Chương 6: Cây Ngư Diễn (6)
Edit + Beta: Jojo Nguyen
Màn lụa xanh trong phòng được gió lùa vén lên, múa nhẹ nhàng uyển chuyển trong gió, đôi con ngươi trong mắt Linh Giang phản chiếu lên một khuôn mặt, khuôn mặt kia không biết đã được sinh thế nào, anh tuấn bức người, vô cùng tuấn mỹ, nếu như đại tổng quản Liên Ấn Ca đã được coi là đẹp, vậy thì Ân Thành Lan chính là người so với hắn còn đẹp hơn gấp trăm gấp ngàn lần.
Vai hắn khá rộng và thẳng tắp, hiện lên một khí chất hiên ngang, mà ngũ quan hắn dường như được điêu khắc kĩ càng, mày kiếm hoàng tà, mục tựa hàn tinh(*), ánh mắt khi nhìn người rất có thần sắc cương nghị, con ngươi đen nhánh, thâm thúy tới gần như sắc bén, nhưng hắn cũng không hề hung ác kiêu căng, mà giống như một thanh bảo kiếm lưu truyền từ thượng cổ, phong mang nội liễm(*), chỉ để lại phong hoa điềm tĩnh như nước hồ.
((*) Mày kiếm hoàng tà: mày kiếm hơi xếch; Mục tựa hàn tinh: mắt như sao; Phong mang nội liễm: mũi nhọn giấu vào trong)
Linh Giang cơ hồ xem đến ngây dại, hiển nhiên không ngờ Ân Thành Lan cư nhiên lại có dáng vẻ này.
Trước khi tới, điều y tâm tâm niệm niệm chính là thủ pháp huấn huyện của người này, đến khi gặp được người thật rồi, lại đem chuyện hắn có muốn chỉ dạy y hay không đều ném ra sau đầu, quản hắn thích huấn luyện hay không, trong mắt tràn đầy đều là nụ cười của người này, trong lòng tràn đầy đều là "Hắn thực sự thế này".
Liên Ấn Ca đẩy Ân Thành Lan đi tới cạnh án thư(*), Linh Giang sững sờ, hồi phục lại tinh thần, lúc này mới phát hiện Ân Thành Lan thế nhưng ngồi trên một cỗ xe lăn toàn thân màu bích lục.
((*) Án thư: bàn sách)
Y đột nhiên nhớ ra, ở Ngự Phượng Các, trong các gian nhà, ngoài đình, hành lang, tổ chim đều không có ngạch cửa.
Linh Giang không biết hình dung như thế nào về người trước mắt này, giống như phát hiện ra một thanh kiếm được cất giấu trong bao, đầu tiên là có thể thấy thân kiếm với đường viền rõ ràng, lưỡi kiếm sáng như tuyết, cảm nhận được cỗ sắc bén cùng mũi nhọn, vuốt xuống phần còn lại của bao thêm chút nữa, cho đến khi nắm cả vào trong tay, mới rốt cuộc thấy rõ hóa ra thần kiếm thượng cổ đã bị gãy.
Y nuối tiếc thanh kiếm gãy, rồi lại mơ hồ cảm thấy, cho dù là bị gãy một nửa, phần lưỡi kiếm còn lại vẫn có thể dễ như cháo chặt đứt tất cả các binh khí lợi hại trên thế gian này.
Một thanh thần kiếm thượng cổ hoàn chỉnh quá cứng nhắc, quá sắc bén, quá cao ngạo, ngông nghênh xuất thế, chắc chắn sẽ khiến cho thiên hạ điên đảo, mà một thanh kiếm gãy không trọn vẹn, nội liễm, khắc chế, đem một thân sắc bén giấu vào trong nuối tiếc, cho dù xuất thế, vẫn cứ có thể che chở cho Cửu châu(*) thái bình mưa thuận gió hòa.
((*) Cửu châu: châu là đơn vị hành chính trong văn hóa cổ Trung Quốc, cửu châu là toàn bộ chín châu: Kí châu, Thanh châu, Đoài châu, Dự châu, Từ châu, Dương châu, Kinh châu, Lương châu, Ung châu. Vì thế khi người Trung Quốc nói tới Cửu châu ý chỉ là toàn thiên hạ của họ).
Ấn tượng đầu tiên Ân Thành Lan cho Linh Giang chính là như vậy.
Tiểu hoàng điểu treo ngược dưới mái hiên lâm vào trong suy nghĩ hỗn loạn trầm tư thật lâu, lâu đến nỗi không chú ý Quý Ngọc Sơn đã dứt câu chuyện với Ân Thành Lan, đang đưa nắm tay đặt lên miệng như có thâm ý khác ho khan.
"Khụ khụ, ta nói xong rồi." Đôi mắt Quý Ngọc Sơn quét tới cánh cửa sổ nửa mở, hơi nâng ngữ điệu lên một chút: "Ta đã nói xong, khụ khụ."
Trước mặt hắn, Ân Thành Lan dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, sau mỗi câu "Ta nói xong" của Quý Ngọc Sơn, lại chu toàn lễ nghĩa trở về một câu: "Được, làm phiền Quý công tử."
Quý Ngọc Sơn cười gượng: "Ta thật sự nói xong, không còn gì để nói."
Ân Thành Lan mỉm cười nhìn hắn: "Đúng vậy, Quý công tử nói xong rồi, làm phiền Quý công tử."
Quý Ngọc Sơn gấp đến độ suýt hộc máu, mắt thấy Liên Ấn Ca sắp mở cửa tiễn khách, hắn bỗng nhiên ba chân bốn cẳng đi tới cánh cửa sổ, ở dưới hai cặp mắt nhìn chằm chằm chợt đẩy ra: "Ta thật sự nói xong rồi."
Vừa dứt lời, trên mái hiên có cái gì chợt lóe, rơi thẳng tắp lên bệ cửa sổ.
Ân Thành Lan nhếch đầu mày, từ phía sau Quý Ngọc Sơn nhìn lại, chỉ thấy một con tiểu hoàng điểu bốn chân ôm thanh gỗ nằm nhoài trên bệ cửa sổ, cả người tròn trịa, lông tơ trên đôi cánh lộn xộn, nhúm lông ngốc trên đỉnh đầu cũng rối tung, hắn gần như không dám thừa nhận đây là một con chim, còn tưởng một cái trứng ngu xuẩn rớt từ trên trời xuống.
Thấy Linh Giang, Quý Ngọc Sơn rốt cuộc thở phào một hơi, xoay người nói: "Ta nói xong rồi, cáo lui trước." Hắn đi ra phía cửa, thời điểm sắp tới cửa chợt quay đầu lại nói: "Liên tổng quản không tiễn tại hạ sao?"
Tiếp theo Liên Ấn Ca mơ mơ hồ hồ bị kéo đi, lưu lại Ân các chủ cùng cái trứng... À không, Linh Giang hai mặt đối nhau.
Ngay sau đó, Ân Thành Lan thu hồi tầm mắt lại, thả lỏng thân dựa vào xe lăn, tiện tay cầm một quyển sách đặt lên đầu gối lật xem.
Linh Giang cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, cọ tới cọ lui bò từ cửa sổ lên, xòe cánh nhỏ vỗ hai phát, lắc lông tơ trên người, còn nhớ nhấc móng vuốt cào cào lông ngốc trên đỉnh đầu hai cái, sau đó duỗi móng vuốt hình chữ Y bước qua cạnh cửa sổ, đi lên trên án thư đặt gần bệ cửa sổ.
Ân Thanh Lan dùng dư quang liếc nhìn động tác con chim nhỏ, cũng không nói lời nào, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng thầm nghĩ cáo già Liên Ấn Ca này, thiết lập cửa ải cái rắm gì, thứ ngốc nghếch như thế cũng có thể bay vào.
Linh Giang đứng yên trên cạnh bàn, biệt biệt nữu nữu ngóng đầu lên nhìn nam nhân, y không biết mình bị làm sao nữa, dự định ban đầu ở trong lòng một chữ đều không nói ra được, ánh mắt chỉ cần rơi xuống người Ân Thành Lan một cái, là sẽ dính chặt như nước đường, đồng thời, giác quan cả người y dường như đều hỏng hết, toàn bộ ngưng tụ trên đôi mắt, miệng cũng không thể nói, chỉ có thể cứ thế nhìn trừng trừng vào hắn.
Liên Ấn Ca đẩy cửa tiến vào, liếc mắt liền trông thấy con chim nhỏ trên bàn: "Chim từ đâu bay tới, ồ, có vòng chân, là ở trong các."
Ân Thành Lan cười như không cười liếc hắn: "Ta nhớ mang máng có người đã từng thề son sắt bảo đảm với ta, cửa ải hắn bố trí, kể cả một con chim sẻ cũng không thể bay vào."
Liên Ân Ca thấy tiểu hoàng điểu mang bộ dạng ngu ngốc nhìn trừng trừng, nói: "Phỏng chừng đánh bậy đánh bạ vào, ta mang nó xuống dưới." Nói xong liền muốn đi tới bắt Linh Giang.
Tay hắn vừa chạm tới, con chim kia bỗng nhiên lại nhấc mắt, nhìn vào hắn một chút.
Mắt nó đen lay láy, ánh mắt hiện ra tia long lanh, nhưng mà chỉ trong giây lát đó, Liên Ấn Ca chưa kịp chuẩn bị đối mặt cùng nó, lại rõ ràng cảm thấy cặp con ngươi nhỏ kia chợt lóe lên hàn ý.
Liên Ấn Ca sững sờ, tiểu hoàng điểu liền dễ dàng trượt ra khỏi tay hắn nhảy sang phía bên cạnh, ưỡn ngực ngẩng đầu đứng trên một góc bàn, nhìn chằm chằm phòng bị, thấp giọng nói: "Đợi đã, ta có lời muốn nói."
Liên Ấn Ca đột nhiên quay đầu lại: "Ngươi có nghe thấy chứ?"
Ân Thành Lan không lên tiếng, nhưng ánh mắt đã đóng đinh ở trên người Linh Giang.
Sợ bản thân nhìn vào Các chủ đại nhân lại ngẩn người, Linh Giang cố ý nghiêng đầu đi, không đối mặt với hắn, nhưng y cảm giác được ánh mắt của nam nhân đang dừng trên người y thâm trầm làm đánh giá.
Linh Giang không tự chủ được đứng càng thẳng tắp hơn, tâm tình mạc danh ngượng ngùng một lát, lúc này mới do dự xoay cái thân hình bé tròn tròn, nói: "Ta... Là muốn tới hỏi ngươi, có nguyện ý dạy bảo ta hay không."
Y nói xong, ở trong phòng yên tĩnh quỷ dị.
Liên Ấn Ca nhìn Linh Giang, lại quay đầu nhìn Ân Thành Lan, một lát sau, mới bối rối: "Ta chưa từng thấy con chim nào thuộc chủng loại này còn có thể học vẹt."
Ân Thành Lan còn thẳng thắn hơn: "Ta chưa từng thấy chủng loại này."
Một cục như thế, vừa tròn vừa phồng, giống như chim cút, vừa ngốc vừa vụng.
Ân Thành Lan khép sách lại, nhìn Linh Giang, ngón tay thon dài gõ lên trên bìa sách, như suy tư gì nói với Liên Ấn Ca: "Đi kiểm tr.a vòng chân nó, xem ở trong tổ nào, bảo chủ nhân nó muốn nói gì thì tự mình tới đây, đừng trốn ở sau lưng chim truyền lời."
Linh Giang nghe thấy hắn cho rằng y là do người huấn luyện đưa tới để truyền lời, căn bản không ngờ bản thân y tự mình nghĩ ra, vì thế y đặc biệt tốt bụng giải thích cho Ân Thành Lan: "Không phải người truyền lời, là ta tự mình đến hỏi ngươi."
Ân Thành Lan bật cười, nói với Liên Ấn Ca: "Năng lực học vẹt của vật nhỏ này so với con chim Yểng của ngươi thì thế nào?"
Liên Ấn Ca nhìn Linh Giang, song lời nói là với Ân Thành Lan: "Đương nhiên là Bát gia kia của ta giỏi hơn."
Bọn họ ở một bên một hỏi một đáp, căn bản không đặt Linh Giang vào trong mắt, đôi mắt Linh Giang hơi rung lên, cũng không giải thích, lạnh lùng nói: "Đó là vì kiến thức của ngươi hạn hẹp, chưa từng nhìn thấy ta."
Liên Ấn Ca kinh ngạc: "Khẩu khí bắt chước còn rất giống, ta thật ra không biết ở trong Ngự Phượng các lại có một nhân vật thú vị tới như vậy."
Linh Giang đứng ở ngay bên cạnh, trách hắn: "Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm, thí dụ như ta."
Liên Ấn Ca ở Ngự Phượng các này là địa vị dưới một người, trên vạn chim, chưa từng phải nghe lời thiếu khách khí như vậy, vì thế nói: "Ta khách khí với ngươi, ngươi cũng phải khách khí với ta, nhìn dáng vẻ này của ngươi, nghĩ đến không biết vị chủ nhân kia của ngươi ở sau lưng ta đã nói bậy bao nhiêu lời."
Linh Giang lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái: "Nghĩ nhiều rồi, bình thường ta căn bản mặc kệ ngươi."
Đích xác là như thế, theo như lời Quý Ngọc Sơn nói thì, ngoại trừ Ân Thành Lan với ăn uống ra, không có thứ gì có thể làm cho Linh Giang thiếu hiệp rung động mảy may.
Liên Ấn Ca thấy mình bị một con chim chọc tức, nụ cười trên mặt càng xán lạn, trong lòng lại thầm nghĩ chờ tìm được người huấn luyện sau lưng con tiểu tiện điểu này rồi, nhất định không thể tha cho hắn.
Ân Thành Lan nghe một người một chim mắng mỏ lẫn nhau, ánh mắt lại không rời Linh Giang nửa phần, lúc này hắn chợt phát hiện con chim nhỏ này cũng chẳng hề ngu ngốc như bộ dạng vừa thấy, mà cực kỳ linh động, mỗi lần mở miệng nói chuyện, đôi mắt trước tiên xoay chuyển lên thân người, giống như người với người nói chuyện, theo từng lời nó nói con mắt tròn nhỏ dường như cũng toát ra cảm xúc lạnh nhạt, xem thường, trào phúng, ghét bỏ.
Thật khó để nhìn ra nhiều thứ như vậy từ trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen đó.
Ân Thành Lan gấp sách lại, đặt ở trong tay, không biết nghĩ tới điều gì, tính toán mở miệng, đánh gãy một người một chim đang không ngừng ai oán lẫn nhau.
"Ngươi nói là, không phải có người truyền lời, mà tự ngươi tìm đến... Ý của ngươi là, ngươi tự nghĩ ra lời, chứ không phải học vẹt?"
Hắn vừa mở miệng, Linh Giang liền không lên tiếng, ngượng ngùng cà cà cái móng vuốt hình chữ Y lên móng vuốt còn lại, ánh mắt bay tới bay lui.
Liên Ấn Ca bị chọc đến nghiến răng, nói một câu kinh hãi thế tục: "Nhất định là chủ tử của vật này ở sau lưng nói xấu ta, dạy vật này nói, ta không tin một con chim mà cũng có miệng lưỡi sắc bén đến thế."
Ân Thành Lan thấy tiểu hoàng điểu không hé răng, còn tưởng rằng mình thực sự đã lầm, vừa định lắc đầu cười, lại nghe Linh Giang biệt biệt nữu nữu ừ một tiếng.
Bấy giờ, rốt cuộc đổi lại hai đại nam nhân trong phòng kinh ngạc.
Thế gian rộng lớn không gì không có, hay có một câu còn thích hợp hơn, chính là, trong một khu rừng lớn chim nào cũng có thể có, mà rừng của Ngự Phượng các đủ lớn, chim cũng đủ nhiều, có thể xuất hiện một con chim với phong cách khác thường thật ra cũng có thể hiểu được, nhưng chim dù khác biệt thế nào, thí dụ như mọc hai cái đầu hay bốn cái vuốt dị dạng thì cũng chưa thấy một con nào có thể làm người ta kinh hãi như tự mình nghĩ ra lời nói như thế này.
Dù sao, con thần ưng Hải Đông Thanh mười vạn mới có một kia của Ân Thành Lan cũng chưa thần đến mức có thể thông nhân tính, nói tiếng người.
Cho nên mặc dù Linh Giang thừa nhận mình có thiên phú dị bẩm, Ân Thành Lan cùng Liên Ấn Ca vẫn không tin cho lắm.
Đặc biệt là khi trong phòng Liên đại tổng quản cũng có nuôi một con Yểng biết nói chút tiếng người.
Biết được người này đem mình cùng với thứ ngốc nghếch chỉ biết học vẹt kia nhập làm một, Linh Giang xem thường hừ một tiếng, không muốn để ý hắn.
Ân Thành Lan mỉm cười, cười một cái, Linh Giang nghe thấy tiếng quay đầu, bất ngờ không kịp trở tay bị mê hoặc một hồi.
Mặt y lập tức đỏ lên, qua nhúm lông ngốc phất phơ trên đỉnh đầu, dùng sức nháy mắt ngắm nhìn Ân Thành Lan.
Người sau tùy ý để y xem, ngồi thẳng bát phong bất động(*), rất có uy nghiêm.
((*) Bát phong bất động: tám gió thổi đến cũng không dịch chuyển)
Thấy trong phòng một người một chim đối mặt quỷ dị, Liên Ấn Ca nói: "Ngươi sẽ không thật sự tin vật nhỏ này cũng có thể trò chuyện giống như người đó chứ."
Ân Thành Lan nói: "Ngoại trừ tin tưởng, ngươi có phương pháp nghiệm chứng nào tốt hơn?"
Liên Ấn Ca nghẹn lời, dừng một chút, chưa từ bỏ ý định nói: "Bát gia trong phòng ta cũng biết nói, chờ ngươi gặp nó rồi, sẽ biết kỳ thực vật nhỏ này rất có khả năng là được người dạy nói."
Ân Thành Lân câu môi, hắn cười mà không hiện rõ ràng, nhất cử nhất động đều tràn đầy ý nhị của nam tử thành thục, không táo bạo, không vội vàng, lời nói cử chỉ biểu lộ ra khí chất lắng đọng từ năm tháng, nói: "Ngươi cảm thấy lượng chim ta đã thấy không nhiều bằng ngươi?"
Liên Ấn Ca vội vàng nói không phải, Ân Thành Lan thích chơi chim từ nhỏ, chủng loại qua tay hắn nhiều không kể xiết, nếu không, không thể một tay dựng nên Ngự Phượng các khổng lồ này, chủng loại nào hắn nói chưa từng thấy, thì tuyệt đại đa số mọi người cũng chưa từng được thấy, đồng thời, chim mà hắn đã xác định, thì tám chín phần mười cũng sẽ không sai.
Nhưng Liên Ấn Ca chính là không cam lòng.
Ân Thành Lan nói: "Như vậy đi, ngươi dẫn vị Bát gia kia của ngươi tới đây, thả nó cùng so sánh thử xem, xem con nào dẻo miệng."
Hắn nói theo lịch sự, mắt liếc nhìn Linh Giang, xem như trưng cầu y đồng ý.
Linh Giang bị hắn nhìn đến đầu óc nóng lên, đều sắp mất tỉnh táo, hai cái móng vuốt một cái đè lên một cái cọ tới cọ lui, dùng một thứ thanh âm mềm nhẹ trước nay chưa từng có nói: "Tùy tiện."
Vì thế, Liên Ấn Ca lập tức trở về phòng mời vị Bát gia kia của mình đi.
—————————————
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Jojo Nguyen, đăng tải và cập nhật duy nhất tại wattpad chính chủ, vui lòng đọc tại nguồn để ủng hộ người dịch, cảm ơn!