Chương 41: Mua quà

Dừng chân trước cánh cổng lớn của căn biệt thự quen thuộc, Hoài Đan khẽ thở dài nhớ lại…bao nhiêu lâu rồi cô không quay lại nơi này? Căn biệt thự của chính bản thân cô? Lại khẽ bật cười…thật ra cô thích thân phận Hoài Đan hiện giờ hơn, cuộc sống của một Hoàng Đan Vy…thật sự quá mệt mỏi.


Nhẹ nhàng đưa tay lướt lên bàn phím mật mã của cổng vào, rất nhanh chóng Hoài Đan nhấn ra một dãy số gồm 12 chữ số, ngón tay thon dài nhẹ nhàng, quen thuộc đến từng nút bấm nhỏ, cánh cổng lớn cứ thế mở ra.


Tiếp tục bước vào trong, Hoài Đan như nhớ lại chuyện cũ, trong lòng có chút hồi tưởng. Lâu như vậy, căn biệt thự này vẫn không thay đổi, vẫn không có ai…ngoài người hầu. Người thân thiết cũng không có…trừ quản gia Hoàng ra. Đan Vy, cậu ấy đã phải thay cô sống cuộc sống cô độc đến thế này… cảm giác cô độc ấy, bao nhiêu lâu rồi cô không cảm nhận lại?


- Cháu là ai?
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Hoài Đan rất nhanh nhận ra quản gia Hoàng, lòng cô khẽ rung động. Thật lâu không gặp…tóc quản gia Hoàng…hình như bạc đi không ít.
- Cháu là bạn Đan Vy. – Hoài Đan đáp.
- Cháu biết được mật mã cổng vào sao?


Quản gia Hoàng kinh ngạc, mật mã đó, chỉ có ông và tiểu thư Đan Vy biết, đến cả người hầu trong biệt thự muốn mở cổng ra cũng phải dựa vào hệ thống điều khiển trong phòng điều khiển của biệt thự. Cô bé này…
- Đan Vy nói cho cháu biết.


Quản gia Hoàng ngây người, mang theo cảm giác gì đó lạ lẫm mà cũng thân quen lắm. Ông nhìn cô gái trước mặt, có gì đó thân thuộc đến kì lạ, ánh mắt sắc lạnh, ngữ điệu nói, mọi thứ…thật giống tiểu thư Hoàng Đan Vy.
- Ồ..thì ra vậy.
- Đan Vy đâu ạ? Hôm nay cháu có hẹn với cậu ấy.


available on google playdownload on app store


Khẽ giật mình quay về hiện thực, quản gia Hoàng cười cười:
- A, cô chủ Đan Vy sao, cô ấy…còn chưa tỉnh dậy…thật ngại quá, cháu đi theo bác, bác dẫn cháu đi gọi cô ấy dậy.


Hoài Đan gật đầu, nhìn theo bóng quản gia Hoàng. Ông ấy…suy cho cùng, từ khi trở thành Phạm Hoài Đan, người cô nhớ đến, chỉ có người quản gia già đáng kính này.
* * *
Đan vy đang ngủ ngon lành…chăn lập tức bị lật toàn bộ ra…


“Lạnh” – Đan Vy càu nhàu, mắt vẫn nhắm tịt, lại tiếp tục tự mình kéo chăn đắp lên người.
Chăn lại bị hất tung ra.
“Cho cháu ngủ chút nữa” – Đan Vy lại mò dậy, mắt nhắm tịt, tiếp tục đem chăn cuốn lấy mình, ngủ tiếp.
Chăn bị kéo ra, người Đan Vy lăn xuống sàn nhà.


- Ai ya!!! – Bị ngã đau, cuối cùng, cô cũng chịu mở mắt, mọi thứ vẫn còn mờ mờ, khẽ cau mày lầm bẩm. – Bác quản gia, hôm nay bác dùng hình thức gọi dậy ác quá đi!


- Cậu hứa hôm nay đi cùng tôi. – Hoài Đan lạnh nhạt đáp, khuôn mặt đã xám ngoét lại. Sáng nào quản gia Hoàng cũng phải gọi con heo ngủ này dậy như thế sao?
- Hoài Đan! – Đan Vy giật mình ngồi dậy, cô đã tỉnh hoàn toàn…ch.ết thật, ngủ ngon quá làm cô quên mất hôm nay có hẹn.


- Nhanh chóng thay đồ, cùng đi với tôi.
* * *
Ngồi vào chiếc Ferrari F60 America thân thuộc, Hoài Đan nhếch môi cười phấn khích, thầm khẽ lẩm bẩm “Cục cưng, lâu rồi không gặp”
- Hoài Đan, đừng có phấn khích quá mà lái xe với tốc độ nhanh đấy.


Nhìn gương mặt hưng phấn của Hoài Đan, Đan Vy không khỏi rùng mình nhớ lại vụ tai nạn lần đó,…chiếc xe đỏ rực lao với tốc độ kinh hoàng ấy…Tuy lần đó là do Trịnh Kiều Anh cắt phanh xe của cậu ấy…nhưng mà…Đan Vy thật không tránh khỏi lo lắng.


- Cậu đang lo lắng về khả năng lái xe của tôi sao? – Hoài Đan bật cười.
- Hãy yêu thương tính mạng của tôi một chút. – Mặt Đan Vy đen lại, sao Hoài Đan có thể cầm lái một chiếc siêu xe ở tuổi 17 chứ?


Đúng như dự đoán, chiếc Ferrari F60 America một lần nữa sau bao nhiêu lâu không được cô chủ đích thực cầm lái, vận hết tốc độ, lao nhanh trên đường lớn.
- Cậu! Sao đi nhanh như vậy chứ! – Đan Vy kinh hoàng, hai tay nắm chặt vào dây an toàn.


- Rất lâu rồi tôi không được lái nó. – Hoài Đan cười, lại tiếp tục đạp chân ga.
- Này…này…chậm lại…
- Đan Vy, yên tâm đi, nếu như không có ai hại chúng ta, tôi đảm bảo với tốc độ này, chúng ta không ch.ết được.


Khẽ đưa tay lên vuốt trán, Đan Vy thở dài…sao cô lại không nghe lời quản gia Hoàng để tài xế lái xe đưa cả hai đi mua sắm mà lại nghe Hoài Đan để cậu ấy cầm lái chứ.
- Mua quà cho nam, mua gì đây? – Hoài Đan cất tiếng hỏi.


- Ừm.. tôi cũng chưa mua cho bạn nam bao giờ. – Đan Vy cười khan. – Nhưng theo sự hiểu biết của tôi, có thể….tặng đồng hồ, sơ mi trắng, …
- Được, chúng ta thử tìm xem. – Hoài Đan gật đầu.


“Vèo!” Lại tiếp tục đạp chân ga, chiếc Ferrari F60 America lao nhanh trên đường phố với tốc độ kinh hoàng rất nhanh sau đó dừng lại trước cổng một trung tâm mua sắm lớn.
* * *
Đan Vy giơ một chiếc áo sơ mi trắng lên:
- Cái này được chứ?
- Không! – Hoài Đan lắc đầu.
Đan Vy giơ một chiếc đồng hồ lên:


- Cái này được chứ?
- Không! – Hoài Đan lắc đầu.
Đan Vy giơ một đôi giày lên:
- Cái này thì sao?
- Không! – Hoài Đan lắc đầu.
- Cái này?
- Không!
- Cái này đẹp lắm này!
- Không!
* * *
Đi một vòng quanh trung tâm mua sắm, Đan Vy rốt cuộc cũng không chịu nổi, ngồi thụp xuống nhăn nhó:


- Món nào cậu cũng thấy không hài lòng vậy.
- Vì tôi thấy cái gì cũng không hợp với Vương Nguyên Khôi. – Hoài Đan nhàn nhạt nói.
- Trời ơi! – Đan Vy ôm mặt, sao Hoài Đan lại cầu kì như vậy chứ.
- Tiếp tục tìm thôi. – Hoài Đan kéo Đan Vy ngồi dậy.


- Tôi có ý này. – Mắt Đan Vy chợt sáng lên.
- Ý gì?


- Thật ra quà sinh nhật không nhất thiết phải đắt tiền hay sang trọng đâu. Cái quan trọng nhất là ở tấm lòng, chỉ cần cậu có lòng, thì món quà đó có nhỏ hay đơn giản đến mức nào, người nhận nó cũng sẽ cảm động đó. – Đan Vy bắt đầu thao thao bất tuyệt.
- Nghĩa là? – Hoài Đan khó hiểu.


- Thế này đi, cậu cùng tôi quay về biệt thự, tôi biết cậu không biết nấu ăn, nhưng tôi biết, tôi sẽ dạy cậu cách làm bánh, rồi tự tay cậu hãy làm một chiếc bánh sinh nhật tặng cậu ta nhé. – Đan Vy cười.
- Tôi chưa bao giờ tặng quà cho ai mà đơn giản đến mức đó. – Hoài Đan ngạc nhiên.


- Tôi nói rồi mà, cái quý nhất là ở tấm lòng. – Đan Vy đặt tay lên ngực mình, nháy mắt một cái.
- Được! – Hoài Đan gật đầu.
* * *
Sau khi mua những đồ dùng cần thiết cho việc làm bánh, Đan Vy cùng Hoài Đan quay trở lại chỗ đậu chiếc Ferrari F60 America, cất hết đồ vào xe.


Ngồi vào xe, thắt dây an toàn, Hoài Đan vẫn không an tâm cho lắm, liền lên tiếng bất an:
- Tôi không nghĩ mình có thể nấu ăn.
- Yên tâm đi, tôi dạy cậu. – Đan Vy vỗ vai cô bạn bên cạnh, đắc ý cười.
Bỗng…
- Này, Hoài Đan, cậu nhìn kìa…sao…
- Chuyện gì?
- Chiếc xe đó?
- Chiếc xe nào?


- Chiếc xe kia, sao nó lao về phía chúng ta?






Truyện liên quan