Chương 44
Đèn sắp tắt rồi, Tiểu Tiện đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên mông, chuẩn bị quay về phòng ngủ. Khi đi ngang qua cửa KTX, cậu dùng khóe mắt nhìn thấy có người đi từ trong ra.
Thân ảnh người kia, thanh âm người kia, tất cả của hắn, từ lâu đã khắc sâu vào tâm khảm cậu. Tiểu Tiện kinh hỉ xoay người, nhưng tại một khắc chân chính đối diện đối phương, cậu lại không biết phải làm sao.
“Học, học trưởng ….”
Đỗ Hàng đi tới bên cậu, trên cao nhìn cậu, sau đó trong xoang mũi truyền ra một tiếng hừ lạnh.
“Cậu cuối cùng cũng hiện thân a. Nếu tới vì sao không lên lầu? Nếu như không phải tôi nhìn thấy cậu, cậu chắc lại định trốn a?”
“Em … Em … Em …”
Một chữ ‘em’ nói mấy lần vẫn không thành câu.
Đỗ Hàng lại hừ một tiếng, “Đã trễ thế này cậu chạy tới làm cái gì?”
Tiểu Tiện lần thứ 2 phát sinh ‘Em Em Em ’ một chuỗi cả nửa ngày vẫn không phóng ra được một cái rắm.
“Cậu cậu cậu, cậu cà lăm a!” Đỗ Hàng vươn tay nhéo nhéo mặt cậu, nhíu mày “Cậu ngốc ở đây bao lâu rồi? Mặt sao lại lạnh như vậy?”
“Em mới tới không lâu.” Thanh âm khinh khinh phiêu phiêu a.
“Cậu lừa quỷ a!” Đỗ Hàng tức giận, “Nói, vì sao lại trốn tôi?”
“Em không có trốn anh a……..” Tiểu Tiện nhỏ giọng, rõ ràng chột dạ.
“Di động tắt máy, QQ không lên, ba bữa của tôi cậu cũng không quản, cậu dám nói không trốn tôi?”
Tiểu Tiện cúi đầu không nói lời nào, hận không thể đào một cái lỗ chui vào.
Cậu nghĩ Đỗ Hàng hình như không đem chuyện kia để trong lòng, bằng không sẽ không xuống lầu tìm cậu.
Đỗ Hàng không ngại, Tiểu Ngốc không lo, chỉ có cậu có tật giật mình lâu như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ. Bên tai bỗng truyền đến thanh âm thúc giục: “Nói mau a, vì sao trốn tôi?”
Tiểu Tiện ấp úng một hồi mới nói: “Em không muốn ảnh hưởng sinh hoạt của anh ……..”
Đỗ Hàng bất đắc dĩ thở dài, “Miệng là mọc trên người người ta, bọn họ muốn nói gì mặc xác họ, quản làm gì, chỉ cần không để trong lòng là được. Quên đi, sự tình đều đã qua, đừng suy nghĩ nữa …”
Tiểu Tiện nhỏ giọng đáp: “Nga.”
“Sau này không chuẩn lại trốn tôi.” Đỗ Hàng trừng mắt, “Đã biết chưa?!”
Tiểu Tiện thuận theo nga một tiếng.
Đỗ Hàng lập tức nở nụ cười, ôm lấy tay cậu kéo đi ra ngoài KTX.
Tiểu Tiện kinh ngạc hỏi: “Học trưởng, chúng ta đi đâu? KTX sắp đóng cửa rồi!”
Đỗ Hàng cũng không quay đầu lại, lôi cậu tiếp tục đi về trước: “Đi ra ngoài ăn, tôi còn chưa ăn cơm chiều đâu!”
“Hiện tại đi ra, một lát nữa sẽ không vào KTX được đâu!”
“Không có việc gì, chúng ta ngủ bên ngoài một đêm.”