Chương 79: Tiểu Phượng Hoàng Phật Hỏa (8)
Edit + Beta: Jojo Nguyen
Sáng sớm hôm ấy, rất nhiều người đều đã từng chính mắt trông thấy tăng nhân khoác áo cà sa, ánh mặt trời dâng lên phía sau hắn, chiếu lên hồng sa của hắn, ánh lên một thân kim quang nhỏ vụn, đôi giày hắn trắng tinh, dẫm lên phiến đá xanh của hoàng cung, như thể đạp tuyết mà đến.
Hoàng đế từ chỗ u ám trong cung điện phóng mắt tới xem, bị ánh mặt trời đâm chói mắt, sau khi hơi che lại, mới nhìn thấy rõ tăng lữ trước điện.
Chỉ liếc mắt một cái, liền khiến hắn chấn trụ rồi.
Thiếu niên dưới đài cực kỳ giống hoàng đế hai mươi năm về trước lúc còn trẻ, ngũ quan tuấn lãng giống y hệt, khí chất trầm tĩnh nội liễm giống y hệt, thậm chí là dã tâm giấu kín ở chỗ sâu trong đôi mắt, chỉ có kẻ quyền mưu gặp kẻ quyền mưu, mới có thể thấy rõ cũng giống y hệt.
Lồng ngực hoàng đế chấn động, hắn nhìn Duệ Tư, thật giống như nhìn một "mình" khác, so với quá khứ huyết tinh hắc ám đè nén trong lòng hiện giờ, càng thêm sạch sẽ tùy ý, không có gì phải lo sợ chính mình.
Thiếu niên ung dung thong thả mà đứng, bình tĩnh đối mắt với hoàng đế, khóe môi hàm chứa ý mỉm cười, yên lặng đánh giá tòa vương cung này, hắn chưa bao giờ từng tới nơi đây, lại phảng phất như sớm đã nắm rõ trong tầm tay.
Mu bàn tay đè lên long ỷ của hoàng đế banh nổi gân xanh, mắt trừng đến cực đại, con ngươi vằn vện tơ máu, đôi môi mơ hồ phát run.
Duệ Tư thấy tư thế kìm nén không tiếng động của hắn, thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng chớp mắt một cái, trong phút chốc, cư nhiên đổi thành một bộ dáng vẻ thuần lương.
Chắp tay trước ngực, niệm tiếng Phật hiệu.
Hoàng đế từ trong xúc cảm cận kề kinh hãi hoàn hồn lại, lần nữa nhìn thiếu niên, những gì vừa thấy đều không nhìn ra nữa, hệt như một cơn ảo giác.
Hoàng đế thả chậm hơi thở, lòng còn sợ hãi phẩm lại cảm giác nguy hiểm khủng bố kia.
Đón ánh mặt trời, hắn trông thấy một vị tăng nhân cực kỳ giống với mình.
Dấu hiệu thần phật.
Hoàng đế rũ mắt, trong lòng nghĩ, Phật sinh ra trong khuôn mặt mình, đây không phải là nói...
Nhất Huyền ở một bên bỗng nhiên thấp giọng chậm rãi nói: "Cung Phật, nòi giống tốt đẹp đến muôn đời, bệ hạ, là vì ngài nha."
Hoàng đế sững sờ, âm u nhìn hắn một cái, rốt cuộc từ trên long ỷ đứng lên, hắn ở trên cao nhìn xuống mọi người, cuối cùng cũng coi như hồi phục lại tinh thần từ nỗi sợ hãi dâng lên khi nhìn thấy thiếu niên, chắp tay nói: "Thần phật bôn ba một đường, nghĩ đến hẳn là mệt nhọc, người đâu, dọn dẹp Tử Úy cung, trước hết mời thần phật đi nghỉ ngơi."
Thái giám công công lập tức đáp một tiếng, nghiêng người đi mấy bước, phất trần trong tay đổi hướng: "Thần phật thỉnh."
Hoàng đế lại nói: "Nhất Huyền thiền sư cùng đi đi."
Nhất Huyền kinh ngạc, muốn nhướn mắt lên nhìn hắn, lại nỗ lực nhịn xuống, chắp tay hướng hắn hành lễ, yên lặng đi theo.
Bọn họ vừa mới bước vào bên trong Tử Úy cung, cửa lớn rộng mở của cung điện khép lại, trong khe cửa đang dần dần thu hẹp, Nhất Huyền trông thấy vô số cấm quân mặc giáp cầm giáo chạy qua, như tường đồng vách sắt, đem cửa điện thủ chặt.
Bọn họ bị giam lỏng.
Mãi đến tận khi xác định cửa điện sẽ không mở ra, Nhất Huyền ảo não thấp giọng nói: "Hoàng thượng không tin chúng ta."
Duệ Tư quay đầu lại đánh giá Tử Úy cung, đặt quyền trượng xuống một bên, nói: "Không hẳn, ít nhất là hắn không trực tiếp đánh nhốt chúng ta vào địa lao."
Gã đi vào bên trong, ngồi lên tấm đệm mềm trải chăn gấm tơ vàng ngọc sợi: "Một đêm không ngủ rồi đi, lại đây nghỉ một lát."
Đáy mắt Nhất Huyền xanh lên, hắn đang ở trong thời kỳ cao lớn, không thường thức đêm, chạy chậm đi qua, thấp giọng nói: "Gia còn ở trong cung, nếu Hoàng thượng không chịu lập ngươi làm Thái tử, có phải là sẽ phải động..."
Duệ Tư vươn ngón tay ra đặt lên môi hắn, đình chỉ thanh âm của hắn, đem hắn kéo lên tấm đệm mềm, còn mình ngã về đằng sau nằm ngửa xuống, lấy tay làm gối, liếc mắt nhìn hắn: "Chuyện không cần bận tâm chớ bận tâm, tiểu thiền sư, ngươi niệm thiền cho ta nghe đi."
Nhất Huyền muốn nói, ngươi cũng không lớn hơn ta được bao nhiêu, song hắn không dám nói, đôi môi phấn hồng mấp máy giật giật, cuối cùng vẫn là an tĩnh ngồi xuống một đầu khác của tấm đệm mềm.
Duệ Tư xuất hiện trong hoàng cung, không đợi hoàng đế giải thích, chỉ cần là người không mù thì đều đã nhìn ra, bộ khuôn mặt lớn lên cơ hồ giống lão cha như đúc này, tùy thời tùy chỗ đều đang tuyên cáo lên thân phận của mình.
Chừng nào hoàng đế đi lịch lãm thiên hạ, cải trang vi hành, mà không làm ra chút chuyện phong lưu, mang về một vài tiểu dã chủng, thì thật giống như đi một chuyến uổng công.
Kiểu như hoàng tử sinh dưỡng ở bên ngoài này, tuy rằng mang danh hiệu hoàng tử, song chung quy vẫn không sánh được với huyết mạch chính thống được Thái phó danh tướng trong cung dạy dỗ ra, vốn nên là không bị để ý, nhưng bây giờ thân phận của Duệ Tư, sự xuất hiện của hắn, giống như sấm vang chớp giật, trong lúc nhất thời thổi khắp cả triều đình, lại liên tưởng đến chuyện si Phật của hoàng đế, tam cung lục viện vốn bình tĩnh tức khắc như bị đầu nhập vào sấm sét, nổ một cái là đêm xuân về.
Hoàng đế chân trước vừa mới đem Duệ Tư giam lỏng, văn thần võ tướng nghe tin mà đến, hoàng hậu hiền phi cũng ồ ạt mà tới, chuyện bọn họ quan tâm chỉ có một: Hoàng đế muốn xử trí người này như thế nào.
Bên trong mật các, hoàng đế cầm thư tuyệt bút của Sơn Nguyệt ngồi trong bóng tối dưới song cửa sổ, thật lâu không nói gì.
Thái giám đứng ở bên cạnh không dám thở mạnh.
Một hồi lâu sau, hoàng đế bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, rũ mắt vuốt ve long văn bay lên trên hoàng bào: "Đi truyền Thừa tướng, Thái phó cùng Thái sư tới."
Ba vị trọng thần tiếp chỉ, ngay cả cơm đều không dám ăn, vội vã vào cung.
Trước khi gặp hoàng đế, bọn họ đối với tin tức truyền tới từ trong cung nửa tin nửa ngờ, chờ khi nhìn thấy chính chủ, lại truyền nhau đọc hết thư tuyệt bút của Sơn Nguyệt thiền sư, vẻ mặt mấy vị đại nhân phải nói là đặc sắc tuyệt luân, có người không nhịn được lau mồ hôi, còn có người tựa hồ không liên quan cũng ngồi không yên.
Nội dung trên thư nhìn thấy mà giật mình, lệnh người không biết phải mở miệng thế nào, nếu mà nói hoàn toàn là nói bậy, không thể tin, vậy sau này có liên lụy đến vận mệnh Đại Kinh ai dám gánh chịu.
Hoàng đế trầm giọng mở miệng: "Chư vị ái khanh thấy thế nào?"
Thái sư Chương Văn nhìn thoáng qua Thừa tướng bên cạnh, trầm tư nói: "Vận mệnh quốc gia thịnh vượng hay trống rỗng chính là đại sự, liệu có nên thỉnh khâm thiên giám nhập các làm phép tính sao, dùng kiểm tra..."
"Không cần." Hoàng đế ngắt lời hắn, ánh mắt như đao quét qua mặt mấy vị đại thần, hắn nói: "Đế tinh ảm đạm, trẫm đã phái người xem qua."
Chương Văn chấn kinh, sắc mặt lập tức trắng xanh, đột nhiên nhìn về phía Thừa tướng.
Thừa tướng chính là phụ thân của Hoàng hậu trong cung, mà hiện giờ người cuối cùng có khả năng được chọn để lập làm Thái tử chính là Nhị hoàng tử Ân Triết xuất từ trong bụng của Hoàng hậu. Tuy còn chưa chính thức lập Đông cung, nhưng Ân Triết đã nghiễm nhiên dùng danh hiệu Thái tử để tự xưng.
Trên mặt Thừa tướng phủ kín nếp nhăn, mỗi một đường đều thấm đẫm nhiều năm lần mò đoán thâm ý trên quan trường, hắn chậm rãi hướng hoàng đế chắp tay: "Sơn Nguyệt thiền sư là đệ nhất thiền sư của Đại Kinh ta, tu vi cao thâm vô biên, phàm phu tục tử chúng ta không dám vọng ngôn cuồng luận."
Hoàng đế nhìn về phía hắn, Thừa tướng chuyển giọng: "Tuy nhiên thư này có phải thật sự xuất ra từ Sơn Nguyệt thiền sư hay không, không thể nào khảo chứng, theo lão thần biết, Sơn Nguyệt thiền sư trước khi rời kinh chưa bao giờ nhắc tới người này, liệu có thể có người rắp tâm bất lương, lợi dụng thân phận của Sơn Nguyệt thiền sư cùng tâm hướng Phật thành kính của bệ hạ để làm chuyện nhiễu loạn kỷ cương của Đại Kinh ta không là không biết được rồi."
Hoàng đế nói: "Ý Thừa tướng là?"
Thừa tướng mỉm cười: "Lão thần cho rằng chỉ có trước hết xác định Sơn Nguyệt thiền sư có phải thật sự viên tịch không, chân thân ở nơi nào, thư từ có phải do thiền sư tự tay viết không, sau đó mới lại thương thảo tới chuyện trong thư."
"Ái khanh muốn nghiệm chứng thế nào?"
Thừa tướng nói: "Sơn Nguyệt thiền sư lần này rời kinh là vì tìm kiếm công chúa Hậu Mân, mà Đỗ Vân Đỗ đại nhân của An Lạc thành đúng là người duy nhất đi theo, Đỗ Vân chính là trung thần của Đại Kinh ta, tuy rằng phẩm hạnh háo sắc chút, nhưng đối với bệ hạ là hết sức trung thành, không ngại đem gọi vào trong cung, dò hỏi chuyện Sơn Nguyệt thiền sư viên tịch, cũng để cho bệ hạ có cái công đạo đối với người trong thiên hạ."
Thừa tướng đại nhân quả nhiên là một con cáo già, nói chuyện làm việc kín kẽ không một lỗ hổng.
Hoàng đế nhìn hắn, thần sắc từ cao thâm khó dò trở nên không có cảm xúc, hắn chống đầu, liếc nhìn người bên trong mật các, nói: "Đã như vậy, liền truyền Đỗ Vân vào kinh."
Thánh chỉ khẩn cấp 800 dặm, ngày đêm không ngừng, rốt cuộc vào ngày thứ năm đưa đến trong tay của Đỗ Vân Đỗ đại nhân tri phủ An Lạc thành.
Đỗ Vân tiếp thánh chỉ, sắc mặt thay đổi thất thường, nhìn chằm chằm tấm lụa vàng sáng một hồi lâu, cắn răng một cái, đối với nam tử hắc y bên cạnh nói: "Vũ Nhàn, chúng ta đi đế đô."
Lúc này, hoàng cung, Tử Úy cung, Duệ Tư cùng Nhất Huyền tiểu thiền sư đã bị giam lỏng nhiều ngày đang ngồi khoanh chân trên giường đánh cờ.
Nhất Huyền thất thần nhìn xung quanh hướng cửa điện, thấp giọng nói: "Chúng ta vẫn cứ đợi thế này sao? Ngươi cảm thấy Thập Cửu gia đang nghĩ thế nào? Trong cung nếu có giấu người của chúng ta, vì sao hắn không khiến người truyền tin cho chúng ta?"
Duệ Tư nắm quân cờ trong tay, ung dung thong thả hạ xuống, khẽ mỉm cười nhìn hắn: "Tiểu thiền sư, kiên nhẫn chút."
Nhất Huyền do dự thu hồi tầm mắt.
Trong một gian khách phòng của Trường An tự, ánh mặt trời chính ngọ từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, mèo cam béo chìm trong ổ chăn mềm mại, hơi híp mắt, "Từ ái" đầy mặt nhìn nhãi con chim nhỏ bò tới bò lui chơi đùa trên bộ lông nó.
Tiểu hoàng điểu đứng ở trên bệ cửa sổ, nghiêm túc nhìn lên bầu trời.
Một dòng mây nhàn nhạt trôi, y nhíu mày lại, thiếu kiên nhẫn vỗ vỗ cánh, xoay người, cúi đầu nhìn nhãi con chim nhỏ đã bắt đầu mọc lông, bò loạn khắp giường, nói: "Ai."
Nhãi con chim nhỏ vung cái cổ mềm mại lên, mắt nhỏ đen như mực nhìn y.
Linh Giang bay đến trước mặt nó, dùng cánh nhỏ vuốt lông nhung nhỏ nhắn của nó, nói: "Mang ngươi đi tìm phụ thân ngươi đi? Hửm?"
Nhãi con chim nhỏ không biết có nghe hiểu không, vui mừng, thanh âm mềm mềm nghiêm túc trả lời: "Meo ~"