chẳng qua là chiêu bình cũ rượu mới, cố gắng trong lúc sách lậu đầy rẫy ngăn cơn sóng kiếm về chút lợi…”


“… Đương nhiên cũng có người giữ thái độ trung gian… Không thể không nói, lần công khai bảo vệ quyền lợi sách này đã thành công giữ được súng đầu tiên ủng hộ quyền lợi văn học nguyên sang trên internet, 80% võng danh biểu thị: hi vọng bản gốc ‘Giả bộ bình tĩnh’ của Tiêu to gan thật sự có thể theo như lời anh nói, nội dung xác thực khác biệt với sách lậu…”


“… Theo tiết lộ của người mê sách về bản sách lậu ‘Giả bộ bình tĩnh’ thì quả thực bản sách lậu này trước sau xuất hiện tình tiết không đồng nhất, các loại văn phong bất đồng, còn theo một phận người mê sách đã đọc phần dang dở trên mạng thì cho rằng, bọn họ vô cùng chờ đón bản chính ra mắt, bởi vì có người nói sách ấy sửa đi phong cách cay độc sắc bén ngày xưa của Tiêu to gan, đọc phần đăng công khai thì thấy, nội dung khá ấm áp thú vị, tính thực tế đạt 70% so với nhật ký sinh hoạt của bản thân tác giả…”


“Bụp!” Màn hình đen xì.
Chu Hoàn ném điều khiển từ xa đi, cầm cuốn sách bị ném bên dưới sô pha lên.
Trong đầu, giọng nói bình thường của MC không ngừng lặp đi lặp lại – tính thực tế đạt 70% – nhật ký sinh hoạt!!
Không phải đâu – không phải đâu!!


Nếu tên kia dám viết ra ‘nội dung chân thực’ không biết xấu hổ đó trong truyện, cậu nhất định đánh bay anh tới nước Trảo Oa(2) luôn!!
Chu Hoàn lật nhanh mấy trang giấy, đọc cẩn thận không bỏ bất cứ một dấu chấm dấu phẩy nào, đương nhiên càng không bỏ qua những mờ ám giấu giữa những hàng chữ.


Qủa là nhật ký sinh hoạt – đồng chí Chu Hoàn coi như có quan hệ rất thân mật rất thân mật với Tiêu Linh, cậu thấy mình có quyền lên tiếng.


Trong lúc cầm cuốn ‘Giả bộ bình tĩnh’, cậu luôn có một ảo giác, tựa như cậu không phải đang cầm sách, cũng không phải một người, mà giống như Tiêu Linh đang ở bên cậu, sát ở bên cậu nói: “Được rồi… Không phải anh cố ý hù em đâu, chỉ là kể một câu chuyện mới thôi mà…”


“Sợ bóng đêm? Là sợ bóng đêm phải không?”
“Có anh ở đây không cần sợ nữa, cũng không thể sợ tối mà không dám vào WC nhá… Nghẹn quá hỏng thận thì sao giờ?”
Giọng nói Tiêu Linh từ trên giấy, sống động quanh quẩn bên tai.


Những câu chữ thật thà này, không có bất kỳ vật trang trí xinh đẹp nào, nhưng nó khiến Chu Hoàn thấy ngất ngây, cứ như là thời gian trở lại, trở lại những ngày tháng chưa biết sự thật.
Thiệt là chân thực mà…


Đây đâu phải đang đọc sách, rõ ràng là bản thân Tiêu Linh ngồi bên cạnh kể chuyện cho cậu nghe.
Vượt qua những chi tiết sẽ phơi bày tình huống cụ thể, cũng lảng tránh lối kỹ xảo ‘tiến triển thực chất’, chỉ đơn thuần kể lại những sự việc đã xảy ra ở đây, trong căn phòng nhỏ này.


Những cuộc cãi vã, động tay động chân nho nhỏ.
Thì ra… thời gian ấy anh nghĩ như vậy.
Thật xấu xa.


Chu Hoàn lật trang giấy, thi thoảng lại phát ra tiếng cảm thán như vậy – thật xấu xa, thì ra là bị tên kia giấu dưới giường… Thảo nào lần trước mất điện, anh nói để anh tìm nến cho, vừa tìm thôi mà đã sờ thấy ngay rồi.
Oh, shit!


Thì ra ngay cả lần trước mất điện cũng là giả – khó trách anh ta không muốn mình kéo rèm cửa ra. Nhưng tiếng sấm hôm đó là thực, lòng bàn tay ấm áp che lỗ tai cậu lại cũng là thực… Làm sao bây giờ.
Không biết cậu đã đọc bao lâu, mãi đến khi cậu lật tới một tờ, nhìn thấy ‘Lời cuối sách’.


“—- xin lỗi.
—– không biết em có thể nhìn thấy nơi này không, nhưng anh tưởng tượng ra cảnh em nhìn thấy, nói với em mấy câu này được không?
Anh vẫn là một người rất ấu trĩ, điểm ấy từ chuyện anh làm với anh là có thể thấy được, anh xin lỗi.
Nhưng em cũng có trách nhiệm.


Sao có thể dễ thương vậy chứ. Mỗi lần thấy em sợ, cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng khoé mặt lại có chút đo đỏ, anh càng muốn… chọc em thêm chút nữa chơi.
Thực tế thì anh đã làm như vậy.
Xin lỗi em.


Nhìn thấy cuốn sách này, có lẽ em sẽ giận, nhưng anh thực sự muốn để em thấy, không còn cách nào khác cả.


Em có thể coi đây là một lời xin lỗi trịnh trọng nhất, cũng có thể coi nó là một lời bày tỏ chân thực nhất, đúng thế, anh yêu em. Tuy anh đã từng nói anh yêu em rất nhiều lần, song chúng đều đã tan mất khi chân tướng bị vạch trần.


Anh sẽ không trốn tránh trách nhiệm, đúng là anh đã sai rồi. Aizz, anh còn rất nhiều sai sót, đếm không hết được, nhưng em nhất định đều biết hết.
Nhưng anh cũng yêu em, chuyện này chắc chắn em cũng biết.”
Lời cuối sách kiểu gì vậy!


Chu Hoàn thề cậu cả đời chưa từng đọc một lời cuối sách nào quái lạ và lung tung kiểu này!
Nhưng cũng không có lời cuối sách nào, gắn bó chặt chẽ với cậu như thế cả.
299 chữ, cậu nhìn lâu thật lâu.
… … … … … … … … … …
Ngày hôm sau cậu tới khu vui chơi rất sớm.


Nắng sớm tháng 10 giống như một tổ khúc lôi cuốn, những chiếc lá cây rơi lả tả từ trên cây xuống cùng với tiếng hót chào buổi sáng của những chú chim khách, ngoại trừ những nhân tố ấy thì không có một tiếng người nào.


Bởi vì khi cậu định đi ngủ, phát hiện trời đã tang tảng sáng, dù có thể ngủ tiếp mấy tiếng nữa nhưng lúc tỉnh dậy mắt cũng nhất định bị sưng phù lên, cho nên, Chu Hoàn dứt khoát làm người đầu tiên mở cửa phòng làm việc, cầm chổi vào động, tiến hành công việc quét tước thường lệ.


Haizz, hôm qua nhiều người quá, bảo vệ thế nào cũng vẫn để lại bao nhiêu là rác rưởi.
Aizz… Vân tay in trên tường, bã kẹo cao su, huy hiệu, cúc áo rơi từ trên quần áo xuống, khăn tay vò nhăn nhúm thành nắm… Hử? Giày cao gót của ai đây, đúng là… giày rớt cũng không tới báo mất đồ.


Đồ vật trong túi rác theo phía sau Chu Hoàn càng ngày càng nhiều lên, cậu nhìn nơi đã từng cùng nhau bày mưu tính kế với anh mà lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.


Qua 11 lại phải đổi chủ đề mới nhỉ, nhớ tới khi đồ, mọi người còn cùng nhau thề rằng, chúng ta có thể tiếp tục sao chép nội dụng của ‘Vực sâu’!


Lúc ấy, Tiêu Linh là nguyên tác đang suy nghĩ nghĩ nhỉ? Có phải trong lòng thầm khinh bỉ bọn họ, anh gióng trống khua chiêng ‘bảo vệ quyền lợi’ như thế, sao còn chưa tìm tới chỗ cậu tính sổ chứ?
Bất tri bất giác, cậu đã quét tới cuối.


Cậu đi tới phòng nhỏ hình tròn treo đầy dơi. Liếc mắt đã thấy đống rác to tướng ở chân tường.
Chu Hoàn sợ run người, lập tức giơ chổi lên định lượn qua đi ra ngoài.
“Đống rác” lập tức bắn người lên, một bước sải dài tới trước mặt cậu, kêu: “Chu Hoàn!”






Truyện liên quan