Chương 45: Kéo ra ngoài đánh chết

“Tam tiểu thư, tam tiểu thư, tỉnh dậy!” Tiêu Chính đẩy đẩy Gia Cát Linh Ẩn, thấy Gia Cát Linh Ẩn không có phản ứng, Tiêu Chính huýt sáo một tiếng. Một tên nam tử thô lỗ cười ha ha bên ngoài đi vào.


“Hôm nay có lợi cho ngươi, nữ nhân này vẫn còn chưa có kinh nghiệm, sẽ thú vị hơn so với gái thanh lâu rất nhiều.” Trong mắt Tiêu Chính lộ ra ánh tà ɖâʍ, hâm mộ nói.


“Đại ca yên tâm đi, sau này tiểu đệ sẽ nghe đại ca sai bảo.” Tên thô lỗ nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn đang hôn mê thì hơi có vẻ không thể chờ đợi được.


“Nhìn ngươi gấp gáp như vậy, ta đi trước, hưởng thụ cho sướng đi.” Tiêu Chính thâm ý nhìn hai người trong linh đường một chút, rồi đi ra khỏi linh đường!
“Kinh Phong, bắt lấy hắn!”


Tiêu Chính vừa mới ra khỏi cửa, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng quát to. Ngay tức khắc, một bóng trắng từ bên cạnh bay đến, một cước đá Tiêu Chính trở lại linh đường.


“Ngươi…” Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn đứng ngay trước mặt mình, Tiêu Chính giật mình không thôi. Thân mình Tiêu Chính bị Kinh Phong giẫm mạnh lên, khẽ động cũng không động được.
“Còn chưa cút đi!” Gia Cát Linh Ẩn hướng về phía tên thô lỗ, thấp giọng nói.


available on google playdownload on app store


Nhìn thấy cảnh tượng này, tên thô lỗ đã sớm sợ tới mức nói không nên lời. Hắn nghe thấy lời nói của Gia Cát Linh Ẩn thì lập tức té nhào chạy ra bên ngoài. Kinh Phong còn không quên giơ ra một chân, đạp mạnh lên mông hắn ta một đạp.


“Đem hắn trói lại.” Trong mắt Gia Cát Linh Ẩn hiện lên một chút sắc lạnh.
Kinh Phong lập tức lấy ra một sợi dây thừng, trói Tiêu Chính lại thật chặt, trong miệng thì nhét khăn, ném vào trong góc phòng.


“Kinh Phong, đến thanh lâu tìm mấy cô nương về. Tiêu quản gia, không phải ông muốn chơi sao, hôm nay để ông chơi cho đủ, được chứ?” Gia Cát Linh Ẩn hơi mỉm cười, nụ cười đó khiến cho người ta sởn tóc gáy.
“Vâng.” Kinh Phong gật đầu, nhảy một cái lên mái nhà, bay vọt về phía thanh lâu!


“Ô ô ô ô!” Miệng Tiêu Chính bị lấp kín, ô ô nói không ra lời.
“Ông muốn hỏi ta tại sao lại không có việc gì?” Gia Cát Linh Ẩn cười cười: “Bởi vì ta vốn không có uống, trong trà kia nhất định có gì đó phải không? Tiêu quản gia, ông nếm thử chút mùi vị này xem sao?”


Gia Cát Linh Ẩn xoay người rót một chung trà, đi đến trước mặt Tiêu Chính, nới cái khăn ra một khe hở, nâng chung trà lên, đổ vào miệng Tiêu Chính.
“Ô ô ô!” Tiêu Chính ra sức lắc đầu, trong ánh mắt mang theo vẻ cầu xin.


“Ông đang cầu xin ta?” Gia Cát Linh Ẩn cười như hoa: “Nếu cầu xin hữu dụng thì cả đời mẹ ta phải gặp thê thảm như thế sao? Tiêu quản gia, ông còn nhớ rõ không, có một mùa đông, thừa tướng theo hoàng thượng đi nam tuần, trời tuyết rất lớn, Đại phu nhân phạt ta quỳ ở trong tuyết một ngày, còn ông thì ôm ấm lô ngồi ở trong phòng giám sát, còn lấy một thùng nước dội lên người ta, toàn thân ta đều đóng băng, rất lạnh. Nếu không phải ta mạng lớn thì lần đó đã đi gặp Diêm vương. Còn nữa, ông không có quên mẹ ta sẩy thai như thế nào chứ? Đại phu nhân dẫn ông tới Trục Nguyệt Hiên đánh nhau với mẹ của ta, khiến cho tiểu hài tử bị sẩy, còn nói với thừa tướng là tự mẹ ta bị ngã! Thường ngày cùng một giuộc với Đại phu nhân , bắt nạt ta và mẹ ta, không cần ta phải nói ra từng việc chứ.”


“Ô ô!” Tiêu Chính càng lắc mạnh đầu. Có nói cái gì ông ta cũng không tin rằng Tam tiểu thư luôn luôn yếu đuối vô năng, giờ phút này lại biến thành một con sói khát máu.


“Tiêu quản gia, ông lại khát sao?” Gia Cát Linh Ẩn lấy ấm trà qua, đem nước trà đổ vào trong miệng Tiêu Chính một giọt không thừa lại.


Tiêu Chính lập tức cảm thấy toàn thân khó chịu giống như lửa đốt, nhất là cái chỗ kia, sưng lên sắp nổ tung. Tiêu Chính không nhịn được, vặn vẹo thân mình, lửa dục đốt người, hận không thể lập tức tìm một nữ nhân phát tiết một hồi.


“Tiêu quản gia đừng gấp gáp, rất nhanh sẽ có người đến cùng ông.” Gia Cát Linh Ẩn cười nói, nụ cười kia xinh đẹp giống như hoa quỳnh nở rộ vào đêm.
Rất nhanh, Kinh Phong liền mang theo ba nữ tử trở lại. Gia Cát Linh Ẩn kêu Kinh Phong cởi trói cho Tiêu Chính, sau đó thì đóng cửa linh đường lại, lui ra ngoài.


Gia Cát Linh Ẩn cùng Kinh Phong đứng ở chỗ tối bên ngoài linh đường. Kinh Phong âm thầm quan sát Gia Cát Linh Ẩn, trong thân thể của nữ nhân gầy yếu này tựa như có một nghị lực mạnh mẽ. Chuyện đêm nay thoạt nhìn đã sớm ở trong lòng bàn tay của nàng ta, ánh mắt của gia cũng không tệ lắm. Tại sao gia còn chưa có đến, chẳng lẽ không có nhận được thư?


“Bây giờ chúng ta làm cái gì?” Đây là lần đầu tiên Kinh Phong chủ động nói chuyện với Gia Cát Linh Ẩn.
“Không làm gì cả.” Gia Cát Linh Ẩn nhìn vào bóng đêm vô tận, chậm rãi nói.


Trong phòng của Đại phu nhân, Gia Cát Hồng Nhan cùng Đại phu nhân đang nhàn nhã trò chuyện. Đại phu nhân thỉnh thoảng nhìn ra phía ngoài: “Tiêu Chính đang làm cái gì, sao còn chưa tới?”


“Chắc là có chuyện chậm trễ.” Gia Cát Hồng Nhan thấy không đúng, nói: “Thanh La, ngươi đi nhìn xem tình hình ở linh đường bên kia ra sao?”
“Dạ, tiểu thư.” Thanh La vâng lệnh, nơm nớp lo sợ đi về phía linh đường.


Rất nhanh, Thanh La chạy trở về, trên trán đổ đầy mồ hôi: “Phu nhân, tiểu thư, cửa linh đường bị đóng lại, nô tỳ nghe thấy một ít âm thanh kỳ quái.” Nói xong, Thanh La ngượng ngùng cúi đầu, mặt đỏ bừng.


Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan nhìn nhau cười. Đại phu nhân đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần áo: “Đi thôi, đi tiếp Tam tiểu thư, tránh cho nó cảm thấy cô đơn trong chặng đường cuối. Thanh La, ngươi đi kêu lão gia, Tứ di nương cùng các tiểu thư đến, nói là ở linh đường nghe được âm thanh khác thường.”


“Dạ, phu nhân.”
Người trong phủ thừa tướng liền nhanh chóng tập trung ở bên ngoài linh đường. Tứ di nương vừa ngáp vừa nghĩ xem xảy ra chuyện gì, chợt nhớ tới hôm nay là Gia Cát Linh Ẩn túc trực bên linh cữu thì không khỏi rùng mình một cái, lại là nhằm vào Gia Cát Linh Ẩn?


“Sao lại thế này? Hơn nửa đêm lại kêu mọi người dậy làm cái gì?” Vẻ mặt Gia Cát Chiêm bình tĩnh, không vui nói.


“Lão gia,” Đại phu nhân chỉ chỉ linh đường: “Ông nghe kỹ một chút, bên trong linh đường dường như có âm thanh gì kỳ quái. Linh nhi đang túc trực bên linh cửu, có thể xảy ra chuyện gì hay không?”
“Ưm… người ta còn muốn nữa, nhanh lên.”


Một giọng nói tràn đầy quyến rũ, nũng nịu của nữ nhân từ bên trong truyền đến.
“Cho ngươi nè, đại gia ta còn sớm lắm!”


Nghe thấy đối thoại trong linh đường, mặt Gia Cát Chiêm liền sưng lên thành màu gan heo, hàm răng nghiến trèo trẹo, tức giận quát: “Gia Cát Linh Ẩn, ngươi thật sự là đang tìm cái ch.ết!”


Nói xong, Gia Cát Chiêm xông lên, một cước đá văng cửa của linh đường. Chỉ thấy bên trong quần áo tán loạn trên đất, một nam ba nữ, người nào cũng trần truồng, hai người trong đó đang làm chuyện quá quắt. Người nam nhân cưỡi trên người một nữ nhân, ra sức lay động. Ba nữ nhân nhìn thấy cửa bị đá văng, liền lấy làm kinh hãi, hai nữ nhân không có bị người nam nhân chặn lại, lập tức chụp cái áo bao lấy thân thể. Người nữ nhân đang ở dưới thân Tiêu Chính, bị Tiêu Chính chặt chẽ ngăn chận, không nhúc nhích được, chỉ có thể lo lắng suông. Mà Tiêu Chính lại hoàn toàn chưa phát giác ra, miệng càng không ngừng nói lời tục tĩu.


Thấy rõ mặt mũi của người đàn ông kia, tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, đặc biệt là Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan. Hai người liếc nhau, đều thấy vẻ khiếp sợ từ trong mắt đối phương! Đại phu nhân lập tức nhìn ba nữ nhân kia một chút, khi phát hiện không có người nào là Gia Cát Linh Ẩn thì lòng lập tức chùn xuống, sao có thể như thế? Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan cũng trở nên vô cùng khó coi, chẳng lẽ lại để cho Gia Cát Linh Ẩn chạy thoát rồi?!


Gia Cát Chiêm đã mặc kệ người trong linh đường là ai, dám ở trong linh đường của phủ thừa tướng mà làm chuyện bậy bạ, đối với thừa tướng là ông ta chính là sỉ nhục và khiêu khích. Gia Cát Chiêm nhắm mắt lại, lặng lẽ nói một câu: “Người đâu! Đem bốn người này kéo ra ngoài đánh ch.ết cho ta!”






Truyện liên quan