Chương 27
Edit: Càfé Sáng
Tuy rằng không chỉ một lần Thất Nương nghe được từ miệng người khác rằng Thiệu Trọng được hoan nghênh thế nào, nhưng nay tận mắt nhìn thấy bộ dạng cô gái nhỏ rụt rè e ấp của Triển Vân Đóa, nàng mới chân chính hiểu được, thì ra Thiệu Trọng có duyên với nữ nhân đến vậy.
“Tỷ mới vào kinh, đương nhiên không biết huynh ấy rồi.” Triển Vân Đóa chống má mơ màng, “Thiệu công tử rất tuấn tú, trong kinh nhiều công tử trẻ tuổi như vậy, nhưng chỉ có Thiệu công tử là phong độ nhất thôi. Không chỉ bộ dạng tốt, người cũng dịu dàng thân thiện, nói chuyện với ai cũng ôn hòa lễ độ, giọng nói nhẹ nhàng tao nhã, thật là trời cao ghét người tài mà!”
Vị Thiệu công tử dịu dàng thân thiện kia không chỉ có phong độ ngời ngời đâu, còn có tâm địa xấu xa không ai đoán được với lớp da mặt dày đao chém không đứt nữa! Thất Nương đứng phía sau Triển Vân Đóa, nhìn Thiệu Trọng thong thả bước đi đằng xa, trong lòng âm thầm bổ sung.
“Đại tỷ tỷ, Thiệu tiên sinh kìa!” Lư Yên túm tay áo Thất Nương hô khẽ, “Ca ca mà biết Thiệu tiên sinh ở đây chắc sẽ vui lắm. Chúng ta nhanh nói với ca ấy đi.”
“Các cô quen Thiệu công tử?” Triển Vân Đóa mạnh mẽ xoay người, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thất Nương, quan sát từ trên xuống dưới rồi nói: “Không phải cô mới đến kinh thành sao, sao lại quen huynh ấy được? Thiệu công tử hiếm khi ra ngoài, cô gặp huynh ấy ở đâu? Huynh ấy nói gì với cô? Tại sao các cô lại gọi huynh ấy là tiên sinh….”
Tiểu cô nương liên tục hỏi một đống vấn đề, Thất Nương nghe mà nặng cả đầu.
“Thiệu tiên sinh là lão sư của ca ca và Thụy ca ca.” Lư Yên chớp chớp mắt nhìn Triển Vân Đóa, ngây thơ trả lời: “Lúc bọn muội từ nhà tổ trở về, huynh ấy đi nhờ thuyền nhà bọn muội, nên đương nhiên là gặp qua rồi. Bây giờ Thiệu tiên sinh còn ở cách vách phủ bọn muội nữa đó!”
Triển Vân Đóa há hốc, một hồi sau mới khôi phục tinh thần: “Thiệu….Thiệu công tử chuyển nhà rồi?” Sửng sốt một lúc, nàng ta cuối cùng cũng hiểu ra một chút, ánh mắt dần dần sáng lên, túm lấy tay Thất Nương kéo về phía Thiệu Trọng, “Chúng ta…..qua chào huynh ấy đi….”
Thất Nương đang muốn từ chối, nhưng cơ bản là Triển Vân Đóa không để nàng có cơ hội mở lời, có thể nói là thẳng đường đuổi về phía trước. Lư Yên cũng sải chân chạy theo xem náo nhiệt, vừa chạy vừa hưng phấn nói: “Lúc trước Thiệu tiên sinh còn sang phủ bọn muội ngồi chơi, gần đây huynh ấy lại không ra ngoài, hai ca ca trong nhà muội cứ nhắc suốt.”
Tuy rằng động tác của Triển Vân Đóa nhanh, nhưng tay chân lại không linh hoạt, vừa mới chạy một đoạn ngắn, không biết vấp phải thứ gì, lập tức ngã nhào về phía trước. Thất Nương theo bản năng kéo nàng ta lại, không ngờ bản thân cũng bị ngã theo, nhào về phía Lư Yên phía trước. Lư Yên nhỏ tuổi, tay nhỏ chân nhỏ, Thất Nương sợ đè bị thương cô bé, nến lúc sắp ngã xuống, nàng lập tức vươn tay kéo cô bé ôm vào trong lòng, lấy bản thân làm đệm thịt, một tiếng “Ầm —” vang lên, ngã nhào xuống đất.
Cũng may Thất Nương hàng năm đều lên núi hái thuốc, té ngã nhiều lần, nên kinh nghiệm rất phong phú, trong nháy mắt trước khi ngã xuống, nàng đã cân nhắc được xem ngã thế nào để an toàn nhất có thể. Vậy nên, mặc dù tư thế ngã bất nhã, nhưng trên người cũng không tính là quá đau.
Lư Yên phản ứng nhanh, lập tức bò dậy, che miệng khẽ hô lên: “Đại tỷ tỷ, tỷ có sao không? Ngã thế nào rồi, đau lắm không ạ?”
Thất Nương nương theo tay Lư Yên đứng dậy, chậm rãi khoát tay. Triển Vân Đóa ở bên cạnh đã sợ đến ngây dại, sửng sốt hồi lâu, mới lắp bắp nói: “Thực….thực xin lỗi, là tôi gấp gáp, nhất thời không đứng vững, còn liên lụy đến tỷ.” Lúc nói chuyện, cũng vội vàng chạy đến xem xét vết thương của Thất Nương, “Bị thương ở đâu, có đau lắm không?”
Thất Nương lắc đầu: “Không sao….chỉ là…” Chỉ là làn váy dính một bệt đất, vỗ thế nào cũng không sạch được, nhìn vô cùng chói mắt.
Đang thấy khó xử, một thị nữ từ hành lang bước tới, nhìn cánh ăn mặc có vẻ còn khá trẻ, Triển Vân Đóa chạy đến nói vài câu với nàng kia, chốc sau, Triển Vân Đóa và thị nữ kia cùng nhau bước đến.
“Lư tiểu thư bị thương ở đâu ạ?” Quần áo trên người thị nữ kia có chất vải rất tốt, nhìn không giống một nha hoàn bình thường, vẻ mặt cũng hào phóng thoải mái, không có vẻ hèn mọn mà bọn nha hoàn thường có, có lẽ địa vị của nàng ta ở trong phủ cũng không thấp.
Thất Nương mỉm cười lắc đầu: “Y phục khá dày, nên không bị thương.”
Thị nữ kia nhìn thoáng qua vết bùn trên váy nàng, lập tức hiểu rõ, mỉm cười nói: “Nếu Lư tiểu thư không chê, mời ngài theo nô tỳ đến sương phòng đổi váy ạ.”
“Muội đi cùng Đại tỷ tỷ nữa.” Lư Yên níu tay Thất Nương, ngưỡng đầu, vẻ mặt áy náy nói.
Triển Vân Đóa cũng vội nói: “Tôi cũng đi.”
Thị nữ mỉm cười nhìn bọn họ, rồi xoay người dẫn đường.
Mấy người bọn họ đi xuyên qua đằng sau hoa viên, lại đi dọc theo hành lang, vòng qua mấy cánh cửa mới tới chỗ. Thị nữ kia dẫn Thất Nương vào phòng, từ ngăn tủ lấy ra mấy cái váy đưa cho Thất Nương, nói: “Trong phủ không có nữ quyến, nên tiểu thư chịu khó mặc tạm váy của nô tỳ. Những cái váy này đều là mới may, chưa mặc qua bao giờ, tiểu thư xem có được không ạ?”
Thất Nương chọn một chiếc váy dài màu xanh ngọc, sau đó thị nữ dẫn nàng vào buồng trong thay đồ.
Xiêm y còn chưa thay xong, đột nhiên Thất Nương nghe thấy một tiếng loảng xoảng cách đây không xa, giống như là tiếng đồ vật bị ném xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh. Thất Nương dừng lại, động tác cũng chậm hẳn đi.
“….Anh….Cút ngay cho tôi….” Có người đang nói chuyện, là giọng đàn ông, âm thanh vô cùng giận dữ, nhưng giọng điệu lại mềm nhũn, không có chút sức mạnh nào.
Cãi nhau sao? Thất Nương hơi nghi hoặc, đã cãi nhau sao giọng điệu lại kỳ lạ vậy. Cãi nhau là phải—gào thét đe dọa mới đúng chứ.
“Đi ra ngoài, tôi không muốn gặp anh nữa.” Một lát sau, nam nhân kia lại nói, giọng nói vẫn là của người đó, nhưng giọng điệu lại bỗng dưng thay đổi. Giọng nói lần này lạnh lùng kiên quyết, làm người khác cảm thấy như bị đẩy ra xa ngàn dặm, so với giọng điệu mềm nhũn vừa rồi cứ như là của hai người hoàn toàn khác nhau.
Là đôi tình nhân đang cãi nhau sao? Thất Nương thầm cân nhắc, giọng điệu này, nội dung này, hình như không phải.
Trong lòng đang khó chịu, bên kia lại có người lên tiếng, giọng nói đè nén mà phẫn nộ: “Rốt cuộc em muốn thế nào? Những gì tôi làm vẫn chưa đủ sao? Vì em, mà bao năm nay tôi vẫn chưa lấy vợ….”
Thất Nương lập tức cứng người sững sờ—thế nhưng lại là nam nhân! Đây đây….chẳng lẽ đây chính là đoạn tụ trong truyền thuyết?!
Nàng không dám nghe thêm chữ nào nữa, vội vàng thay nhanh xiêm y chạy ra, Triển Vân Đóa và Lư Yên vẫn đang cùng thị nữ kia tán gẫu.
“Đại tỷ tỷ lại đây xem nè, Minh Hà tỷ tỷ thêu con ong mật này đẹp lắm ạ.” Lư Yên nhìn thấy Thất Nương, lập tức chạy đến kéo tay nàng, “Đại tỷ tỷ nhìn con ong mật nhỏ này kỹ kỹ một chút nhé, sau đó về dạy lại cho muội.”
Thất Nương định thần thả lỏng người hơn, chăm chú nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên bức tú bình(Tú bình: Bình phong tranh thêu) có thêu một con ong mật nho nhỏ đang giương cánh muốn bay, trông rất sống động, không hề lộ mũi thêu.
Triển Vân Đóa đã có chút không yên lòng, nàng ta không kiên nhẫn thúc giục: “Nếu Tam tiểu thư thích con ong mật này, thì hỏi mượn Minh Hà sau đi, để Đại tỷ tỷ cô về xem kỹ hơn. Đừng ở đây chậm trễ thời gian nữa.”
Minh Hà nghe vậy thì gương mặt có chút cứng lại, Thất Nương lập tức hiểu được bức tú bình này là có lai lịch, nên lập tức lên tiếng giảng hòa: “Yên nhi đừng vội, tỷ biết thêu ong mật mà, nếu muội thích, về phủ tỷ dạy lại muội nhé.”
Tính tình Lư Yên đơn thuần, nghe vậy thì lập tức hớn hở lên.
Minh Hà thoáng thả người ra, cảm kích liếc mắt nhìn Thất Nương một cái, sau đó dẫn mọi người quay về hoa viên.
Vừa bước ra ngoài, thì thấy một vị công tử trẻ tuổi mặc bộ trường bào xanh thẫm cứ đi tới đi lui quanh hòn non bộ trong vườn, vừa đi miệng vừa lẩm nhẩm: “Quế hoa phù hương viên, quế hoa phù hương viên….”, chàng ta cau mày, vẻ mặt mê mang.
“Thanh Sơn ca ca!” Lư Yên che miệng cười khanh khách: “Đừng nói là huynh lạc đường đấy nhé?”
Vị công tử trẻ tuổi tên Thanh Sơn kia ngẩng ra rồi xoay người nhìn lại, nhìn thấy Lư Yên thì hơi bất ngờ một chút, mở to mắt nhìn một lúc, sau đó gương mặt lộ vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, rốt cuộc cũng nhận ra Lư Yên: “À, thì ra là Tam tiểu thư, có muội ở đây thì tốt rồi. Huynh đang vô cùng đau đầu đây, quế hoa phù hương viên đi hướng nào nhỉ? Huynh đi mấy vòng quanh đây, váng hết cả đầu rồi!” Qủa nhiên là bị lạc đường.
“Bọn muội cũng đi ra hoa viên đây, Thanh Sơn ca ca đi cùng bọn muội luôn đi.” Lư Yên không sao giấu được nụ cười, cứ như gặp được vị công tử này, là gặp chuyện gì đó vô cùng buồn cười vậy.
“Vị ca ca này là con của Nhị bá mẫu Hứa gia.” Lư Yên biết Thất Nương không biết anh ta, nên đến nói nhỏ vào tai nàng, “Họ Thường, là biểu ca của Đại tỷ tỷ đấy.” (*)
Thất Nương lập tức hiểu ra. Hứa thị có một vị muội muội ruột thịt gả vào Thường gia, sinh ra con trai cả, cũng là biểu ca của Thất Nương. Gần đây dì của Thất Nương không được khỏe nên không ra ngoài, nhưng có cho người mang đến miếng ngọc như ý tặng Thất Nương làm quà gặp mặt, cũng rất dụng tâm. Thế nên Thất Nương vừa nghe vị này là vị biểu ca Thường gia thì lập tức bước đến chào hỏi.
Thường Thanh Sơn cũng là một chàng trai hay thẹn thùng, miệng còn chưa mở ra, thì gương mặt trắng nõn đã đỏ bừng cả lên, cúi đầu, không dám nhìn mặt người khác.
Lư Yên thấy bộ dạng hắn như vậy, làm sao còn dám trêu hắn nữa, cô bé thè lưỡi nhìn Thấy Nương, nghịch ngợm nháy mắt, khẽ nói: “Da mặt Thanh Sơn ca ca thật là mỏng quá đi!”
Không phải chàng trai trẻ nào cũng mặt dày như Thiệu Trọng thì có, Thất Nương thầm nghĩ trong lòng.
Thường Thanh Sơn tính tình ngại ngùng, nên mọi người cũng không thể không biết xấu hổ tìm hắn nói chuyện, lại càng không thể không biết xấu hổ mà trò chuyện với nhau bỏ lơ hắn được, vì vậy, đoàn người cực kỳ im lặng bước đi, thẳng đến tận chỗ, Minh Hà mới mỉm cười cáo từ: “Nô tỳ còn chuyện phải làm, không dám quấy rầy các vị tiểu thư nữa ạ.”
Mọi người cũng nhanh chóng trả lễ.
Đến khi ngẩng đầu lên, bỗng dưng Thất Nương cảm thấy có chút không thích hợp, phía sau bụi hoa quế, Thiệu Trọng đang trừng mắt nhìn chằm chằm— Thường Thanh Sơn, gương mặt lúc thì xanh mét, lúc thì xám ngắt, bộ dạng cứ như là muốn ăn thịt người, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
Anh ta không sợ bị người khác phát hiện hay sao vậy?! Thất Nương thầm nghĩ trong lòng, rồi lại không nhịn được thầm cân nhắc—không thù không oán, anh ta nhìn chằm chằm Thường Thanh Sơn làm gì nhỉ?
“Thiệu….Thiệu công tử ở bên kia kìa….” Triển Vân Đóa giật giật tay Thất Nương, giọng nói run rẩy, “Ta….chúng ta đi qua đi?”
Thất Nương bỗng dưng đi không nổi.
“Thiệu….Đại công tử…..” Thường Thanh Sơn lắp bắp chào hỏi Thiệu Trọng, trên mặt có chút ửng hồng không tự nhiên.
Thiệu Trọng nghẹn một hồi không lên tiếng, đến tận khi Bạch Đạo Nhân cảm thấy không thể chịu nổi phải đụng khẽ vào tay y, Thiệu Trọng như mới tỉnh táo hơn, thu lại vẻ nghiêm nghị trên mặt, giật giật khóe miệng, nặn ra một nụ cười, “Là Thường công tử sao, đã lâu không gặp.”
Thất Nương nghe rõ ràng tiếng cắn răng khi anh ta cất tiếng nói.
Có trời mới biết anh chàng thật thà Thường Thanh Sơn kia đã chọc gì đến tên lưu manh Thiệu Trọng kia nữa! Anh ta là hạng không thể trêu đâu!
(*) Giải thích một chút chỗ này: có thể là do ta dịch không đúng lắm, nên giải thích để các nàng rõ hơn. Vị công tử này tên Thường Thanh Sơn, là con trai của em gái ruột Hứa thị. Anh này cũng chính là phu quân của Thất Nương trong kiếp trước (kiếp mà Thiệu Trọng chưa trùng sinh), anh này là cái ông mà Thiệu Trọng lưu manh suốt ngày trù ếm đoản mệnh đấy các nàng.