Chương 12: Ta gả thay?!
Một tháng nay, Ngải Thanh tốn hết tâm tư cải tiến thực đơn, muốn nâng cao sự thèm ăn của ɖú nương và Anh nhi.
Tuy có hiệu quả nhất định, nhưng đành chịu ngày cưới ngày càng gần, ai cũng không thể thoải mái.
Lý thị càng là hổ thẹn, rõ ràng đáp ứng lão gia phu nhân phải chăm sóc tốt Thanh nhi, kết quả lại ngược lại cần chủ nhân như Thanh nhi đến chăm sóc mẹ con mình, mỗi lần muốn thức dậy nấu cơm giặt đồ, lại bị Thanh nhi cứng rắn ấn về giường, để mình bớt buồn. Nhìn xem, mình đã tạo những nghiệt gì.
Ngày này, Ngải Thanh lại làm xong cơm bưng vào phòng, nhưng ba người nghĩ hôn sự 10 ngày sau, lại đều rầu rĩ, căn bản không động đũa nổi, rầu rĩ ai cũng không mở miệng.
"Anh nhi, mẹ xin lỗi con, nếu không phải mẹ tự chủ trương, thì cũng sẽ không có chuyện hôm nay. Mẹ đã hại con rồi a. Hu hu....." Lý thị mở miệng đầu tiên, lại nước mắt lượn quanh.
"Mẹ, Anh nhi mắt mù, mới sẽ tạo thành kết cục hiện nay, Anh nhi....." Tuy luôn tính tình lãnh đạm, nhưng trong nhà gặp chuyện lớn như vậy, Lý Anh cũng nhịn không được rơi lệ.
Trong lòng Ngải Thanh cũng không dễ chịu, nhưng vừa nghĩ đến hai nữ nhân đã loạn thế trận, mình làm trai tráng duy nhất trong nhà, nhất định phải kiên cường, "Vú nương, Anh nhi tỷ, hai người trước đừng vội, chúng ta sẽ có thể nghĩ được cách."
"Thanh nhi, còn có thể có cách gì, lẽ nào phải tìm người gả thay sao?"
Một lời đánh thức người trong mộng.
Ngải Thanh và Lý Anh đều đồng loạt nhìn Lý thị.
"Mẹ, mẹ là nói, tìm người gả thay?" Lý Anh cân nhắc ý tứ nói.
Ý thức được lời mình vô thức nói ra lại thành cách duy nhất hiện nay, Lý thị cũng vội vàng tham dự vào, nghĩ tính khả thi của gả thay.
Ba người thương lượng một hồi, nhận định: Tìm người gả thay xác thực là có thể giải trừ khẩn cấp, nhưng chọn người gả thay nhất định phải tướng mạo tốt hơn Anh nhi, bản lĩnh mạnh hơn mới được, như vậy tin tưởng nhà trai cũng sẽ không quá mức để ý.
Nhưng này liền khó, người như vậy phải tìm ai a? Trước không nói đi đâu tìm nữ nhà nông tướng mạo tốt hơn Anh nhi, bản lĩnh mạnh hơn, dù có, người ta cũng quyết không thể sẽ đáp ứng yêu cầu vô lễ này, ai nguyện ý nữ nhi mình làm tân nương gả thay a, không danh không phận; cho dù chính xác có, người đó lại tin được không, nếu không thì, người đó nếu vạch trần sự thật, nhà mình là đã phạm tội lừa hôn a, đến lúc đó vẫn không thể thoát khỏi họa lao ngục, ngược lại tăng thêm hình phạt.
Ba người không dễ dàng khôi phục mặt cười, lúc này lại như cà bị làm ch.ết cóng, héo rồi.
"Tướng mạo tốt, đủ hiền lành, cam tâm tình nguyện còn phải đáng tin, Anh nhi nếu có một tỷ muội thì tốt rồi." Ngải Thanh thấp giọng lẩm bẩm.
Lý thị và Lý Anh cùng lúc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ngải Thanh, nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống. Lý Anh nắm chặt góc áo của mình, mím môi, ngồi thẳng. Lý thị thì toàn thân run rẩy.
Ngải Thanh cũng phát hiện dị trạng của hai người, cẩn thẩn nhớ lại lời lẩm bẩm vừa rồi của mình, mắt to đột nhiên trợn tròn, cắn môi dưới, không biết nên nói tiếp những gì.
Ba người lần nữa rơi vào trầm mặc, nhưng lúc này trong lòng ai cũng không cách nào yên bình.
"Thanh nhi, Anh nhi tỷ...." Như nghĩ kiên định cái gì, lại từ đầu đến cuối không cách nào lấy đủ dũng khí, hai tay nắm chặt lần nữa rũ xuống.
"Bùm!" một tiếng quỳ xuống vang lên giữa phòng yên tĩnh, đặc biệt chói tai.
"Vú nương, người đây là làm gì, mau đứng lên!" Ngải Thanh nhìn thấy ɖú nương đột nhiên quỳ hướng mình, trong lòng tức thì luống cuống, vội vàng ngồi xổm xuống muốn đỡ ɖú nương lên.
"Thanh nhi, hu hu, ɖú nương xin lỗi con, nhưng ɖú nương thật là hết cách rồi, hu hu, ɖú nương đáng ch.ết, ɖú nương lúc đầu không nghe con khuyên, mới sẽ tạo thành cục diện hiện nay, hu hu; Thanh nhi, ɖú nương sống từng này tuổi, ɖú nương không sợ ch.ết, hu hu, nhưng Anh nhi tỷ của con mới 17 a, ɖú nương chỉ muốn vì nhà phu quân lưu lại một huyết mạch cuối cùng a, hu hu, Thanh nhi, ɖú nương chưa từng cầu xin con, lần này, ɖú nương cầu con, con thay Anh nhi.....hu hu" Lý thị tránh né Ngải Thanh dìu đỡ, bà có tội, bà có lỗi với lão gia phu nhân, bà càng có lỗi với Thanh nhi.
"Mẹ, người đừng nói nữa, đều là lỗi của Anh nhi." Lý Anh cũng là cực kỳ hổ thẹn, bùm cái quỳ bên cạnh Lý thị, lúc mình vừa rồi nhìn Thanh nhi, lại chẳng phải mang ý nghĩ đê hèn sao, nhưng Thanh nhi là vô tội nhất a, lỗi của mình sao có thể để người khác gánh vác.
Nhìn hai người khóc thảm thiết quỳ trước mặt mình, Ngải Thanh biết, ɖú nương thật là hết cách rồi mới sẽ yêu cầu như vậy.
"Vú nương, Anh nhi tỷ, hai người đứng lên trước, chúng ta là người nhà." Ngải Thanh lần nữa vươn tay muốn đỡ họ lên.
"Không, Thanh nhi, con để ɖú nương quỳ, ɖú nương.....hu hu, ɖú nương...." Lý thị đã khóc mệt lả, thêm vào thân thể lại chưa điều dưỡng tốt, lại ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, đã là trưa hôm sau.
"Mẹ, người tỉnh rồi. Nào, uống chút nước trước, nhuận họng." Lý Anh luôn hầu hạ bên cạnh vội vàng từ trên bàn rót một ly nước đút cho Lý thị.
"Anh nhi," Như đột nhiên nghĩ đến gì, Lý thị vội vàng bắt lấy đôi tay của Lý Anh, hoang mang nói, "Thanh nhi đâu, Thanh nhi ở đâu, mẹ hôm qua hình như đã nằm mơ, trời, sao mẹ có thể làm như vậy, Thanh nhi đâu, Anh nhi, mau nói với mẹ, Thanh nhi ở đâu?"
"Vú nương, người tỉnh rồi, Thanh nhi lo lắng ch.ết được." Nghe thấy tiếng kêu gọi của ɖú nương tỉnh dậy, Ngải Thanh vội vàng từ ngoài chạy vào.
"Thanh nhi, Thanh nhi, Thanh nhi của ta," Nhìn thấy bóng dáng của Ngải Thanh, Lý thị vội vàng bắt lấy đôi tay Ngải Thanh, tỉ mỉ đánh giá một phen, thấy Thanh nhi không có bất cứ khó chịu gì, mới yên tâm, "Thanh nhi, ɖú nương già rồi, ɖú nương hôm qua là bị hồ đồ, con đừng xem lời lão nhân ta là thật, được không? ɖú nương không phải cố ý nói ra lời đó, trời, ta đều đã làm những gì a?" Nói đến sau đó, Lý thị ngày càng kích động.
Sợ ɖú nương lại sẽ bởi vì quá kích động mà ngất, Ngải Thanh vội vàng an ủi, "Vú nương, ɖú nương, người yên tâm, Thanh nhi không trách người, thật sự, thật sự không trách người."
Ngải Thanh biết, ɖú nương đêm qua nói ra lời đó, hoàn toàn là bởi vì dưới tình huống khẩn trương, vô thức buột miệng nói ra, chờ sau khi bà bình tĩnh, quả nhiên cũng hối hận rồi. Đêm qua, Ngải Thanh đã nghĩ cả đêm, trong đầu như cảnh phim quay ngược hồi tưởng cuộc sống 10 năm qua, toàn là sự yêu thương của ɖú nương với mình và sự quan tâm của Anh nhi với mình, 10 năm nay, mình mượn thân thể của "Tô Ngải Thanh" có được chân tình và yêu thương quá nhiều của họ, mình cũng đã từng thề phải đối đãi ɖú nương như mẹ ruột, hiện nay người nhà có khó khăn, mình là trai tráng duy nhất trong nhà, lại sao có thể khoanh tay đứng nhìn, là lúc mình nên báo đáp họ rồi.
"Vú nương, Thanh nhi nguyện ý gả thay." Ngải Thanh nói ra quyết định nghĩ cả đêm của mình với Lý thị và Lý Anh.
"Cái gì, Thanh nhi, con không cần, này quá....."
Lý Anh thì trợn tròn mắt không dám tin nhìn Ngải Thanh.
"Không, ɖú nương, người nghe con nói trước, kỳ thật con đã nghĩ tốt đối sách, mới dám gả thay. ɖú nương người không phải nói, nhà trai không còn song thân, mà đối phương lại là người thiện lương sao?" Ngải Thanh chậm rãi nói.
"Ừ, đây là sự thật, nếu không ta cũng sẽ không muốn Anh nhi......" Ngẩng đầu nhìn Ngải Thanh, không biết y vì sao hỏi như vậy.
"Vậy thì dễ xử rồi, kỳ thật chúng ta cũng chỉ sợ mấy người nhiều chuyện và chuyện tốt kia mà thôi, cho nên, chờ ngày thành thân, con gả thay đến nhà tân lang, vào, ách ~~ lúc động phòng, nói với đối phương cảnh ngộ trong nhà, nếu hắn là người tốt, vậy hắn chắc chắn sẽ đồng tình với chúng ta, chỉ cần con giả làm tân nương ở nhà hắn mấy ngày, sau đó liền để hắn tìm cớ bỏ con, đến lúc đó con liền tự nhiên có thể toàn thân trở ra, mà chuyện của Anh nhi tỷ cũng không sợ bị người biết. Chỉ là, kế sách này sợ là sẽ không tốt với danh tiết của Anh nhi tỷ. Không biết, hai người cảm thấy thế nào?" Kỳ thật Ngải Thanh cũng không phải rất nắm chắc kế hoạch này, mình đã nghĩ cả đêm, nhưng lỡ như đối phương không phải người lương thiện, vậy liền nguy hiểm rồi.
"Haizz, danh tiết của ta sớm đã hủy, cũng không sợ mấy cái này, chỉ là....Thanh nhi, ngươi chắc ăn không? Ngươi sẽ không có nguy hiểm?" Đối với danh tiết của bản thân, bắt đầu từ ngày chấp nhận hài tử trong bụng, mình liền đã không để ý nữa, mình không muốn việc bại lộ cũng chỉ là không muốn làm nương chịu khổ mà thôi, nhưng vô luận thế nào cũng không thể làm Thanh nhi rơi vào nguy hiểm.
"Anh nhi tỷ, ɖú nương, yên tâm đi, hai người quên rồi, ta từ nhỏ chủ kiến quỷ quái đã nhiều, dựa vào sự thông minh tài trí vô sông thiên hạ và tài ăn nói lanh lợi bất phàm có một không hai của ta đến lúc đó chắc chắn có thể một cú đánh bại đối phương. Ha hả." Muốn giảm bớt cảm giác khẩn trương của họ, Ngải Thanh cũng hợp thời kể chuyện cười lạnh.
Có điều hiệu quả không tệ.
Sau khi nghĩ kỹ, cảm thấy cũng rất được, ba người liền lại thương lượng vài chi tiết, nhất định phải làm kế hoạch đến không chê vào đâu được.
Haizz, có điều thế sự khó đoán, ai ngờ được, Ngải Thanh gả đi, lại như nước hắt ra, cũng không về được.
-------
Tgclmn: chương sau đại hôn, ha ha, cuối cùng tiến vào cuộc sống chủng điền của phu phu, này mới là tôi muốn viết a, ~~~~ (>_<) ~~~~, tôi chính là quá dông dài, nhưng không nói rõ lại sợ văn phía sau sẽ quá đột ngột, cho nên, mong thông cảm!!