Chương 36: Đá Bắc Đẩu (18)
Edit + Beta: Jojo Nguyen
Linh Giang im lặng không lên tiếng lại cắn một chút lên đầu lưỡi, y không chỉ có miệng lưỡi bén nhọn, còn quyết tuyệt tàn nhẫn, cắn mình cũng không mềm lòng, máu lập tức chảy ra khóe môi, y cúi đầu dùng mu bàn tay lau đi, đầu miễn cưỡng thanh tỉnh chút, đem hai cây búa Mai Hoa nắm trên tay, chậm rãi nâng mắt lên.
Giờ khắc này con ngươi trong mắt y hơi co lại, trắng đen cực kỳ rõ ràng, giống như một con ưng nhìn chằm chằm con mồi, khóe mắt mang theo lưỡi đao sắc bén, hướng tới cổ đối phương liếc mắt nhìn, sát ý tức khắc liền bùng nổ.
"Quý Ngọc Sơn" nâng tay lên, âm dương quái khí cười: "Tiểu bảo bối ngoan, mau đi bắt y trở về." Khi nói chuyện, trong ống tay áo mở rộng của hắn bỗng nhiên bò ra vô số con bọ cạp độc đen đỏ, cái đầu con bọ cạp không lớn, lại rậm rạp ào ra như nước suối.
Bọ cạp rơi xuống mặt đất, trong thời gian ngắn đã bò đầy đất, mấy thứ này nhìn thấy vật sống liền cắn, đám người giang hồ phía sau "Quý Ngọc Sơn" còn định thừa dịp hai người chém giết làm ngư ông đắc lợi, không ngờ bị lan đến người, bọ cạp độc thuận theo mu bàn chân chui vào trong ống quần, không lâu sau người đã bị cắn đến da tróc thịt bong, ngã xuống mặt đất co giật.
Người không bị cắn lập tức tản đi, chỉ còn dư lại bầy bọ cạp độc sột soạt bò đầy đất cùng với hai người bọn họ.
Sức lực Linh Giang cực lớn, búa Mai Hoa mỗi khi quét ngang ra ngoài đều mang theo nội lực mạnh mẽ, dễ dàng quét sạch bọ cạp độc bò đến bên người, một cái tay khác thừa lúc bọ cạp chạy thành đàn, mây đen phủ xuống, tiếng vụn vỡ giòn giã vang lên không ngừng lọt vào tai.
Thấy bọ cạp độc không có cách nào tới gần Linh Giang, "Quý Ngọc Sơn" cũng không sốt ruột, trái lại càng lộ ra nụ cười đắc ý, hắn vui sướng nhìn y, từ trong tay áo giũ ra càng nhiều bọ cạp, dùng loại thanh âm thì thầm làm người tê dại nói: "Tiểu bảo bối ngoan mau biến hình, cho ta xem ngươi nào."
Thần chí Linh Giang có chút không rõ, hoàn toàn chống đỡ bằng bản năng, y đang chuẩn bị hóa thành chim bay lên đầu cành cây, mơ hồ nghe thấy câu nói này, trong lòng hiểu rõ nếu còn tiếp tục như thế sẽ gặp vấn đề, người này ép y hiện hình, chỉ sợ cũng không có ý tốt, bây giờ chỉ có nhanh chóng giải quyết hắn mới được.
Nghĩ đến đây, y đem nội lực tan rã trong cơ thể ngưng tụ lại, cắn một ngụm lên vết thương đầu lưỡi, cơn đau nhói xông lên đầu, mượn cơn đau này, Linh Giang nhảy lên một cái, nhắm về phía nam tử đứng giữa bầy bọ cạp.
Người nọ không tránh không né, mỉm cười ngửa đầu lên nhìn y, ngay khi búa Mai Hoa tám cạnh của Linh Giang sắp rơi xuống đầu hắn, đập hắn thành một vũng thịt nát, bỗng nhiên, cặp binh khí sát khí tận trời kia dừng một chút, Linh Giang chỉ cảm thấy nội lực hung hăng đình trệ, nửa hơi đều không vận lên được, trực tiếp ngã xuống đất, búa Mai Hoa ầm ầm rơi bên cạnh, người rốt cuộc không đứng lên nổi nữa.
Bọ cạp độc thấy đồ ăn, liền điên cuồng nhào lên, lại bị "Quý Ngọc Sơn" giơ tay ngăn lại: "Thứ này không được, thứ này cũng là tiểu bảo bối của ta."
Bò cạp độc đứng thành bầy cách Linh Giang một trượng, thoạt nhìn thèm rỏ rãi, lại không dám tới gần.
"Quý Ngọc Sơn" ngồi chồm hỗm xuống, vuốt ve mặt Linh Giang, Linh Giang trên mặt đất cố sức giãy giụa, trước mắt một màu đen kịt, y gian nan mò búa Mai Hoa của mình, tay chân lại mềm nhũn ra, nâng cũng không lên nổi: "... Cút."
Người nọ âm hiểm cười, đưa tay dán lên ngực Linh Giang, âm trầm nói: "Không người nào có thể tránh thoát độc của ta, ngươi cũng thế, ta đã thấy kỳ trân độc vật trên thế gian, nhưng chưa từng thấy ngươi, a, để ta xem ngươi là cái gì..."
Tay đè lên ngực đột nhiên dùng sức, cả người Linh Giang chấn động, ngửa mặt phun ra một ngụm máu tươi, "Quý Ngọc Sơn" từ trong lòng lấy ra một chiếc hồ lô bẩn thỉu, đặt miệng hồ lô lên khóe miệng Linh Giang, tiếp lấy dòng máu chảy ra, một cái tay khác vuốt ve trán Linh Giang, như là vuốt ve một con sủng vật: "Không phải sợ, tiểu bảo bối, ta sẽ không làm tổn thương ngươi."
Tiếp theo, hắn lấy nắp đóng hồ lô lại thu vào trong ngực, xoay người nâng Linh Giang, đúng lúc này, một dây roi đột nhiên vung ra quất tới trên lưng hắn, trong khoảng khắc sắp phải làm cho hắn da tróc thịt bong, "Quý Ngọc Sơn" không kịp dự liệu, nhào lên phía trước, nghiêng đầu nhìn, đôi mắt lập tức vằn vện tia máu: "Ai, là ai!"
Một con ngựa lớn kéo theo thùng xe tung chân trước hí vang, Liên Ấn Ca cầm roi giương giọng quát: "Là ta, gia gia(*) ngươi!" Sau đó ghìm chặt dây cương, ra sức vung lên lưng ngựa, hướng "Quý Ngọc Sơn" vọt tới.
((*)Gia gia: ông nội)
Linh Giang nghiêng đầu mờ mịt nhìn lại, ngay lúc xe ngựa nhanh như chớp lao về phía y, một bàn tay khớp xương thon dài bỗng nhiên vươn ra từ trong xe, Linh Giang vận hết toàn lực, lại chỉ có thể hơi hơi nâng ngón tay lên.
Nhưng thế là đủ rồi, cái tay kia chuẩn xác nhanh chóng nắm lấy ngón tay y, kéo y vào trong xe.
Đồng thời, Liên Ấn Ca đánh gãy "Quý Ngọc Sơn", cũng không dây dưa thêm, một đường "Lép bép" nghiền nát bọ cạp độc vọt vào trong rừng cây nhỏ bên ngoài Phương Bình tự, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, chớp mắt liền biến mất vô tung.
"Quý Ngọc Sơn" giận giữ, lập tức đuổi theo, nửa chừng lại bị hơn mười ảnh vệ Ngự Phượng các nhảy xuống cản đường, ảnh vệ không nói hai lời rút kiếm mở ra cuộc chém giết.
Linh Giang nằm ở trong xe ngựa, ngửi được hơi thở Ân Thành Lan, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, y vừa mới buông lỏng, vết thương trên ngực, trên đầu lưỡi liền kéo nhau ùa lên, ngẹo đầu, máu thuận theo khóe môi ở trên gò má trắng như tuyết chảy ra một đường uốn lượn chói mắt.
Ân Thành Lan thở dài, dùng ngón tay cái lau đi giúp y: "Như thế nào lại biến mình thành tấm đức hạnh này."
Trước mắt Linh Giang mông lung mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy đại khái Ân Thành Lan, con ngươi y tan rã, gian nan giơ tay muốn sờ lên mặt Ân Thành Lan, nhưng trên người không có khí lực, một nửa cũng không nâng lên nổi, lại mất lực rũ xuống: "... Thập Cửu."
Cổ tay y rũ xuống được Ân Thành Lan tiếp lấy nắm trong tay: "Gọi bậy."
Linh Giang nở nụ cười nhợt nhạt, còn muốn nói thêm gì, lại không chịu nổi, lông mi rung động, cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện nhắm chặt mắt lại, rơi vào trong hôn mê.
Ân Thành Lan nắm cổ tay Linh Giang sờ sờ, hắn bệnh lâu thành thầy có thể xem được đại khái, trên người vật nhỏ không có độc, ước chừng trúng mê dược, liền an tâm, cong tay hướng lên đầu y búng một cái, phát ra một tiếng "Coong" thanh thúy.
Thật đúng là thù dai mà.
Liên Ấn Ca điều khiển ngựa chạy xuyên qua rừng cây, nhớ tới thiếu niên được cứu, trong lòng không hiểu ra sao, hắn lén lút liếc mắt quét vào trong buồng xe một chút, tận mắt nhìn thấy chủ tử thân thân mật mật lôi kéo tay người ta, Liên Ấn Ca không kìm được giật nảy cả mình, thầm nghĩ: "Người này từ đâu toát ra? Trước đó không phải một chút tin tức đều không hỏi thăm được sao, như thế nào bỗng nhiên cùng gia thông đồng."
Hắn kéo cương tiêu sái giục ngựa phi nhanh, biểu tình trên mặt lại là đáng khinh đến cực điểm, trong lòng kỳ diệu loạn nghĩ: "Ta và gia mỗi ngày đều ở bên nhau cũng không biết hai người làm thế nào thông đồng, chẳng lẽ là "Nhân nửa đêm không người, hẹn người dưới gốc liễu"? Gượm đã, chúng ta không phải tới là để cứu tiểu lông vàng sao?"
Đành phải quay đầu hỏi: "Gia, Tiểu Thúy kia làm sao bây giờ?"
Ân Thành Lan đặt Linh Giang vào một tư thế thoải mái, để đầu y gối lên đầu gối mình, nghe vậy không lên tiếng, mở tay trái của mình ra, bên trong là một con bọ cạp độc ch.ết ngỏm, chất lỏng đỏ thẫm của con bọ cạp từ kẽ tay hắn chảy xuống, Ân Thành Lan rũ mắt nhìn, giữa mặt mày hiện lên một tia âm lãnh lệnh người kiêng kị.
Người trên đầu gối ước chừng là chạm phải vết thương, bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng, âm thanh không lớn, lại đột nhiên đánh gãy tâm tư Ân Thành Lan, hắn chớp mắt, nâng mắt nhìn Linh Giang, tia âm lãnh trong mắt vừa rồi tức khắc liền biến mất vô tung.
Ân Thành Lan tùy tay ném con bọ cạp ch.ết ra ngoài cửa sổ, lấy khăn ướt lau tay, nhìn sắc mặt Linh Giang càng lúc càng tái nhợt, cất giọng nói: "Đi vào thành, tìm khách điếm."
Vì thế Liên Ấn Ca quay đầu ngựa lại, hắn không thu được câu trả lời, yên lặng thay tiểu lông vàng mặc niệm một hơi, dự định tìm cơ hội cáo trạng với Linh Giang, thấy không, không cần ngươi nữa đâu.
Chuyện thiếu niên cùng bọ cạp độc trong Phương Bình tự đã truyền đến trong tai người giang hồ trên Kiều Gia trấn, nhưng mà hơn nửa ngày trôi qua, lại vẫn có không ít người chưa từ bỏ ý định nán lại trong trấn, hỏi thăm khắp nơi tung tích đá Bắc Đẩu, không hổ là chim ch.ết vì mồi, người ch.ết vì lợi.
Xe ngựa dừng trước một tiểu viện hẻo lánh, chủ nhân tiểu viện mở cửa nghi hoặc nhìn bọn họ, Liên Ấn Ca lấy ra thủ lệnh Ngự Phượng các đảo qua trước mắt hắn, chủ nhân tiểu viện lập tức cúi đầu hành lễ, lại hướng về phía xe ngựa nhìn thoáng qua, một câu vô nghĩa cũng không hỏi nhiều, mở cửa để ngựa xe đi vào, cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh xóa đi vết tích trước cửa, rồi mới thật cẩn thận đóng cửa viện lại.
Liên Ấn Ca đặt thiếu niên nằm lên trên gường, chủ nhân tiểu viện cũng vừa đưa tới nước sạch cùng thức ăn, hắn tiếp nhận thả trên bàn, khoanh tay ôm ngực dựa tường nhìn Thập Cửu gia dùng khăn lau chùi vết máu trên khóe môi, vết trầy giữa cổ, sau đó, là vết bẩn đầy trên tay của thiếu niên.
Nhìn nhìn, liền cảm thấy mạc danh quen mắt, cái động tác lau móng vuốt... Phi, là lau tay này hình như hắn đã từng ở nơi nào thấy qua.
Lúc này, Liên Ấn Ca ý thức được một chuyện, không biết bắt đầu từ khi nào, Thập Cửu gia nhà hắn lại có thêm rất nhiều bí mật mà hắn không biết, trong lòng hắn biệt nữu một trận, thật giống như tiểu áo bông tri kỉ là mình đây đang khoác trên người, không biết từ khi nào bên trong lại có thêm một tiểu áo may ô thiếp thân, ôm sát vào ngực, chủ nhân ấm lạnh đều bị tiểu áo may ô biết trước nhất, mà hắn tuy cũng ở rất gần, lại chỉ còn có dư ôn nhàn nhạt.
"Gia..."
Ân Thành Lan ném khăn vào trong chậu rửa mặt, ừ một tiếng, không quay đầu lại, nói: "Hoàng đế gần đây có động tĩnh gì không?"
Liên Ấn Ca lập tức thu hồi bình dấm chua mạc danh sinh ra trong lòng, nghiêm mặt nói: "Sơn Nguyệt hồi âm, tướng quân Tây Nam Lý Uy đã trở về hoàng cung, cũng từng có mật đàm với Phùng Kính, đoán chừng đã biết thân phận của ngài."
Ân Thành Lan nói: "Thân phận của ta? Biết được nghịch tặc là Hoài Viễn vương cải tử hồi sinh, hay là Ân Thành Lan Các chủ Ngự Phượng các?"
Liên Ấn Ca chần chờ nói: "Phùng Kính không có khả năng biết quan hệ của gia cùng Ngự Phượng các."
Giang hồ rộng lớn, cũng chưa có mấy người từng thấy chân dung Các chủ Ngự Phượng các, huống hồ, Ngự Phượng các xuất thế đã mười năm, tuy rằng lấy trăm chim làm giàu, nhưng luận về huấn luyện chim trên thế gian, mấy vị quan to quý nhân công tử bột lại không có mấy ai sánh bằng, lúc trước hoàng đế cũng đã từng hoài nghi, nhưng hơn mười năm nay Ngự Phượng các an an ổn ổn đứng lặng một góc biển, chưa từng có bất kỳ quan hệ gì với triều đình, sớm đã qua giai đoạn nghi ngờ.
Ân Thành Lan câu môi dưới, nụ cười nhợt nhạt tràn ra đầy trào phúng, hắn đưa lưng về phía Liên Ấn Ca, nhìn chằm chằm thiếu niên nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường.
Một sợi tóc bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, dính vào bên tóc mai Linh Giang, càng lộ vẻ tái nhợt suy yếu trên khuôn mặt y, tầm mắt Ân Thành Lan như mang theo móc, ở trên người Linh Giang nhẹ nhàng chuyển qua, thấp giọng nói: "Ngươi cảm thấy ngoại trừ chúng ta, còn có ai quan tâm đến độc trên người ta?"
Liên Ấn Ca không rõ nguyên do, nhíu mày suy ngẫm: "Phu nhân ở bộ lạc Tuyết Mạc, nàng..."
Hắn liếc nhìn sắc mặt Ân Thành Lan liền biết mình nói sai rồi, đem lông mày vặn càng chặt, nhanh chóng lướt qua tất cả mọi người ở trong đầu một lần, phát hiện toàn tâm toàn ý muốn giải độc này không có ai khác ngoài mẫu thân thân sinh của Ân Thành Lan, bạn tốt tri kỷ vân vân.
Người nguyện muốn tốt cho hắn thì toàn tâm toàn ý muốn tốt cho hắn, kẻ không muốn cho hắn tốt, tự nhiên cũng từ đầu đến cuối nguyền rủa hắn ch.ết không có chỗ chôn, vậy người hiện giờ hắn đang nói tới là ai đây.
Khóe môi Ân Thành Lan lộ ra một nụ cười, trong lòng hắn càng hận, trên mặt lại càng phải cười, cười đến một thân ớn lạnh: "Ngươi nói xem, hoàng huynh lúc trước tại sao phải hạ loại độc này cho ta đây, "Vừa thấy quên tục", một giọt là có thể đoạn hồn tuyệt tục, không có bất kỳ đường sống nào, hắn thật đúng là hao tổn tâm cơ mà."
Liên Ấn Ca thấy dáng vẻ hắn lần này có vẻ muốn điên cuồng, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Gia, không thể đại động tâm tình."
Tay Ân Thành Lan đặt trên xe lăn bỗng nhiên nắm lấy lưng ghế dựa, dùng sức mạnh đến khớp xương đều nổi nên trắng xanh, độc trong người hắn tựa như rắn ngủ đông, một khi gió thổi cỏ lay, lại như phá tan máu thịt cắn xé mà ra.
Hắn cố hít thở một hơi dài, tận lực áp chế chất độc muốn sôi trào trong máu, từ trong tay áo lấy ra một con dao khắc, dây gân trên ngón tay không ngừng chuyển động, nói: "Là kẻ chế ra loại chất độc này."
Liên Ấn Ca sững sờ, một cái tay khác của Ân Thành Lan che lên môi, nhỏ giọng nói: "Quỷ Cô lão nhân cực thiện chế độc, cho nên nhất định cũng rất sợ độc của mình bị phá giải, vì thế, hắn hẳn cũng đã từng nghe từ đời trước truyền lại về tám loại thiên tài dị bảo, hiện giờ tung tích đá Bắc Đẩu đã bại lộ, ngươi đoán hắn có thể cũng lần theo tin tức này đến Trung Nguyên tranh một vũng nước đục hay không? Ngươi đi điều tr.a tung tích hắn thì biết. Còn có vị hoàng huynh kia của ta đã thật lâu không có một giấc ngủ ngon đi, nhìn thấy ta còn sống, hắn có từng hoài nghi độc của Quỷ Cô lão nhân là vô dụng hay không đây."
Liên Ấn Ca chau mày, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện Ân Thành Lan nói tới, thấp giọng mắng một câu, bước nhanh ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Ân Thành Lan cùng Linh Giang hôn mê chưa tỉnh, lúc này, Ân Thành Lan mới buông bàn tay đặt lên môi xuống, vừa lấy ra, liền không khống chế được bật ho, trên mu bàn tay tràn ra vết lấm chấm máu đỏ.
Hắn nhìn máu tươi xì xì cười, ai nói khả năng tự chủ của hắn là biến thái vô địch thiên hạ chứ, một khi đè xuống mệnh môn "Hoàng huynh", là hắn liền phát điên muốn rời khỏi chiếc xe lăn này, báo thù rửa hận, hận vì mình hơn mười năm bị vây trong một tấc vuông không thể nhúc nhích, hận vì mẫu thân bị buộc phải rời khỏi Đại Kinh viễn phó tới vùng Bắc tuyết lạnh, hận vì mười năm này phải sống trong cảnh người không ra người quỷ không ra quỷ.
Thời điểm Linh Giang mở mắt ra, liền nhìn thấy vẻ mặt tối tăm băng lãnh này của Ân Thành Lan, bộ dạng như là bị người thiếu nợ tám triệu lượng, con ngươi y xoay chuyển, ho khan một tiếng, đánh gãy tâm tư lo lắng bất lực của người kia, uể oải ai oán nói: "Ngươi chính là chăm sóc bệnh nhân như vậy?"
Ân Thành Lan ngẩng đầu nháy mắt đem máu trên mu bàn tay lau vào ống tay áo, nghe thấy y nói chuyện, không hé răng.
Linh Giang nghĩ một hồi, tự mình sửa lời: "Há, bệnh điểu."
Ân Thành Lan: "..."
Suốt đêm bôn ba chạy đến Kiều Gia trấn đã rất mệt rồi, Ân Thành Lan thực sự lười so đo từng chữ với y, chỉ muốn yên tĩnh một mình ngẫm lại xem người nọ rốt cuộc có phải là Quỷ Cô lão nhân hay không, con đường tiếp đó nên đi như thế nào, còn có hai vị thiên tài dị bảo đi nơi nào tìm, chuyện hắn phải nghĩ nhiều không kể xiết, phân không ra tâm tư cùng con chim nhỏ này đùa cợt trêu ghẹo, đành không biểu tình gì nhìn y, lười biếng nói: "Nếu đã tỉnh, vậy tự mình đi ăn đi, trời chiều rồi, ăn xong thì ngủ đi."
Nói xong, điều khiển xe lăn đi ra cửa.
Linh Giang thấy hắn đi thẳng thắn dứt khoát, nằm ở trên giường thở dài, ngửa mặt nhìn nóc nhà chốc lát, liền quyết định bò dậy ăn no trước, tay chân y mềm nhũn đặt xuống đất, vừa mới đi một bước, liền mắt sắc nhìn thấy một giọt máu trên đất.
Linh Giang ngồi xổm trước giọt máu trầm mặc, cũng không thèm nhìn đồ ăn trên bàn liền cầm lấy nhét vào miệng, chờ ăn no, y cũng không quay đầu ra khỏi phòng.
Đã là nửa đêm.
Cửa phòng bị kẽo kẹt kéo mở ra.
Ân Thành Lan nằm ở trên giường không nhúc nhích, đáy mắt lại thanh minh sắc bén.
Người vào phòng trở tay đóng cửa lại, không hề cố ý thả nhẹ bước chân, còn đĩnh đạc đi tới bên giường.
Trong bóng tối, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể thấy một cái bóng ma quét tới, tiếp theo, không đợi Ân Thành Lan phóng con dao khắc của hắn ra, cái bóng kia dò tới một đôi tay, đem hắn đẩy vào phía trong giường: "Cho ta một góc."
Ân Thành Lan: "..."
Ân Thành Lan trợn tròn mắt nhìn bóng tối, câm nín nửa ngày: "... Cút ra ngoài."
Linh Giang đã đẩy được một khoảng cách mép giường độ hai ngón tay, hài lòng nằm nghiêng xuống, gắt gao dựa sát Ân Thành Lan: "Ta bị thương, không muốn ngủ một mình."
Ân Thành Lan cảm giác được vân da trên cánh tay y, đó là một khối thân thể ấm áp tươi sống trẻ trung, hắn không thích ứng với việc ở cách người gần như vậy cho lắm, đành phải theo bản năng trốn né vào phía trong giường một chút.
Linh Giang liền nhân cơ hội cũng dịch vào theo, chiếm đoạt mở rộng địa bàn từ hai ngón tay đến một bàn tay to.
"Đi ra ngoài tìm chim mà ngủ." Ân Thành Lan cho rằng mình đã biết da mặt của y dày, lại phát hiện dày bao nhiêu tầng, còn chưa có tính qua.
Linh Giang nhe răng cười: "Chúng nó nào có thoải mái được như ngươi, dù sao tổ chim cũng quá nhỏ."
Ân Thành Lan: "..."
Làm sao nghe câu này lại hết sức không được tự nhiên đây.
Nghe tiếng hít thở bên tai, Ân Thành Lan cắn răng, đối với cái đầu lông xù thuận tiện bá chiếm gối đầu của y nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta muốn một mình, một mình ngủ!"
Linh Giang bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong bóng đêm sáng rực kinh người nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi chắc chắn?"
Ân Thành Lan vạn phần khẳng định gật gật đầu, hắn ở trong căn phòng tối tăm dường như thấy hai ngôi sao màu tối, một chút ánh sáng nhạt bên ngoài đều có thể đem con mắt y rọi sáng lên.
Chỉ thấy một khắc sau, đôi mắt kia đột nhiên biến nhỏ, lại thêm một đôi cánh phành phạch vỗ bên tai, Linh Giang hóa thành chim, yên tâm thoải mái ngủ ở dạng chim trên mép giường khá lớn, nghiêm túc nói: "Tuyệt đối chớ coi ta là người, cảm tạ."
Ân Thành Lan: "..."
Bánh dày ngàn tầng.
Hắn nghiêng đầu nhìn một cục lông xù trên gối, trên người Linh Giang luôn có loại mùi vị tinh khiết sau mưa, không phải hương thơm, mà là loại hơi thở lưu loát sạch sẽ, tràn trề sức sống chỉ nam tính mới có, không mang theo bất kỳ ràng buộc nào, nhưng lại dường như không thoát đi đâu được, khiến người khó có thể lơ là.
Ân Thành Lan nhịn một lát, rốt cuộc tung ra đại chiêu của mình, hắn duỗi ra một ngón tay chọc lên cái đầu nhỏ của Linh Giang, nói: "Ta cũng bị thương, tốt nhất nên nằm một mình tĩnh dưỡng."
Tiểu hoàng điểu dùng một cái cánh ôm lấy ngón tay hắn, vuốt nhẹ lên phía trên một lần, hỏi: "Vết thương ở nơi nào?"
Ân Thành Lan ưỡn căng mặt, giọng điệu nghiêm túc nói: "Lúc kéo ngươi vào trong xe ngựa, bị rơi mất móng tay."
Linh Giang dùng đầu cánh nhỏ sờ sờ lên đầu ngón tay có chút trọc của hắn: "..."
Không nghe thấy chim nhỏ hé răng, Ân Thành Lan mừng thầm trong lòng, vô cùng đắc ý lộ ra một nụ cười trong bóng tối.
Lúc này, chỉ nghe thấy con chim nhỏ hồi lâu không lên tiếng kia bỗng nhiên ôm chặt lấy ngón tay hắn, dùng một loại thanh âm phi thường cảm động, cảm động đến nghẹn ngào nói: "Thập Cửu, ngươi vì cứu ta đều bị thương, ta bây giờ càng không thể bỏ ngươi ngủ một mình được, ta chỉ có thể thời thời khắc khắc ở trước giường hầu hạ, xem vết thương của ngươi lành lặn, mới có thể báo ân."
Nụ cười của Ân Thành Lan cứng đờ trên khóe môi: "..."
Đời này rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là đạo cao một thước chim cao một trượng.
Hắn thật muốn đem móng tay vừa mới bẻ rớt của mình gắn trở lại!
"Tư thế ngủ của ta cực kỳ tốt, sẽ không chèn ép ngươi." Tiểu lông vàng chiếm cứ một góc gối, nhẹ nhàng nói.
Ân Thành Lan không còn lời gì để nói, chỉ hy vọng tư thế ngủ của mình cực kỳ tệ, tốt nhất là nửa đêm một cước đem y đạp xuống đất.
Linh Giang thấy Ân Thành Lan không tiếp tục nói nữa, bèn cuộn mình càng thêm êm dịu, cúi đầu ngậm lấy một góc chăn đắp lên trên người, nhân mô điểu dạng nhắm chặt mắt lại.
Nghe tiếng hít thở tinh tế bên tai, Ân Thành Lan không có một tia buồn ngủ, đôi mắt mở to nhìn trừng trừng nóc nhà, năm lần bảy lượt muốn duỗi tay ném tiểu lông vàng ra ngoài, nhưng tay hắn vừa động, lại nghe thấy trong tiếng hít thở nông nhẹ kia xen lẫn một tiếng ho khan yếu ớt, thiếu niên khóe môi đỏ chói máu tươi ban ngày hiện lên trong óc hắn, tiểu hoàng điểu u oán trừng con mắt tròn nhỏ như đang nói: Như thế nào nhỏ mọn như vậy, chỉ ngủ của ngươi một góc gối thôi nha.
Bàn tay nhấc lên một chút lại đặt xuống, cuối cùng hắn nhụt chí nhắm chặt mắt lại, giống như đứa nhỏ xì hơi túm toàn bộ chăn kéo vào trong ngực.
Góc gối đã thất thủ, không cho lại cướp góc chăn hắn.
Gió thu đêm quét qua cánh cửa sổ giấy mỏng, thổi rơi lá cây ngô đồng rụng đầy đất trong tiểu viện, cảm giác mới mẻ đầu thu từng tia từng tia lọt vào qua khe cửa.
Nhưng Ân Thành Lan ngủ không bao lâu, lại mở mắt ra, mặt lạnh, đem góc chăn của mình một lần nữa đắp lên trên người tiểu lông vàng, hắn vừa yên lặng oán thầm đông ch.ết ngươi cái đồ chơi nhỏ ở trong lòng, vừa dùng góc chăn lồng toàn bộ tiểu lông vàng vào trong chăn.
Linh Giang ở trong ổ chăn ấm áp hít sâu một ngụm hơi thở Ân Thành Lan, cảm thấy mỹ mãn ngủ rồi.