Chương 44: Nước Hàn Hương (5)
Edit + Beta: Jojo Nguyen
Đảo mắt đã là cuối thu, trời cao mà hiu quạnh, mấy phần bi thương theo khí hậu dần dần lạnh xuống mà bốc lên, cùng sương mù trên biển xen lẫn với nhau, lại thêm tiếng vù vù không ngừng của thuyền chiến màu đen, hợp thành một cảnh tượng tiêu điều đến cực hạn giữa đất trời.
Trên biển rộng, một bên là quân đội chính quy của triều đình mặc giáp cầm đao, chỉnh tề giương giáo dài, pháo nổ ngày đêm tiến công, một bên khác là môn phái giang hồ xuất quỷ nhập thần quỷ bí khó lường, chiếm cứ thượng phong dựa nơi hiểm yếu kiên cường chống lại, kéo dài bất bại.
Hai tháng sau khi triều đình xuất binh vây công Vạn Hải phong, những lời đồn đãi rất mau chảy khắp ngũ hồ tứ hải, trên giang hồ có người đồn Các chủ Ngự Phượng các sợ là muốn phất kỳ chiếm núi tự xưng vương, đây là tạo phản, đáng bị triều đình tiêu diệt, cũng có người đứng ra nói chuyện, chỉ trích triều đình can thiệp việc của giang hồ, lấy nhiều đánh ít, tương lai tứ đại môn phái thế gia danh lưu đều phải chịu liên lụy, không một ai có thể có quả ngon mà ăn.
Nhưng mà, lưu truyền nhiều nhất lại là Ân Thành Lan Các chủ Ngự Phượng các đến tột cùng là nhân vật phương nào, chỉ xuất ra sức lực của mấy người trong các, mà ngăn được ba ngàn binh mã triều đình, giết đỏ biển rộng Lâm Tân.
Lúc này, mới có người bừng tỉnh phát hiện, ghé lại với nhau dèm pha tam giáo cửu lưu(*) thế nhưng không một ai từng tận mắt gặp qua Ân Thành Lan.
((*)Tam giáo cửu lưu: là ba tôn giáo và chín lưu phái, nhưng trong trường hợp này là chỉ những người hành nghiệp trong giang hồ với hàm ý chê bai)
Mọi người hai mặt nhìn nhau, một cỗ ớn lạnh sởn cả tóc gáy chạy dọc sống lưng, bọn họ không tự chủ được hồi tưởng lại, Ngự Phượng các đây là từ khi nào trở thành tổ chức tình báo đệ nhất giang hồ? Dường như từ lúc nó bắt đầu tồn tại cũng đã nổi danh trên giang hồ, giống như một bóng ma cô độc sâu thẳm, lặng lẳng đứng trung tâm biển rộng, có người nhớ tới vị trí Vạn Hải phong, bấy giờ mới khiếp sợ phát hiện, Vạn Hải phong sừng sững ở cực Nam đất nước, vừa vặn cùng đế đô phía Bắc của Đại Kinh tương ứng lẫn nhau, hoặc là nói – địa vị ngang nhau.
Loại thế lực này là người phương nào và khi nào thì thành lập? Không ai biết được, vì thế kẻ nhìn thấu việc này đã rất nhanh ngậm miệng lại, cũng không dám đàm tiếu thêm nhiều.
Mà người nằm trong truyền thuyết lúc này đang ngồi ở một nơi cách doanh địch không xa, yên lặng chăm chú nhìn khói lửa của địch nhân, biểu lộ thần sắc uy nghiêm lạnh lùng không rõ vui buồn.
Lá cây bị nhiễm đỏ ý thu rơi xuống bả vai Ân Thành Lan, hắn giơ tay phất lấy, nắm trong lòng bàn tay, lại mở ra, lá rụng hóa thành bột phấn đỏ, như vết máu đọng lại trên bờ cát biển, một khi chạm lên, là một tay nhuốm máu đỏ tươi.
"Nhanh lên, thật vất vả xuống tới." Trong rừng cây bỗng nhiên xuất hiện tiếng thì thào nói chuyện, ngay sau đó hai bóng người lập tức xuất hiện trước người Ân Thành Lan.
Trên người Đại tổng quản còn mặc bộ áo giáp, cánh tay đeo vòng đồng che khuỷu tay, thế nhưng không chênh lệch mấy với chiến bào của quân đội triều đình, khẽ nhúc nhích, áo giáp phát ra tiếng kim loại cứng rắn lạnh lẽo, lại nhìn lên người, Liên Ấn Ca lắc mình biến hóa, thành tướng lĩnh trẻ tuổi chỉ huy thiên quân vạn mã trên tiền tuyến, chinh chiến sa trường, sống sót nhiều lần.
Mà trang phục của Tề Anh với hắn là đồng dạng.
Ân Thành Lan lặng lẽ nhìn hai người, hồi ức giống như mũi kiếm bén nhọn chém tan sương mù dày đặc trước mắt hắn, chiến trường tàn khốc lạnh băng mười mấy năm về trước cư nhiên làm cho hắn sinh ra một tia hoài niệm.
Quá khứ của hắn là nực cười cùng đau đớn cỡ nào, bây giờ hồi tưởng lại, cũng chỉ có những ngày tháng gian khổ màn trời chiếu đất gối giáo chờ sáng trong mấy năm ở quân đội kia mới đáng giá hắn hoài niệm.
"Gia, lang yên(*) đã chuẩn bị xong, thu được tin tức, ba ngày sau, triều đình sẽ lại phát động công kích một lần nữa, tuy nhiên quy mô sẽ rất nhỏ, mà mười ngày sau, lang hổ(*) mới chân chính nhập rừng." Liên Ấn Ca nói, giữa mặt mày là một cỗ sát khí tràn ngập mùi thuốc súng.
((*)Lang yên: khói báo động; Lang hổ: ác thú, kẻ tàn bạo như hổ như sói)
Ân Thành Lan hờ hững gật đầu, hơi nghiêng mắt nhìn về hướng Vạn Hải phong, mặt biển vào thu dễ bốc lên sương mù, trong màn sương trắng xóa che phủ, Vạn Hải phong chỉ lộ ra một bóng núi hình dáng không rõ ràng, mà Ngự Phượng các dựa núi mà xây càng là không nhìn thấy.
Ánh mắt hắn phóng đi ra xa, lông mi đen nhánh đem khóe mắt hắn hiện ra đặc biệt thon dài, bên trong lắng đọng trầm mặc cùng tang thương theo thời gian lâu dài.
Hắn xa xôi nhìn nơi đó, không nói chuyện.
Liên Ấn Ca thuận theo ánh mắt hắn nhìn Vạn Hải phong, khe khẽ thở dài: "Mười năm tâm huyết, ra đều sắp thành gia."
Tề Anh duỗi tay đáp lên trên lưng hắn, Liên Ấn Ca buông vai, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Nhưng là trên kia gió lớn, còn quạnh quẽ, ở lâu đều sắp thành tiên rồi, hạ phàm đi một chút cũng tốt."
Ân Thành Lan im lặng không lên tiếng câu môi dưới.
Thấy hắn nở nụ cười, bầu không khí liền bất giác hòa hoãn lại, Liên Ấn Ca giống như không xương uốn éo vai, nói: "Đã lâu không mặc, xương cốt đều sắp không đỡ nổi áo giáp."
Hắn nhìn xung quanh bốn phía: "Gia, Tiểu Thúy kia, không phải, Linh Giang đâu?"
Ân Thành Lan nói hướng đi của Linh Giang, Liên Ấn Ca thất vọng quay đầu nói: "Còn muốn cho ngươi gặp y đây."
Tề Anh không hiểu: "Người nào?"
Liên Ấn Ca rất là kích động nói: "Linh Giang ấy, là con tiểu lông vàng kia kìa, y chính là ân nhân cứu mạng ngươi tâm tâm niệm niệm muốn tìm... Ừm chim, y là người chim nha!"
Hắn túm một lọn tóc trên đỉnh đầu dựng lên, lắc lư trái phải, đem bộ lông ngốc điệu đà của Linh Giang học đến ra dáng ra hình.
Tề Anh sửng sốt, thiếu niên áo vàng tuấn dật xuất trần gặp thoáng qua trong nước là con chim nhỏ biết nói tiếng người ở bên Thập Cửu gia kia?
Trên mặt hắn trồi lên một biểu tình khó tin, một đôi mắt như hoa đào hơi hơi trợn tròn, quay đầu nhìn Ân Thành Lan, như muốn lấy được câu trả lời.
Hai tay Ân Thành Lan giao nhau, cười như không cười ngước mắt nhìn, đem một câu nói ngậm giữa răng môi tao nhã đọc ra: "Tâm tâm niệm niệm?"
Sau lưng Liên Ấn Ca mạc danh lạnh toát, nhớ lại một số hình ảnh không hài hòa của người nào đó vào cái ngày nào đó, mặt đỏ lên, trong lòng giật mình, hắn giữ chặt Tề Anh, vội vàng nói: "Là tâm tâm niệm niệm phải báo ân, nhưng mà Linh Giang với gia là quan hệ này, còn cần phải phân rõ như vậy sao, Tề Anh à, ngươi tạ ơn gia cũng giống như tạ ơn Linh Giang vậy, còn không mau cảm tạ ân đức của gia."
Vì thế, Đại thống lĩnh liền bị Đại tổng quản ấn đầu xuống, hoảng hoảng hốt hốt tạ ơn một hồi, mãi cho đến khi hai người rời đi, cái câu "Muốn gặp Linh Giang" kia của Tề Anh đều chưa nói ra được.
Ân Thành Lan nhìn hai người rời đi, hài lòng cười cười, ấn theo dục vọng cầu sinh mãnh liệt này của Đại tổng quản, phỏng chừng áp bức thêm mấy năm cũng không thành vấn đề.
Ba ngày sau, quân đội triều đình dạ tập(*) Ngự Phượng các, đến giữa sườn núi, bị đánh lui.
((*)Dạ tập: tập kích ban đêm)
Mười ngày sau, một nhóm thủy quân thân mang y phục bơi lội thừa dịp sương mù che mắt, tiềm nhập vào biển rộng mênh mông.
"Biển sinh núi, ra biển ba phần, nhập biển bảy phần, muôn vàn khe rãnh dưới đáy biển có tương liên với núi, người biết bơi tốt đi vào từ đáy biển, tất có thể tìm tới mạch nước hồ, xuôi theo dòng biển tiến vào mạch nước hồ, như đi vào tim địch, một kích trí mạng." Trong đại điện hoàng cung, hoàng đế hồi tưởng lại lời Sơn Nguyệt thiền sư nói ngày ấy, nhìn bản đồ Lâm Tâm thành bày ra trên long án, đề bút dính chu sa(*) hạ thật mạnh một chữ màu đỏ tươi "Giết".
((*)Chu sa: tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ)
Ngòi bút hắn phảng phất như dính máu, vừa mới hạ xuống, trên biển rộng cách xa ngàn dặm bỗng nhiên bốc lên một trận cuồng phong, mấy con thuyền chiến đen ngòm lao lên đánh tới Vạn Hải phong.
Gã khổng lồ đêm ngày sừng sững bất động giữa biển cả dường như trải qua khói lửa dằn vặt nhiều ngày, rốt cuộc chịu không nổi, quanh thân bùng lên một trận lửa nóng, thế lửa đón gió cao dần, không mất bao lâu liền thiêu đỏ giữa sườn núi.
Liên Ấn Ca đứng ở trên đỉnh núi trông thấy, cho người múc nước dập lửa, hạ nhân nghe lệnh vừa mới quay người lại, một mũi tên nhọn xuyên lửa xé gió mà đến, đâm thủng lồng ngực hắn.
Ngay sau đó, tay sai triều đình dưới mạch nước hồ lặng yên không tiếng động leo lên Vạn Hải phong, dùng tư thái người thắng cuộc bắn ra mũi tên thứ nhất, mũi tên thứ hai... Trong khoảnh khắc mũi tên như mưa, xuyên tim mà tới.
Liên Ấn Ca "Tranh" một tiếng rút trường kiếm ra, chỉ thẳng lên không trung, la lớn: "Chúng ta đem Ngự Phượng các cùng tồn vong, chư vị, theo ta giết bọn chúng không còn một manh giáp!!!"
Nói xong, chém giết thành đoàn.
Ban đêm hôm ấy, trong thần y cốc, chim đưa tin gửi tới Ngự Phượng các vùng vẫy đánh lên cửa sổ của Linh Giang, y tiến đến xem xét, chỉ thấy chim đưa tin máu me khắp người, hơi thở thoi thóp, mà thư trên vuốt ngay cả mở ra cũng chưa, liền bị chuyển về, y cúi xuống nhìn chim đưa tin dần dần ch.ết cứng ở trong tay, giơ tay ngửi vết máu dính lên, ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm.
Linh Giang lập tức hóa thành chim, vọt lên giữa không trung, thời điểm xoay vòng trên bầu trời lạnh lẽo, y lại ngừng lại.
Ân Thành Lan có tính toán của mình, y không có cách nào can thiệp, cho nên mặc dù là đi lại có thể như thế nào, y suy tư cực nhanh trong đầu, trái tim nhảy lên dần dần bình tĩnh lại, thù lớn chưa trả, Ân Thành Lan sẽ không để cho mình ch.ết, cùng với chậm trễ thời gian, trước tiên cần đoạt lấy nước Hàn Hương trước khi Quỷ Cô lão nhân tìm đến, mới là chân chính cứu hắn.
Nghĩ đến đây, Linh Giang quay đầu bay đến phòng ngủ của Nghiêm Sở, gõ vang cửa phòng: "Mau mở, bằng không ta cứ vào."
Nghiêm Sở lạnh mặt mở cửa phòng ra, phía sau truyền đến một tiếng lạch cạch, Linh Giang ló đầu vào xem, liền thấy Quý Ngọc Sơn quần áo xốc xếch ngồi dưới đất, đỏ mặt cuống quýt thắt đai lưng.
Linh Giang sách một tiếng, vẻ mặt xem thường, nội tâm lại bốc lên mỗi cỗ ghen tị, Nghiêm tiểu bạch kiểm đều làm tới Quý Ngọc Sơn rồi, y khi nào mới có thể ngủ với Ân Thập Cửu?
"Lại nhìn móc mắt chim của ngươi." Nghiêm Sở lạnh lùng nói.
Linh Giang thu hồi tầm mắt lại, nói: "Thu thập một chút, chúng ta bây giờ liền đi cánh đồng tuyết Cương Bắc tìm nước Hàn Hương."
Nghiêm Sở nhíu mày, vừa muốn nói gì, Linh Giang tiếp tục nói: "Chim đưa tin ta thả đi bị lui về, thư chưa mở ra, Ngự Phượng các hẳn đã xảy ra chuyện rồi, Trung Nguyên không thích hợp ở lại nữa, chúng ta đi trước lại nói."
Nghiêm Sở nhớ tới cái thân phận không thể cho ai biết kia của Ân Thành Lan, thấp giọng mắng một câu, nói: "Chờ ngoài phòng." Đem cửa đóng sầm lại trước mắt Linh Giang.
Lỗ tai Linh Giang rất thính, nghe thấy trong phòng Quý Ngọc Sơn hỏi Nghiêm Sở xảy ra chuyện gì, Nghiêm tiểu bạch kiểm liền nói câu "Ngươi có thể đi không", mà giọng điệu Quý Ngọc Sơn lại tràn đầy lúng túng nói "Câu này ta cần phải hỏi ngươi".
Linh Giang: "..."
Có ý gì, quan hệ trên dưới của hai người phức tạp như vậy?
Tiểu hoàng điểu ngồi xổm trên bệ cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng cân nhắc.
Ngay lúc bọn họ rời Thần Y cốc không bao lâu, trong ánh bình minh còn tối tăm, một con bọ cạp từ màu đỏ biến thành đen chui ra khỏi bụi cỏ lộ đuôi gai sắc bén.
Mà trên biển cả sôi sục, tứ bề báo hiệu bất ổn, trên Vạn Hải phong bị ngọn lửa bao trùm, ngói lục Chu Manh Ngự Phượng các ầm vang một tiếng, sụp đổ trong hỗn loạn chập chùng.