Chương 20
Nửa đêm, tôi bị ác mộng làm tỉnh giấc.
Trong mơ, có một người con trai, xuất hiện lặp đi lặp lại từ lúc tôi học trung học rồi đến đại học. Chiếm cứ toàn bộ thời gian của tôi.
Vì chuyện học hành mà chúng tôi gây gổ, từ cãi nhau trở thành yêu nhau, dưới trời tuyết trong đêm Giáng Sinh, anh ta hôn tôi… Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi!
Ngày hôm sau tôi bị sốt cao, không thể tham gia cuộc thi, anh ta xoa đầu kêu tôi ngốc, tôi giận mắng anh ta, “ngu ngốc” trong đồng âm với từ ch.ết trong tiếng Ý …
Sau đó, một đống hỗn loạn ngắt quãng….
Tôi và người nhà cãi vã, ảnh chung của tôi và anh ta, nụ cười của anh ta, hai mắt tôi đẫm lệ, sân bay, Vancouver ở Canada, Marseilles ở Pháp, Aegean Sea…
Tiếng phanh xe chói tai…
Và khuôn mặt người đó, tôi không thể nhìn rõ được.
Giấc mơ này luôn lặp lại mấy năm nay, nhưng lần này có điểm khác, chính sự khác biệt ấy khiến tôi bừng tỉnh, lòng lạnh run.
Tôi hít sâu, ngồi thật lâu mới có cảm giác hồi hồn.
Trái tim tôi bỗng đau nhói, giống như có hàng ngàn vạn mũi kim đâm vào.
Sở Nhi, anh ở đây chờ em…
Sở Nhi, anh, bản thân anh thế này, đôi chân anh thế này, không thể tùy em rong chơi khắp chốn nữa, nhưng anh sẽ đi cùng em đến mọi nơi, đến lúc anh đi không nổi nữa, anh sẽ ở đây chờ em…
Sở Nhi, em có vui không? Em có hạnh phúc không?…
Sở Nhi, đừng quên đường về nhà…
Sở Nhi, Sở Nhi, Sở Nhi của anh…
Giọng người ấy văng vẳng trong quá khứ, tôi luôn không quên, nhưng rất mơ hồ.
Chính là tối nay, trong mơ rất yên tĩnh, chỉ có vài tiếng cười tràn ngập bi thương.
Mà đó, rõ ràng là giọng của Sở Ninh!
Tôi ôm hai vai, cuộn tròn người, nhưng không cách nào khiến bản thân ngừng run rẩy, xung quanh vắng vẻ, bỗng thấy thiếu điều gì…
Chợt tôi ngẩng đầu, vị trí bên cạnh trống rỗng, và lạnh lẽo.
…Sở Ninh?!
Tôi nhảy xuống giường, không kịp đi dép, lao ra khỏi phòng ngủ, bốn phía tối đen như mực.
Tim tôi, nó chưa bao giờ hoảng hốt như bây giờ, giống như cơ thể tôi đã lạc mất một mảnh hồn phách.
Từ khi nào tôi có thói quen hằng đêm được anh ôm đi ngủ? Tôi không nên trở thành một người phụ nữ chỉ biết ỷ lại, nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn được dựa vào cái ôm ấm áp của Sở Ninh.
Anh ở đâu?
Anh đang ở nơi nào?…