Chương 60
Tề Huy rất phiền táo!
Gã nhìn bốn phía, một mảnh tối đen như mực.
Thế nhưng, thanh âm chùn chụt hôn môi lại cứ quanh quẩn bên tai.
Gã có xung động muốn tê rống.
Vì sao lại mua phim tình cảm a!!!!!!! vì Tiểu Tiện muốn xúc tiến tình cảm với ông xã, còn hai người là bám đuôi đi theo!
Chung quanh thế nào tất cả đều là thanh âm hôn môi cùng tiếng rên rỉ a!!!!!
Các ngươi đều cho ta thu liễm một điểm có được hay không a!!!!
Bộ phim kia còn có người muốn xem hay không a!!!! nên nói, muốn xem phim tình cảm tốt nhất dắt theo Sweeth Honey theo bằng ko ngồi nhà thuê đĩa mà xem a ~~~
Vô pháp chuyên tâm xem phim, gã ko thể làm gì khác hơn là quấy rầy Tiểu Ngốc. (=_= nhàm chán) Gã dùng tay huých người bên cạnh, đợi vì giây nhưng ko thấy đáp lại, gã quay đầu mới phát hiện đối phương cũng không có xem phim, không ăn vặt mà là trợn tròn mắt, nghiêng đầu, bắt tay dán bên tai làm nghe trạng.
“Hoàn hồn a! Hoàn hồn!” Gã vươn tay đập một cái lên trán Tiểu Ngốc, “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Tiểu Ngốc xoa xoa trán, một bộ thần bí hề hề, “Nơi này hảo quỷ dị!!”
Tề Huy không giải thích được, “Vì sao quỷ dị?”
Tiểu Ngốc chăm chú trả lời, “Thật nhiều thanh âm kỳ quái a!!”
Tề Huy ko nói gì, xem ra tiểu tử này cũng nghe được thanh âm hôn môi.
Tiểu Ngốc nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào ngươi không nghe thấy?”
Tề Huy: …
Tiểu Ngốc đắc ý cười, “Không nghe thấy đừng lo, ta mô phỏng lại cho ngươi nghe.”
Nói xong nắm yết hầu thanh thanh cổ họng, bắt đầu mô phỏng.
“Nga ~~~ ba ba ~~~ a a a ~~~ ân ~~~ a a a a ~~~~ ba ba ~~~~ a ân ân ~~~”
Tề Huy tổng nghĩ thanh âm đó hình như là thanh âm phát sinh lúc làʍ ȶìиɦ ko phải là thanh âm hôn môi gã nghe thấy, vội hỏi: “Thanh âm đó từ đâu truyền tới? Ngươi so lại nghe được?”
Tiểu Ngốc lấy tay chống cằm suy nghĩ trong chốc lát, “Hẳn là từ dãy ghế cuối cùng…. Ân, ta sẽ không nghe lầm!”
Tề Huy kinh ngạc cực kỳ, “Dãy cuối cùng cách chúng ta khá xa, ngươi cũng có thể nghe?”
Tiểu Ngốc cười hì hì, “Lỗ tai ta rất linh nha! Tất cả mọi người gọi ta là Thuận Phong Nhĩ! Là Thuận Phong Nhĩ trong Phong thần bảng!”
Tề Huy lần thứ hai câm lặng.
Tiểu Ngốc đột nhiên cúi đầu thở dài.
Tề Huy cảm thấy mạc danh kỳ diệu, “Ngươi vô duyên vô cớ thở dài cái gì a?”
Tề Ngốc trưng ra vẻ mặt đau khổ, rầu rĩ nói: “Mấy lưng ghế dựa này rất cao, xung quanh lại tối om à, ta rất muốn nhìn một chút dãy ghế cuối kia đang làm cái gì a! Thế nhưng nhìn nửa ngày cũng ko thấy được!”
Mí mắt Tề Huy thẳng khiêu, “Nhìn cái rắm ấy! Tiểu hài tử ko nên nhiều chuyện! Chuyên tâm xem phim cho ta!!”
Tiểu Ngốc vẻ mặt chờ mong thấu qua, “Lẽ nào ngươi biết bọn họ đang làm gì? Mau nói cho ta biết!”
Tề Huy liếc mắt nhìn cậu nhóc, cười nhạt, “Ngươi là thật khờ chính giả ngu?”
Tiểu Ngốc vẻ mặt mê hoặc, “Cái gì thật khờ giả ngu? Ta làm sao vậy?”
Tề Huy có chút bất đắc dĩ, “Ngươi còn có thể tái xuẩn một điểm!”
Tiểu Ngốc nga một tiếng, kế tục nói tới vấn đề trước: “Ai nha! Bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì! Ta hảo muốn biết a!!”
Tề Huy mặc kệ cậu ta, đem đường nhìn chuyển tới màn ảnh.
Tiểu Ngốc lôi kéo tay gã, “Ta muốn đi xem!”
Tề Huy tức giận, “Nó có gì đẹp mà xem!”
Tiểu Ngốc cố tình gây sự, “Ta muốn xem muốn xem!! Ngươi theo ta xuống đó nhìn một cái nha!!!”
Tề Huy rất muốn mắng người! Mẹ nó! Rốt cuộc là hai phế vật nào làm cái loại chuyện này tại rạp phim?! Muốn động dục thì về nhà mà động! Đừng ở đây ảnh hưởng lão tử xem phim!!