Chương 15: Một tin vui và một tin buồn
Vậy là tốt rồi, Đan Vi còn sợ Dương Chấn Phong tàn khốc máu lạnh, đối với hắn giết người không là gì mà hận thù của hắn với Hoài Đan lại lớn như vậy, rất có khả năng không ngần ngại mà tiện tay sát hại luôn bố mẹ cô. Nhưng nghe Hoài Đan nói vậy thì chắc là không sao rồi, thật tốt quá! Nhưng mà khoan đã…Vương Nguyên Khôi sao lại có thể “đàm phán” với Dương Chấn Phong để đảm bảo an toàn cho Hoài Đan trong vòng một tháng được?
- Hoài Đan! Tại sao Dương Chấn Phong chịu nghe lời Vương Nguyên Khôi để cậu an toàn trong vòng một tháng?
- À! Tôi từng nói với cậu về việc Dương Chấn Phong đứng đầu một tổ chức ngầm của gia tộc hắn đúng không…
* * * *
Một căn phòng làm việc với tông màu xám lành lạnh, rèm cửa kính được kéo ra. Bên ngoài trời đã nhá nhem tối, thành phố cũng bắt đầu lên đèn, nhưng căn phòng này vẫn tắt điện tối om. Một người đàn ông trẻ ngồi cạnh bàn làm việc, nửa người dựa vào lưng ghế, dáng vẻ ngồi vừa nhàn hạ lại vừa ngạo mạn, tay đặt lên thành ghế, ngón tay gõ nhè nhẹ. Trên bàn làm việc của hắn có một tấm bản kính in dòng chữ “Giám Đốc Dương Chấn Nam.”
Một tiếng “cạch!” vang lên, cửa phòng mở, lại một người đàn ông khác đi vào, trước sự cường thế của người đàn ông đang ngồi trên ghế, hắn cúi người cất giọng cung kính:
- Giám đốc Nam, tuần sau Dương Chấn Phong có một cuộc dã ngoại nhóm cùng với lớp của cậu ta.
- Bình thường nó không đi dã ngoại, cậu báo với tôi làm gì? – Dương Chấn Nam lạnh nhạt đáp.
- Giám đốc! Lần này cậu ta tham gia, hơn nữa địa điểm lại là một ngọn núi nhỏ ở một vùng nông thôn, rất thuận tiện cho chúng ta ra tay. – Người đàn ông kia đáp.
- Nó đi? Nó chưa bao giờ tham gia các hoạt động của trường kể từ một năm trước. Điều gì làm nó nổi hứng vậy? – Dương Chấn Nam nhếch môi cười vui vẻ.
- Giám đốc! Điều gì làm cậu ta nổi hứng không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã có cơ hội để ra tay. – Người đàn ông đang đứng cười ma mãnh.
- Huỳnh Đông, lần này tôi giao cho cậu, xử lý nó thật gọn ghẽ cho tôi, đừng làm tôi thất vọng. Hơn nữa, đừng chủ quan, nếu Dương Chấn Phong đi thì chắc chắn Đinh Gia Bảo và Lăng Thiên Vũ cũng sẽ đi, không dễ đối phó nếu có cả ba bọn nó, tìm cách tách chúng ra, nếu không còn cách nà khác thì giết cả ba cũng được. – Dương Chấn Nam nhìn người tên Huỳnh Đông đang đứng, căn dặn.
- Vâng! – Huỳnh Đông gật đầu, sau đó rời đi, không quên cúi người chào Dương Chấn Nam.
Nhìn bóng Huỳnh Đông rời đi, Dương Chấn Nam nở một nụ cười tà mị, trong đầu hắn thầm nghĩ: “Em trai, đi vui vẻ!”
* * * *
Đêm đã khuya, Đan Vi vẫn nằm trên chiếc giường lớn, cô không thể nào chợp mắt nổi. Ông trời đưa cô đến một thế giới quái quỷ gì thế này? Trước đây khi Đan Vi nghe Hoài Đan nói rằng Dương Chấn Phong đứng đầu một tổ chức ngầm, cô cứ nghĩ đó là thể loại mafia hay xã hội đen gì đấy, giờ tì tốt rồi, còn kinh khủng hơn thế, buôn lậu vũ khí hàng đầu Đông Nam Á cơ đấy! Sao tự dưng một nữ sinh đơn thuần như cô lại phải đi đối đầu với một tên trùm như thế cơ chứ? Còn gì mà cô không biết nữa, cái tên Vương Nguyên Khôi mà cô nhất định theo đuổi trước đây là em họ “thân yêu” của Dương Chấn Phong, lại còn là chủ nhân thứ ba – Một trong các vị trí tối cao của Dương Long. Giờ thì tốt rồi, Đan Vi cô, không như Hoàng Đan Vi chân chính, không biết dùng súng, không biết dùng đao, sống trong sự bảo bọc của bố mẹ, chẳng được trải qua huấn luyện đặc biệt gì, ch.ết lúc nào cũng không biết. Nghĩ đến đây, Đan Vi lại xoay người úp mặt vào gối, phải làm sao đây? Cô còn chưa quay về bên bố mẹ nữa cơ mà!
Than thở một hồi, Đan Vi lại lấy lại tinh thần nhanh chóng, bật người ngồi dậy, tự cổ vũ bản thân: “Cố lên! Cố lên! Mình nhất định phải sống sót cho đến khi được quay trở về làm Phạm Hoài Đan!”
* * * *
Tại lớp 11A.
Thầy Quân – Giáo viên dạy sinh bước vào lớp, nghiêm nghị đặt cặp sách lên bàn. Theo như bình thường, đáng lẽ ra thầy phải ngồi vào vị trí của mình, mở máy tính của giáo viên ra, lục tìm danh sách lớp 11A và bắt đầu kiểm tr.a bài cũ. Nhưng hôm nay, thầy thần bí đi một vòng trên bục giảng, nheo mắt nhìn học sinh ngồi bên dưới với khuôn mặt thật mờ ám. Khoảng vài phút sau, thầy mới đứng lại, nhìn xuống lớp và cất tiếng nói:
- Các em! Thầy có một tin vui và một tin buồn, các em muốn nghe tin nào trước?
- Vui ạ! – Cả lớp đồng thanh.
- Tin vui là tuần sau các em có một chuyến dã ngoại ba ngày hai đêm. - Thầy Quân từ khuôn mặt mờ mờ ám ám chuyển sang khuôn mặt hồ hởi, nói thật to.
Cả lớp nghe thấy được đi chơi, đang yên ắng bỗng rầm rộ hẳn lên, người thì hú hét, người thì đập bàn rầm rầm, nghe rất náo nhiệt. Đan Vi cũng lâu lắm rồi không được đi đâu. Lần trước được buổi đi chơi cùng bố mẹ lại gặp tai nạn giao thông, giờ trở thành Hoàng Đan Vi, chuyện đi chơi với bạn bè hay gia đình cũng là điều không thể, nghe đến việc đi chơi, tâm tình cô tốt hẳn lên.
- Tin buồn là gì ạ? – Một vài cánh tay giơ lên hỏi.
- Tin buồn à… - Thầy Quân lấy tay vuốt cằm. – Tin buồn chính là…Lần đi chơi dã ngoại này sẽ tính điểm cộng vào bài kiểm tr.a sinh học kì này của các em. Bài kiểm tr.a sinh học kì lần này của các em điểm max chỉ đến tám điểm, còn hai điểm còn lại là phụ thuộc vào lần đi dã ngoại này nhé!
- Ồ! – Cả lớp đồng thanh kêu la, đã đi chơi rồi lại còn làm bài kiểm tr.a nữa sao? Thật mất hứng quá đi! Haizz!!!
- Đừng vội đừng vội! Thầy chắc chắn đây sẽ là bài thi thú vị nhất mà các em được trải qua. Hơn nữa lần này nơi các em đến sẽ là một ngọn núi rất đẹp thuộc một vùng nông thôn cũng rất thanh bình. Các em chắc chưa bao giờ về vùng nông thôn đúng không? Lần này coi như là một lần trải nghiệm nhé! Và còn nữa, lớp chúng ta cùng nhóm đi với lớp 12A.
Học sinh trường quí tộc Dark Star toàn những người có gia thế “khủng” phía sau lưng, việc chịu “dắt thân” đến một vùng nông thôn quả là rất hiếm thấy, tính ra chắc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay số người từng đặt chân lên những vùng đất này.
Nghe đến 12A, tất cả học sinh trong lớp đều hú hét rất phấn khích. Con gái hú hét vì lớp 12A có bộ ba “Tam Vương” Dương Chấn Phong, Đinh Gia Bảo, Lăng Thiên Vũ. Còn con trai? Họ hú hét vì tuy lớp 12A hơn họ một tuổi, nhưng thành viên nữ của lớp “đầu đàn” đó cũng toàn “mỹ nhân” cả. Đan Vi nghe nói, khóa lớp 12A này là khóa tụ họp nhiều trai xinh gái đẹp, thiên tài bậc nhất trong lịch sử trường Dark Star, đem về cho trường rất nhiều thành tích. Đối với những thành viên trong lớp 11A của Đan Vi, được đi dã ngoại nhóm chung với lớp đó quả là một vinh dự tích đức tận ngàn đời.
Học ở Trường Dark Star đã được một thời gian ngắn, Đan Vi biết ở đây có một truyền thống đó là nếu đi dã ngoại sẽ là theo nhóm hai lớp một, mỗi năm nhà trường đều có sự sắp xếp các nhóm lớp khác nhau. Chuyện đi dã ngoại ở ngôi trường này thực tế diễn ra rất thường xuyên, có thể nhiều lớp được tổ chức đi cùng một thời điểm, nhưng chia nhóm cứ hai lớp một sẽ được đi dã ngoại cùng nhau ở một nơi. Các hoạt động khác cũng diễn ra khá sôi nổi, cách giảng dạy ở đây cũng khá thú vị, Đan Vi thấy rất dễ hiểu, không nhàm chán thậm chí còn cảm thấy hào hứng khi học tập, tiếp thu cũng tốt hơn ở ngôi trường cũ. Đây là lần đầu tiên khi bước chân vào trường, Đan Vi được biết thế nào là dã ngoại nhóm, mới nói đến thôi không khí đã rộn ràng đến vậy rồi.
* * * *
Tại biệt thự nhà họ Dương – Nơi ở của Dương Chấn Phong.
Đinh Gia Bảo đi đi lại lại, đi tới đi lui, cuối cùng đi chán rồi lại dừng lại, thả người rơi tự do xuống ghế sofa đối diện với Dương Chấn Phong, đập tay xuống bàn một cái, nheo mắt nhìn bạn tốt:
- Rốt cuộc tôi vẫn không hiểu, biết rằng nếu đi bản thân sẽ gặp nguy hiểm, lần này địa điểm là một nơi nông thôn “khỉ ho cò gáy”, vậy mà cậu vẫn “chui đầu vào”!?
- Phải! Khi Trịnh Kiều Dương còn sống, nếu như lớp nhóm chung là lớp của cô ấy, cậu đều đi…dù biết bản thân gặp nguy hiểm, luôn là mục tiêu bị ám sát. Giờ Trịnh Kiều Dương không còn, cậu rốt cuộc vì lý do gì mà đi? – Lăng Thiên Vũ ngồi cạnh quay sang nhìn Dương Chấn Phong.
Dương Chấn Phong không trả lời, im lặng trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, trước cái nhìn nghi hoặc của Lăng Thiên Vũ và Đinh Gia Bảo, hắn mới chịu cất tiếng nói:
- Tôi biết rất nhiều người muốn sát hại tôi, kẻ thù cũng nhiều không kể hết. Nhưng tôi vừa mới tr.a ra một điều rất hay ho.
- Điều hay ho? – Đinh Gia Bảo tò mò.
- Phải! Các cậu thử nghĩ xem, trước nay mọi thông tin của tôi đều được bảo mật, đi đâu về đâu chỉ có tôi và các cậu biết. Nếu có người có ý đinh theo dõi tôi cũng không có khả năng, vậy tại sao không tính những lần đi dã ngoại một năm trước, chỉ cần cơ hội tốt, tôi đều bị truy sát tới cùng tận? Thông tin của Dương Chấn Phong tôi dễ có được như vậy sao, chẳng lẽ người trong biệt thự này phản bội tôi? Hay là hai cậu? – Dương Chấn Phong nhếch môi cười.
- Này đừng có ăn nói vớ vẩn! – Đinh Gia Bảo liếc Dương Chấn Phong một cái.
- Không thể là người trong biệt thự này, vì anh em trong Dương Long đều trung thành tuyệt đối. Người hầu trong biệt thự càng không có khả năng. Người có khả năng dám cho người theo dõi cậu chỉ có thể là người thân trong gia đình cậu, bố mẹ cậu hoặc anh trai cậu. – Lăng Thiên Vũ phân tích.
- Phải! – Dương Chấn Phong gật đầu thể hiện sự đồng tình, lại nói thêm. – Đúng thật người muốn giết tôi kể ra cũng không ít, nhưng tôi vừa mới biết gần đây trong số đó có anh trai tôi.
- Anh trai cái khỉ mốc gì! Chắc chắn là âm mưu một mình độc chiếm gia sản nhà họ Dương. – Đinh Gia Bảo tức giận nói lớn.
- Vậy lần này cậu đi chỉ để chắc chắn xem có thật sự Dương Chấn Nam là người đứng sau việc mưu sát cậu đúng không? – Lăng Thiên Vũ ngả người dựa vào ghế.