Chương 32: Sắc dụ ngươi?!

Lúc ra khỏi nhà nghĩa phụ, đã là giờ mùi.
Đã đến trung tuần tháng 10, mặt trời chiều không lớn lắm, gió nhẹ hiu hiu, lướt qua vành tai, thổi động nước sông nổi lên từng gợn sóng, từ từ tan ra cho đến khi tiêu tan....


Ngải Thanh vẫn chìm đắm trong vui sướng vừa có được phụ ái, miệng một khắc không muốn nghỉ, Trần Lương thì nắm tay y, chậm rãi đi đến phía bắc của thôn.
"Trần Lương, tốt quá, sau này ta liền có cha nuôi và anh nuôi."


Trên mặt Ngải Thanh tràn đầy ao ước và hạnh phúc, nhìn trong mắt Trần Lương lại xót lòng, "Thanh nhi?"
"Hử?" Không biết Trần Lương vì sao đột nhiên mở miệng, Ngải Thanh xoay mặt nhìn hắn.


Trần Lương không mở miệng nữa, chỉ ôn nhu nâng mặt nhỏ làm mình yêu không thôi lên, đầu ngón tay chậm rãi quẹt qua sống mũi, hai má và miệng nhỏ hồng đào kia.


Triền miên lưu luyến, nhìn đôi mắt thâm tình kia, má Ngải Thanh không nén nổi ửng đỏ, chỉ thấy tim từng đợt đập loạn, như sắp nhảy ra khỏi ngực. Mặt đẹp trước mắt ngày càng gần, cho đến khi sắp dán lên, Ngải Thanh theo bản năng nhắm mắt lại.


"Xì ~~" Trần Lương cũng không nhịn được nữa, y thật đáng yêu quá, tuy mình là rất muốn hôn lên miệng nhỏ như hoa đào kia, hung hăng cắn mấy cái đỡ thèm, nhưng thế nào đi nữa cũng sẽ không ở bên ngoài a.


available on google playdownload on app store


Nghe thấy tiếng cười của Trần Lương, Ngải Thanh biết mình bị chọc, tức thì xấu hổ, tức giận cùng bừng lên, muốn hung hăng nện mấy đấm lại không tránh khỏi lộ vẻ già mồm, (Hừ hừ, có điều không đại biểu không cho chút giáo huấn), nghĩ đến đây, Ngải Thanh đột nhiên có một kế hiện ra trong đầu, bên miệng nhếch lên nụ cười đắc ý.


"Thanh nhi, ngươi quen biết con của nghĩa phụ?" Chọc y xong, Trần Lương quyết định không nghẹn khuất chính mình nữa, muốn hỏi rõ ràng.
"Quen a." Trần Lương thật kỳ quái, sao có thể không quen, đó là anh nuôi a.
Quả thật như vậy, nhưng Thanh nhi vì sao không nói với mình, "Hai người vì sao quen biết?" Khẩu khí đầy mùi chua nồng.


(Vì sao quen biết?) Ngải Thanh nghi hoặc nhìn Trần Lương, đôi mắt to khép hờ, mũi như ngửi thấy mùi chua, (Lẽ nào ăn giấm rồi?)
Nhìn Ngải Thanh nhíu mày không trả lời, Trần Lương cảm thấy trong lòng bốc lên ngọn lửa vô danh, đốt toàn thân phát bỏng, lại cháy đau.


Thấy Trần Lương tựa hồ thật sự thở gấp, Ngải Thanh lúc này mới mở miệng, "Nghĩa phụ hôm nay không phải đã giới thiệu sao, chính là quen biết như vậy a."


(Cái gì?) Lời của Ngải Thanh như một gáo nước lạnh, nháy mắt liền dập tất cả lửa giận của Trần Lương, sau khi bình tĩnh, "Trước ngày hôm nay, ngươi chưa từng gặp hắn sao?"


"Sao hỏi như vậy, ta nào có......" Lúc này hai người đã đến trên đoạn đường thôn ngày đó Ngải Thanh dắt Tiểu Hổ đi ngang qua, như có ký ức gì tràn vào đầu, "A, ta nhớ rồi, ngày đó hình như chính là gặp được một người bộ dáng thư sinh ôn nhuận ở đây. Hiện tại nghĩ lại, thì ra lại là anh nuôi a."


Ngải Thanh ở một bên lảm nhảm, lại triệt để kích lên ý chua ở đáy lòng Trần Lương, nhiều hơn là sợ hãi, tóm hai vai Ngải Thanh qua, Trần Lương nghiêm túc nói, "Thanh nhi, đáp ứng ta, đừng gặp Trần Vân nữa!"


Trần Lương trong trí nhớ luôn ôn nhu và hăng hái, Ngải Thanh chưa từng thấy hắn như hôm nay, tựa hồ lộ ra chút thở gấp và vài phần tán loạn, không nhẫn tâm trêu chọc nữa, Ngải Thanh nâng đôi tay lên nhẹ nhàng phủ hai má Trần Lương, trong mắt đầy tình ý, "Tô Ngải Thanh ta xin thề, kiếp này, không, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa..... mãi mãi chỉ yêu một mình Trần Lương!"


Đúng, vào khoảnh khắc nghe thấy Trần Lương thề trước mặt nghĩa phụ, Ngải Thanh đã luôn trù tính bổ sung một lời thề, một lời thề đại biểu tình yêu tràn đầy của mình với Trần Lương, hiện giờ cuối cùng đã nói ra.


"Thanh nhi, ta....." Nghe thấy lời thề đầy ắp tình yêu của y, trong lòng Trần Lương từng dòng ấm chảy qua xương.
"Ta yêu ngươi, Trần Lương!"
Không có cho đối phương bất cứ cơ hội nào, Ngải Thanh kiểng chân lên ôm cổ đối phương trực tiếp hôn lên.


Nụ hôn triền miên, như nắng ấm ấm áp của buổi chiều, chiếu trên thân hai người, lại mạ ra một tầng sáng nhàn nhạt, lóa mắt người......
Sau cây đa cách đó không xa, một đôi mắt đầy đau buồn.


Sau bữa cơm tối, Ngải Thanh liền luôn nghĩ làm sao thực thi kế hoạch buổi chiều, tuy nói là rất xấu hổ, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến hỗn loạn bị trêu chọc, Ngải Thanh liền lại khôi phục sĩ khí.
"Khụ khụ." Thời cơ sắp đến, Ngải Thanh khó tránh có chút mất bình tĩnh.


"Sao vậy, là chỗ nào không thoải mái sao?" Trần Lương ngồi bên bàn vừa nghe thấy tiếng ho của Ngải Thanh, liền lập tức bưng ly nước đi qua.


"A, không sao," Lòng Ngải Thanh a, một đợt rối rắm, nhận lấy nước Trần Lương đưa uống cạn, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, bày ra nụ cười tự thấy đủ quyến rũ với Trần Lương.


Nhìn người không ngừng chớp mắt với mình trước mắt, Trần Lương nhíu mày, không biết đối phương vì sao như vậy, giơ tay lướt qua khóe mắt của y, lo lắng nói, "Thanh nhi, mắt không thoải mái sao?"


"Khụ khụ," Nghe thấy lời của Trần Lương, Ngải Thanh suýt chút nữa thở không nổi, lẽ nào mình không có thiên phú như vậy, xem ra vẫn phải cố gắng thêm. Sau khi điều chỉnh tốt hô hấp, Ngải Thanh giơ hai tay lên ôm cổ Trần Lương, chậm rãi kéo đối phương lại gần, môi dán lên vành tai đối phương, thở ra hơi như hoa lan nói, "Trần Lương...."


Nếu như vậy còn không hiểu, Trần Lương thật ngốc ch.ết được, nghe khẩu khí kiều diễm, cảm nhận hít thở nhàn nhạt không ngừng nhả ra của y, này, rõ ràng là "sắc dụ" a.
Trần Lương liền thấy mở cờ trong bụng, đôi tay to lập tức ghìm chặt eo nhỏ của y, kéo gần khoảng cách của hai người hơn, cơ thể dán cơ thể.


Ngải Thanh tức thì liền hoảng, này đã thoát khỏi dự tính đơn thuần sắc dụ sau đó quăng đối phương tự ngủ ban đầu của mình a, muốn đẩy người quấn mình ra, lại cuối cùng vì sức mạnh chênh lệch nhau mà không được, đành phải xin tha với đối phương, "Trần Lương, ngươi, ngươi buông ra trước."


Trần Lương là người thông minh, nghĩ đến hành động vừa rồi và chối từ hiện giờ của Ngải Thanh, liền cũng đã hiểu đối phương giở trò quỷ gì, có điều____


Nghĩ đến đây, bên miệng Trần Lương lần nữa hiện nụ cười xấu xa, "Thanh nhi, tướng công biết sai rồi, thời gian này lại lơ là cảm giác của ngươi, hôm nay tướng công liền bồi thường cho ngươi hết một lần luôn."
"Hả? Không, không phải, ngươi không có. A___"


Không cho chút cơ hội phản kháng, Trần Lương trực tiếp đẩy ngã người trên giường.
Cái gì kêu tự lấy đá đập chân mình, Ngải Thanh cuối cùng xem như đã biết.....


Sau lần đầu ngày đó, hai người đã cỡ một tháng chưa thân mật, đối với Trần Lương đang lúc thanh niên mà nói, Ngải Thanh tự dâng tới miệng không nghi ngờ gì là một mồi lửa nhiệt tình, nháy mắt liền đốt lên dục hỏa kiềm chế đã lâu trong người hắn.


Trần Lương ôm lấy eo nhỏ của Ngải Thanh, nhẹ nhàng vuốt ve tới lui, môi dời đến vành tai mượt mà của đối phương, há miệng ngậm lấy trái tai no đầy, chuyên chú ɭϊếʍƈ.
"A....Trần.....Lương....." Bị đối xử như vậy, cơ thể của Ngải Thanh liền nhũn ra, toàn thân run rẩy, như bị người rút cạn khí lực.


Trần Lương cũng là kinh nghiệm lần đầu mới biết điểm mẫn cảm của y lại ở lỗ tai, nghe thấy tiếng ngọt nị mềm nhũn của đối phương, lửa trong người càng nóng. Theo lỗ tai y hôn đến môi, hôn sâu, lưỡi không ngừng phác họa dáng môi đẹp của đối phương, từng sợi dịch thể tràn ra khóe miệng, chảy đến trên chăn bông....


Ngải Thanh đã bị hôn đến mơ màng, ý thức như nước chảy róc rách, lại cái gì cũng không kịp nghĩ, chỉ bị động thừa nhận, đôi tay mềm trắng mịn không biết lúc nào đã ôm lấy cổ rắn chắc của Trần Lương.
Sau khi kết thúc nụ hôn triền miên trằn trọc, Ngải Thanh liền chỉ còn lại ra sức thở dốc.


Ngẩng đầu nhìn người đầy mắt xuân thủy mê người, mặt đẹp như đào mận, Trần Lương không nén được cúi đầu lần nữa mổ nhẹ đôi môi đỏ hồng, theo khóe miệng, nụ hôn chi chít không ngừng rơi trên cổ trắng ngần, trồng ra từng dấu đào đỏ tươi.


Ngải Thanh không biết đáp lại thế nào, rất xấu hổ, nhưng cũng thoải mái, nhắm mắt, ngửa cổ tiếp nhận.


Tay to quanh năm làm lao động nhẹ nhàng cởi dây lưng ra, lộ ra cơ thể trắng nõn ửng đỏ, như bạch ngọc ôn nhuận khiến người không dứt được. Khóe miệng hạ xuống ngậm lấy mai đỏ nhô lên, một bàn tay thì để một bên khác, vê nắn bóp nhẹ.


Ngải Thanh cảm thấy mình sắp điên, kích động tựa như cả linh hồn đều sắp nhảy ra ngoài, tiểu Ngải Thanh đã hoàn toàn đứng thẳng, sạch sẽ trắng nõn, run rẩy.


"A, Trần Lương......" Đôi tay to ấm áp nháy mắt bao lấy tiểu Ngải Thanh, ngón tay chai sần từ từ quẹt qua, mang đến khoái cảm khác lạ, Ngải Thanh lúc này đã hoàn toàn rơi vào trong ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà Trần Lương dày công bố trí.....


Rút một bàn tay ra, từ trên tủ đầu giường lấy qua bình sứ, linh hoạt mở nắp bình ra, vét ra một miếng cao mỡ, cẩn thận khuếch trương ƈúƈ ɦσα giữa hai cục thịt trắng, ƈúƈ ɦσα một tháng không vào, hiện giờ lại là chặt hẹp không thôi, như lần đầu. Chờ lúc ba ngón tay có thể tùy ý đi vào, Trần Lương thả tiểu Ngải Thanh ra, lật người Ngải Thanh nằm sấp trên giường.


Nắm chắc thời cơ, ưỡn thân một cái, liền vào tận gốc.
"A...." Tiếng kêu rên ngân vang từ trong miệng Ngải Thanh tràn ra, như không dám tin, vội vàng bịt miệng lại.


"Ngoan, thả ra, ta muốn nghe." Tay to lại lần nữa bao lấy tiểu Ngải Thanh thẳng đứng, Trần Lương đung đưa thắt lưng cường tráng đỉnh đụng, tiến công thẳng đến điểm lồi bên trong của bảo bối.


"A....Trần.....a, đừng.....nhanh quá.....thật thoải mái....nhanh, nhanh chút...." Bị Trần Lương đỉnh đến rối bời, Ngải Thanh hoàn toàn mất lý trí, không biết đang nói gì, chỉ lên tiếng cầu.
"Được, liền thỏa mãn ngươi." Nói xong, Trần Lương tăng nhanh luật động, đỉnh tới trước, tay cũng không ngừng vuốt tiểu Ngải Thanh.....


"A....Lương, a, quá, quá nhanh.....a, không được rồi....a, cứu mạng a....."
Đêm này, trong phòng chính Trần gia, tiếng kêu rên, tiếng thở dốc, tiếng luật động chưa từng dứt, cho đến trời sáng......
-------
Tgclmn: thế là Ngải Thanh lại nữ vương, bắt đầu sắc dụ rồi a.....
Có điều, quá non, sắc dụ không thành công lắm.......






Truyện liên quan