Chương 2: Bán cho cấp trên
“Cô không cần chống đối hay kháng cự với tôi Lâm tiểu thư à,Hứa Nhược Trung hắn không nghe điện thoại của cô đâu..”Thanh âm của Mộ Ngôn Tâm vang lên bên tai Tử Lam khiến dạ dày của cô bắt đầu buồn nôn.
Tử Lam vô cùng ghét nam nhân gần nàng với khoảng cách như vậy,dù Hứa Nhược Trung quá lắm cũng chỉ nắm tay nàng mà thôi,căn bản chưa từng cùng nàng tiến thêm một bước nào nữa.
Mà bây giờ…
Tử Lam hận không thể tát hắn mấy bạt tay cho hả giận.
“ Ông định làm gì..?” Tử Lam cả kinh nói “tôi cho ông biết, Nhược Trung sắp đến đây,mời ông buông tay..”
Mộ Ngôn Tâm nghe nàng nói sao thật buồn cười,sẵn tiện nói luôn cho nàng ch.ết tâm “Xem ra bây giờ cô chưa hiểu rõ tình huống của mình ak..haha”.
“Ông có ý gì..”Tử Lam nhíu mày hỏi,một cổ dự cảm bất an lan tỏa trong lòng.khiến cô lạnh hết cả sống lưng.
Mộ Ngôn Tâm ôm Tử Lam thật chặt vào lòng, ‘cự vật’ cương cứng trong chiếc qυầи ɭót áp sát vào người cô hắn với giọng nói khàn khàn ɖâʍ dục mỉm cười trả lời “Có ý gì à..haha..Đúng là một cô gái ngốc nghếch,bị người ta bán mà còn giúp họ đếm tiền nữa à..haha..Hứa Nhược Trung vì muốn thăng chức,liền đem cô đưa cho ta.cô yên tâm,chỉ cần cô phục vụ tôi thật tốt,thì chức vị quản lý chính trị là của hắn chắc chắn rồi…ngoan nào cô gái..đừng làm ta mất hứng thì ta sẽ không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc đâu nha..haha”.
Thì ra là vậy…
Hứa Nhược Trung lại đem nàng đưa cho nam nhân khác,hắn xem nàng là gì..một con điếm không hơn không kém sao..được lắm..
Thật đúng là một tên khốn nạn..ch.ết tiệt..
Nhưng ngẫm lại tình huống hiện giờ của nàng thật là bi ai nha,nếu như liều mạng chống đối thì nàng dám chắc nàng cả xương cũng không còn,sức lực của nàng sao đấu lại hắn được.Lấy cứng đối cứng chỉ nàng thua thiệt,ừm nhất định phải suy nghĩ biện pháp vẹn toàn..hay là..
Nhìn Mộ Ngôn Tâm chuẩn bị hôn nàng,Tử Lam bỗng nhiên nở nụ cười quyến rũ mê người,né tránh nụ hôn của hắn “ ông chờ một chút”.
Mộ Ngôn Tâm nổi giận chất vấn “ chuyện gì nữa?”Nhưng âm thanh vẫn đè thấp xuống hết mức mềm mõng.Hắn cứ tưởng nàng là một con mèo hoang đầy nanh vuốt làm hắn phải tốn xíu công phu để thu thập không ngờ rằng nàng nhanh vậy thay đổi sắc mặt.Thầm nghĩ nàng nãy giờ diễn trò để cho tăng cảm giác tình thú vậy thôi.Xem ra hắn quả thật là lo lắng nhiều rồi..
“Vậy cô em muốn thế nào..?”Mộ Ngôn Tâm bộ dáng thích thú,chỉ cần mỹ nhân yêu cầu gì hắn cũng sẽ đáp ứng chỉ cần lát nữa hắn và nàng..thoải mái là được.
“Không bằng chúng ta chơi một trò chơi đặc biệt nha đại gia nha..!”Tử Lam đề nghị với Mộ Ngôn Tâm nhưng xẹt qua ở góc nhìn không thấy trong ánh mắt có tia giảo hoạt.
“Tốt,cô em muốn nghĩ chơi cái gì nè..”Mộ Ngôn Tâm cảm thấy rất kích thích với đề nghị của nàng.
Tử Lam đưa mắt nhìn quanh căn phòng,chợt nàng thấy một cái còng tay trên bàn,nhếch miệng giảo hoạt cười một góc nào đó Mộ Ngôn Tâm không phát giác sau đó mỉm cười nhìn hắn “ đại gia à,vậy ngài trước tiên cởi bỏ hết quần áo của mình ra đi..”.
Mộ Ngôn Tâm chấn động hưng phấn không giấu được nên không phát hiện mình đang rơi vào bẫy mà Tử Lam thiết kế sẵn để hắn tự nhảy vào.Ngay sau đó hắn xấu xa cười một tiếng,một bộ mặc dục niệm tràn lấp. “Thì ra là thích chơi loại này nha…”.
Nói xong thoáng chốc hắn mang y phục trên người cởi sạch,một bộ dáng trần trụi không mãnh vải nàng nhìn hắn mà sắp nôn ra hết.Một con ‘heo giống’ không hơn không kém..ai lấy hắn làm chồng đúng là thật bi ai cho bà xã của hắn quá.
Dù gì sớm muộn cũng cởi nên hắn làm luôn một thể cho khỏi vướng bận việc quần áo,nên không cần hắn phải bận tâm suy nghĩ.
Tử Lam nhìn hắn từ trên xuống đưới sau đó bĩu bĩu cái miệng nhỏ của mình..haiz..Chym nhỏ như vậy cũng bày đặt ra ngoài chơi gái thật là không cảm thấy hổ thẹn gì hết.Mặc dù khinh bỉ hắn 100 lần trong lòng nhưng ngoài mặt nàng vẫn tươi cười làm như thèm muốn và rất ngưỡng mộ hắn vậy.Nàng cũng tự tán dương mình thật nhiều,sang năm đi đóng phim chắc là diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất.
Tử Lam ánh mắt ẩn nấp giảo hoạt giơ lên còng tay trước mặt lắc lư qua lại “ chơi cái này chắc là kích thích lắm nha..”Nàng mỉm cười càng thêm quyến rũ và dụ hoặc.
Mộ Ngôn Tâm lồng ngực phập phồng,nhìn thấy nụ cười của nàng hắn mềm nhũn cái gì cũng nghe theo nàng.đầu hắn bắt đầu mê muội “tốt,tốt,rất tốt..nhanh đến đây nào.”hắn bộ dáng như quỷ thần xui khiến cái gì cũng không cần biết đồng ý hết.
Tử Lam đẫy hắn nằm xuống giường,nàng còng tay hắn lại sau đó rất nhanh hắn bị khóa lại trên chiếc giường.
Mộ Ngôn Tâm chưa kịp phản ứng,nhắm mắt lại,hưng phấn mà hô hào “ bảo bối à,nhanh đến đây,ngược đãi ta đi…nhanh nào..”
Tử Lam cười ta ác một tiếng,trong con ngươi trong suốt thoáng qua một tia vặn vẹo nhưng Mộ Ngôn Tâm đang nhắm mắt lại nên hắn không nhìn thấy được. “ được, đừng nóng vội…”.Nàng nói xong lui về sau một bước dùng hết sức vận dụng giày cao gót đá thẳng về phía chym nhỏ của hắn một cái.
“Ngược,ngược,ngược em gái ngươi..thích ngoạn phải không lão nương cho ngươi ngoạn thật vui thật thoải mái..đồ hỗn đãn đi ch.ết đi..mẹ kiếp”
“Á……Á…”một tiếng kêu thảm thiết như heo chọc tiết của mỗ mê gái nào đó cũng may căn phòng được cách âm tốt nên không ảnh hưởng gì đến người khác.Lúc hắn cảm thấy có cái gì hình như không đúng vừa mỡ mắt ra thì hắn đã biết thì ra ả muốn ngược đệ đệ của mình. “ đau quá,chắc ch.ết mất..ui..ui..má ơi”.Hai tay xuýt xoa ôm chặt lấy mệnh căn của chính mình,ngủ quan vặn vẹo đau không thở nổi.Thậm chí vận dụng hết sức lực cũng mắng không ra một câu.Hắn thề trong đời hắn xui xẻo nhất là gặp phải Lâm tiểu thư này..
Tử Lam khuôn mắt tươi tắn cười rực rỡ(cười trên nỗi đau người khác chính xác 100% là đây nek anh em),nàng vẻ mặt vô tội nhún nhún vai thở dài “không phải đại gia ngài kêu lão nương ngược ngài hay sao,lúc nãy ngài cực kỳ cực kỳ mời gọi ta mà sao giờ này lại tức giận?Như vậy không phải là em bé ngoan đó nha!Rất đau sao…haiz…cũng không biết có đoạn tử tiệt tôn không nữa..ai da..thiện tai thiện tai..không phải ta muốn như vậy đâu,ta cũng vì bất đắc dĩ mới đi tới bước đường này..có trách thì ngài nên trách Hứa Nhược Trung đi nha..là hắn kêu ta tới đây..hắn cũng bảo ta đối với ngài như vậy ak..”