Chương 4
Im lặng mà khóc Oa Nhi không thể nói thành lời , cô không biết nên vui khi có được cuộc sống mới hay nên buồn vì dù cô có tự do nhưng lại mất đi người mà mình quan tâm đây ? Thôi thì hãy cứ đi theo chuyến tàu này tới bến đỗ cuối của cuộc đời mình đi .
đi theo chuyến tàu tới phía Bắc giá lạnh , cầm trong tay số tiền ít ỏi của mình Oa Nhi thuê 1 tầng hầm nhỏ , rồi kiếm thêm việc rửa bát ở một quán lẩu , cuộc sống trôi qua êm đẹp hết 1 tháng thì cô phát hiện từ ngày cô rời đi , bà dì không ghé thăm mình nữa .
Lo lắng , cô đi tới bệnh viện để kiểm tr.a thì , cô run rẩy nhận được kết quả cô không thể ngờ tới , cô có thai ! bé con của cô đã được 5 tuần tuổi .
Lại một lần nữa Oa Nhi không biết nên khóc hay nên cười , cầm tờ giấy khám trong tay cô đứng ngẩn người giữa trời tuyết , phân vân không biết làm gì cô mới 16 tuổi , chỉ mới 16 tuổi cô không có gì cả , tiền trong tài khoản chỉ có 3000 đồng , cô nên giữ nó hay nên bỏ nó đây ?
Cúi đầu nhìn cái bụng bằng phằng của mình Oa Nhi nhẹ hỏi
- “ Bé con , mẹ nên làm gì bây giờ ! ”
Đêm đó , Oa Nhi mơ một giấc mơ rất lạ lùng , cô mơ thấy một cô bé con rất đáng yêu cũng rất chi là xinh đẹp nhưng cô bé đó sống không hạnh phúc , cô nhìn bé đó gian nan học tập chỉ để nhận một lời khen lạnh nhạt của cha mẹ mình , rồi cô nhìn thấy cô bé lớn lên và lạnh lùng hơn từng ngày một , giống như sức mạnh và địa vị của cô bé đó tăng dần lên theo năm tháng , nhưng càng ngày cô bé đó càng cô độc và rồi khi cô bé đó mất đi ở cái tuổi đẹp nhất đời con gái , tuổi 20 .
Không biết vì sao , Oa Nhi khóc nức lên , thì tự dưng có một giọng nói trẻ con vang lên
- “ Xin cô đừng khóc , xin cô đừng bỏ mặc tôi , tôi rất cô đơn ! ”
Oa Nhi sững sờ ngẩng đầu lên thì cô nhìn thấy cô bé đó đang đứng trước mắt mình
- “ Đừng khóc , đừng bỏ mặc tôi , tôi thật sự rất cô đơn , làm ơn đừng bỏ mặc tôi … ” mệt mỏi và tuyệt vọng cô bé đó lên tiếng cầu xin cô . Oa Nhi đưa tay lên ôm chầm lấy cô bé đó
- “ sẽ không , chị sẽ không bỏ mặc em đâu , sẽ không bỏ mặc em đâu !”
- “ mẹ , xin đừng bỏ con nhé ! ” nhỏ giọng thì thào với Oa Nhi
- “ không mẹ sẽ không bỏ con , mẹ sẽ không bỏ con đâu ! ”
Bật dậy ,sau giấc mơ Oa Nhi ngỡ ngàng nhìn xung quanh rồi thì thào nói
- “ Thì ra là mơ ! là mơ …? ” tự hỏi chính mình rồi đặt tay lên bụng mình ngây ngốc mất một phút Oa Nhi mới mỉm cười thật ôn nhu
- “ mẹ xin lỗi ! Mẹ không nên có ý nghĩ đó , mẹ không nên suy nghĩ tới việc bỏ con đi ! Từ giờ mẹ sẽ cố gắng làm việc , kiếm thật nhiều tiền để con của mẹ sống thật hạnh phúc . Mẹ sẽ cố gắng , tin tưởng mẹ mẹ sẽ không bao giờ nghĩ tới việc buông tha con nữa , không bao giờ nữa bảo bối của mẹ . ”
***********
Im lặng cảm nhận nhịp đập ấm áp của trái tim người mẹ ba bào thai nhỏ ngủ thật yên ắng , nhưng không ai biết rằng một bào thai khác đang yên lặng lắng quan sát mẹ của mình . Và dần dần nó cũng bị tình yêu của người mẹ này thuần hóa , dần dần nó cũng buông hết cảnh giác mà ngủ với hai bào thai kia , trong tim nó đang mong chờ một ngày nào đó nó sẽ được đánh thức trong ánh mắt dịu dàng và cái ôm ấm áp của người mẹ như nó hằng mong muốn . Nó đang tự hỏi mình
- " Không biết cái ôm đó có ấm áp như trong mộng của mình không nhỉ ? "
Và câu trả lời khi mẹ ôm bé là
- " Có ! Nó rất ấm áp , ấm áp hơn những gì nó mong đợi . "