Chương 13: Chương 13:

Có lời nói của Chu Văn , Dương Vi đã bình tĩnh một cách kỳ diệu. Cô thu hồi tâm, đặt trên sự nghiệp của mình, câu được câu không nói chuyện phiếm cùng Chu Văn. Cô gửi giọng nói, Chu Văn vẫn không nói lời nào, chỉ đánh chữ, Dương Vi nói với anh chuyện của Tống Triết, Chu Văn liền nói về người trước kia anh từng thích.


 
Cả hai người đều giống nhau ở chỗ thích một người nhưng không được đáp lại, đều phải trả giá vì tình cảm, đều có những vết thương chồng chất, và cả hai đều không chịu quay đầu nhìn lại.
 


Chu Văn bất chợt trở thành người dẫn đường cho cô, cô cảm thấy trong tương lai sẽ có một ngày, cô cũng giống như Chu Văn, vân đạm phong khinh nói về quá khứ.
 


Buổi tối hôm đó Dương Vi mơ một giấc mộng, người trong mộng là Tống Triết thời niên thiếu, anh đứng ở trên ban công, nương theo ánh trăng mà đọc sách. Khuôn mặt anh sạch sẽ tinh xảo, ở dưới ánh trăng liền hiện ra một loại dịu dàng độc đáo. Cô đứng trong sân ngẩng đầu, nhất thời liền nhìn đến ngây người, anh phát hiện ánh mắt của cô, giương mắt nhìn về phía cô, nhíu mày, dường như có chút không vui: “Nhìn cái gì?”


 
Cô thiếu nữ đỏ mặt, xoay đầu đi, có chút khẩn trương nói: “Không có gì.”
 
Nhưng ánh mắt của thiếu niên giống như nhìn thấu trái tim cô, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sau đó cười nhạo ra tiếng: “Ngu ngốc.”
 


Khi đó , cô chưa bao giờ nhìn thấu anh, dường như anh không quá thích cô, hiện tại lại nói cô ngốc, ngại cô không tốt. Nhưng anh luôn dẫn theo cô, trộm mang cô đi ăn nướng BBQ, thời điểm Giang Hoài An cùng Võ Ấp trêu chọc cô anh cũng sẽ đuổi họ trở về, có một lần buổi tối họ cùng nhau đợi mặt trời mọc, ngày đó có chút lạnh, họ ngồi trên tầng cao nhất của khu dạy học , anh phá lệ cởi áo cho cô khoác, còn mình thì đông lạnh đến mức bị cảm suốt một tuần.


available on google playdownload on app store


 
Vì thế cô luôn nghĩ, có phải anh cũng thích cô hay không, nhưng mỗi khi cô đang cho rằng anh thích cô thì tiếp theo trong nháy mắt, anh sẽ lại làm cô cảm thấy, anh thực sự chán ghét cô.
 


Trước kia cô mơ thấy Tống Triết vô số lần, trong mộng cảnh tượng luôn rất cực đoan. Lúc thì cực kỳ tốt, lúc lại cực kỳ xấu, nhưng chỉ duy nhất giấc mơ này, cô cảm nhận được một loại bình thản,cảnh cuối cùng trong mộng là cảnh Tống Triết rời khỏi Tống gia để xuất ngoại, kỳ thật khi đó cô chưa nhận ra, cô cự tuyệt Tống Triết, đại khái chuyện này làm anh quá tức giận, vì thế anh trộm đi, thời điểm cô đuổi theo, người này đã lên máy bay, ngay cả bóng dáng cô cũng không nhìn thấy.


 
Nhưng mà trong mộng cô phát hiện mình đang đứng ở cửa, anh kéo vali hành lý, thân hình vẫn là bộ dáng của cậu thiếu niên.
 
Anh lẳng lặng nhìn cô, thần sắc phức tạp, phảng phất như muốn tạm biệt, dường như mang theo vài phần lưu luyến. Rất lâu sau, anh nói: “Tôi phải đi rồi.”
 


Cô nhìn anh, không mở miệng, mãi sau, rốt cuộc cô mới “Ồ” một tiếng rất thấp.
 
Sáng sớm khi cô tỉnh lại, phát hiện đã là tám giờ rưỡi, cô ở trên giường th.ở dốc trong chốc lát, phát hiện khóe mắt mang theo chút nước mắt.
 


Cô đứng dậy, nhanh chóng rửa mặt, trang điểm, thời điểm những tia nắng sớm đầu tiên dừng trên mặt cô, cô nghĩ, không có việc gì.
 
Đều đã qua.
 
Đúng lúc này, Hạ Pi Pi gọi điện thoại tới đây.
 
“Vi Vi có phải lúc trước cậu muốn tham gia hoạt động chơi nói chữ hay không?”
 


“Hử?” Dương Vi có chút đau đầu, xoa cái trán, nghe Hạ Pi Pi nói, “Cậu nhanh đến đăng ký đi, hôm nay tớ hỏi thăm giúp cậu, 9 giờ sáng nay họ sẽ chốt số lượng người tham gia, nếu tới kịp, cái danh ngạch kia có thể đăng ký ngay tại chỗ .”


Nghe được lời này, Dương Vi đột nhiên thanh tỉnh, cô lập tức ngồi dậy nói: “Được, tớ lập tức đến ngay!”
 
Nói xong, cô bắt đầu nhanh chóng cột tóc đuôi ngựa, mặc bộ quần áo giản dị, chạy như điên xuống dưới lầu.
 


Cô vừa chạy vừa gọi xe, đồng thời còn nói chuyện với Hạ Pi Pi: “Hiện tại cậu đang ở đó sao? Giúp tớ để ý tình huống, tớ lập tức tới đây!”
 


Cô một đường chạy như điên lao ra khỏi tiểu khu, lúc này có rất nhiều người phụ nữ lớn tuổi dẫn trẻ con dạo quanh, cô vừa không chú ý, bên cạnh lối rẽ có một đứa trẻ lướt ván trượt đột nhiên vọt ra, đâm sầm vào đùi cô. Cô bị đâm đau đến mức nước mắt đều muốn chảy ra, đứa trẻ bên cạnh cũng bị ngã trên mặt đất, oa oa khóc lớn.


 
Dương Vi hít một hơi khí lạnh, vội vàng nâng đứa bé dậy, lúc này liền nghe thấy giọng nói tức giận của người phụ nữ: “Chuyện gì xảy ra với con tôi vậy?!”
 


“Xin chào,” Dương Vi nhanh chóng nói, “Vừa rồi con chị lao ra đụng phải tôi, hiện tại tôi đang rất vội nên không so đo, cái danh thiếp này chị cứ giữ lấy, đợi tôi trở về chúng ta sẽ bàn lại.”
 
“Đứng lại!”
 


Người phụ nữ kia không buông tha nói: “Cô làm con tôi ngã trên mặt đất cô còn dám chạy? Có bất trắc gì cô bồi thường được không?”
 


Dương Vi vừa nghe thấy lời này liền biết, chuyện này không thể xong trong một chốc một lát, cô dứt khoát không để ý tới người phụ nữ kia nữa, xoay người liền chạy, lớn tiếng nói: “Buổi tối tôi trở về sẽ nói rõ ràng cùng mấy người!”
 


Người phụ nữ kia sao có thể để Dương Vi chạy? đứa bé kia được bà bé ôm vào trong lòng, còn người phụ nữ kia đuổi theo phía sau Dương Vi, Dương Vi cầm di động bắt đầu gọi điện thoại cho tài xế, nhìn thoáng qua ven đường nói: “Đúng đúng đúng, tôi mặc bộ quần áo thể thao, xe của anh màu trắng đúng không? Được tôi lập tức……”


 


Người phụ nữ kia vẫn đuổi theo cô không chịu từ bỏ, Dương Vi thấy một chiếc màu trắng xe đang chạy về phía cô, cô chạy trốn trong hoảng loạn, hoàn toàn không thấy biển số xe, cô vọt tới trước đầu xe, kéo cửa xe và lên xe, cô vừa cài đai an toàn, vừa nói với tài xế phía trước: “Bác tài, quảng trường Thịnh Hưng đúng không?”


 
Lúc này người phụ nữ đuổi theo Dương Vi đã chạy tới bên cạnh xe, chị ta bắt đầu đập lên cửa xe, Dương Vi nhanh chóng nói: “Bác tài chạy mau……”
 
Vừa mới dứt lời, liền thấy cửa sổ phía trước nơi ghế lái hạ xuống , một thanh âm lạnh băng chợt phát ra, gầm lên một tiếng: “Cút!”


 
Một tiếng “Cút” này làm tất cả mọi người an tĩnh lại, Dương Vi cũng cứng ngắc tại chỗ. Một lát sau, cô ngay lập tức muốn xuống xe, kết quả bị người phía trước khóa cửa xe lại, trực tiếp mở miệng nói: “Vừa rồi người phụ nữ kia muốn làm gì ?”
 
“Đường…… Đi ngang qua.”
 


“Chân cô làm sao vậy?”
 
“Cái kia Tống Triết, tôi hiện tại có việc gấp,” Dương Vi nhìn thời gian, ngắt lời nói, “Tôi gọi xe rồi, anh để tôi đi xuống, có việc gì chúng ta nói sau.”
 
“Tôi hỏi cô……”
 


“Đúng vậy, chính là anh ta!” Bên ngoài ,giọng nói người phụ nữ kia lại vang lên, lần này chị ta còn gọi thêm một người đàn ông tới đây, xông về phía xe Tống Triết, hai vợ chồng thì hùng hổ, còn người bà thì đứng sau lưng ôm đứa bé, lớn tiếng nói, “Người phụ nữ đang ngồi phía trong kia, làm Bảo Nhi nhà chúng tôi ngã trên mặt đất oa oa khóc lớn!”


 
Dương Vi vừa thấy bọn họ, liền đau khổ đầy mặt.
 
Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào.
 
Kết hợp với phản ứng của Dương Vi và người phụ nữ kia, Tống Triết liền hiểu được.
 


“Chân cô là đứa bé kia đâm vào?” Tống Triết quay đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt kia rất phẳng lặng, thậm chí còn mang theo vài phần ý cười. Vì thế Dương Vi biết rằng, chuyện lần này không thể giải quyết nhanh được rồi.
 


Cô thống khổ che kín mặt: “Tôi xin anh đấy, tôi thật sự có việc gấp.”
 
“Ngồi.”
 
Tống Triết nói xong, kéo cửa đi ra ngoài, anh đứng trước đầu xe, cởi cúc áo âu phục, tay áo được sắn lên, cả người giống như một con chim khổng tước, đang chuẩn bị xòe lông.
 


Dương Vi hít sâu một hơi, bắt đầu gọi điện thoại cho Hạ Pi Pi: “Pi Pi , khả năng tớ sẽ đến muộn mười phút……”
 
“Đúng vậy, tớ gặp một chút việc nhỏ. Tớ gặp được Tống Triết.”
 


“Anh ta đang làm cái gì?” Dương Vi ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông trẻ tuổi bên ngoài đang ấn người đàn ông khác cao 1m8 lên cửa xe, mặt người đàn ông kia đè lên cửa kính lộ ra biểu tình vặn vẹo, cô nhanh chóng xoay đầu, cực kỳ bi thương, “Anh ta còn đang đánh nhau.”
 


Hạ pi pi: “……”
 
Thật giống như thiếu niên Giang Hoài An nhập vào người.
 


Tống Triết vừa động thủ, Cao Lâm liền dẫn người từ một bên khác chạy tới. Không đến ba phút, Tống Triết kéo cửa ra, để người đàn ông sưng mắt kia đau khổ nói với Dương Vi: “Thực xin lỗi, con trai tôi không nên đâm vào cô!”
 


Dương Vi nhanh chóng quyết định chạy trốn, Tống Triết cũng nhanh tay đẩy cô ngược vào trong, sau đó một lần nữa đóng cửa , khóa luôn cửa lại .
 


Tống Triết ngồi vào ghế lái, Dương Vi thống khổ nói: “Tống thiếu gia, anh thả tôi ra đi, cho dù tôi có làm trâu làm ngựa cũng sẽ cảm kích anh, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng.”
 
“Quảng trường Thịnh Hưng đúng không?”
 


Tống Triết không quan tâm coi như không nghe thấy, nói thẳng: “Tôi tiện đường đưa cô qua.”
 
Dương Vi nghe được những lời này thì ngẩn người, một lát sau cô mới phản ứng lại , mặc kệ đi bằng cách nào, có thể tới là được.
 


Vì thế cô nhanh chóng nói lời cảm ơn với Tống Triết, Tống Triết không nói chuyện, anh từ kính chiếu hậu nhìn cô, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
 


Buổi sáng nay vốn dĩ anh nên đến công ty, nhưng thời điểm bước chân ra khỏi cửa, anh đột nhiên cảm thấy đặc biệt mệt mỏi. Cao Lâm nhắc tới Dương Vi, nói hai ngày nay Dương Vi đã bắt đầu ra khỏi cửa, anh đột nhiên rất muốn gặp cô.
 


Lời Giang Hoài An nói giống như một cây châm đâm dừng ở trong lòng anh, khiến anh cảm thấy đau đớn.Cô rời đi đã nửa tháng, không phải anh không nghĩ đến cô, mỗi ngày cho người nhìn chằm chằm cửa nhà cô, đưa AD Canxi, anh vẫn cảm thấy không tiền đồ, nhưng phải làm sao bây giờ?
 


Anh không muốn hạ thấp đầu, nên không biết mở miệng như thế nào. Từ trước đến nay đều là cô cúi đầu trước anh, cả đời đều như thế, lúc này cũng không nên ngoại lệ.
 


Nhưng chính Giang Hoài An làm anh cảm thấy sợ hãi, ban đêm một mình anh nằm ở trên giường, suy nghĩ đến những điểm tốt của cô, chợt cảm thấy, có lẽ cúi đầu cũng không khó khăn như anh nghĩ.
 
Đến xem cô, cũng tốt.
 
Hoặc là cũng không phải nhìn xem.
 


Mà anh chỉ đi ngang qua, đi ngang qua cửa nhà cô. Chỉ là sau khi đi ngang qua anh cảm thấy, nếu không lại chờ thêm hai phút, nghỉ ngơi một chút.
 
Sau đó liền đợi đến khi cô bị người đuổi theo chạy ra ngoài, khập khiễng, nhìn qua cực kỳ chật vật.
 


Anh nhìn thoáng qua bộ quần áo giản dị của Dương Vi, trào phúng nói: “Như thế nào lại mặc thành bộ dáng này, ly hôn xong, ngày tháng trôi qua không tốt sao?”
 


Dương Vi nghe được những lời này, trầm mặc không nói lời nào, kỳ thật cô rất muốn cãi lại, nhưng cô sợ kíc,h thích đến Tống Triết, khiến Tống Triết đánh lái gây tai nạn. Vì thế cô tỏ vẻ trầm mặc, suy nghĩ ,cô lấy di động ra, mở khung chat với Tống Triết, gửi hình một người da đen có dấu chấm hỏi to đùng ở trên đầu qua.


 
—— lão tử sống tốt như vậy, sao lại biến thành ngày tháng trôi qua không tốt?
 
Thấy Dương Vi không đáp lại, Tống Triết nhìn bộ dáng cô cúi đầu xem di động, nhất thời liền có chút mềm lòng, nói tiếp: “Chính mình ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, cảm giác thế nào?”
 


Dương Vi tiếp tục không nói lời nào, tiếp theo cô gửi hình một con gấu trúc miệng ngậm thuốc lá tay cầm Sprite qua, phía dưới đi kèm một câu “Tôi vui vẻ tới mức anh không thể nào tưởng tượng được.”
 


“Tôi nghe nói cô không tìm được việc, một mình ở nhà ngây ngốc, cứ như vậy cũng không được,” Tống Triết lạnh nhạt nói, nghẹn nửa ngày, rốt cuộc mở miệng, “Không được liền trở về đi, chuyện ly hôn này tôi không so đo, chỉ cần về sau cô hối cải làm lại là được.”
 


Dương Vi tiếp tục không nói lời nào, tiếp theo cô gửi 1 câu “Nha nha nha nhưng anh thì có thể”.
 
Thấy Dương Vi hoàn toàn không đáp lại, Tống Triết nhíu mày: “Tôi nói chuyện với cô cô có nghe thấy không? Cô muốn chơi nát di động tới khi nào? Địa lão thiên hoang?”
 


Lúc này rốt cuộc Dương Vi cũng ngẩng đầu, cô nhìn thấy dấu hiệu của quảng trường Thịnh Hưng, nơi này đã biến thành biển người tấp nập, hai người Hạ pi pi và Cố Lam đang đứng ở trạm ở giao thông công cộng ven đường chờ cô, bởi vì giá trị nhan sắc phá lệ xuất chúng nên rất dễ thấy được.
 


Dương Vi vừa nhìn thấy hai người, mau nhanh nói: “A tôi tới rồi!”
 
Tống Triết thấy Hạ Pi Pi, nhíu mày, vẫn dừng xe lại. Dương Vi cởi đai an toàn đang định xuống xe, nhưng Tống Triết lại không mở cửa, lạnh nhạt nói: “Vừa rồi tôi nói cái gì?”
 


“Nghe được nghe được, muốn tôi trở về, anh không so đo với tôi.”
 
“Không phải tôi muốn cô trở về, mà tôi thấy cô đáng thương……”
“Biết biết. Tôi sẽ nghiêm túc suy xét, anh mau mở cửa!”
 
Tống Triết: “……”
 


Phía sau xe kêu loạn thành một mảnh, Hạ Pi Pi cùng Cố Lam cũng chú ý tới xe của Tống Triết , Dương Vi cũng đang liều mạng gõ lên cửa kính gọi hai người tới gần, Tống Triết cũng không tiện đóng cửa giữ Dương Vi lại, vừa mở khóa vừa nói: “Tôi chỉ cho cô thời gian một ngày suy nghĩ, nếu trước 0 giờ cô không cho tôi câu trả lời, cô không cần trở về nữa.”


 
Dương Vi không trả lời, cửa vừa mở, cô liền nhảy khỏi xe luôn đang chuẩn bị đóng cửa xe, cô đột nhiên nghiêm túc nói: “Tống Triết, anh biết không?”
 
Tống Triết ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày, vẻ mặt Dương Vi nghiêm túc nói: “Kỳ thật tôi là tuyển thủ chuyên nghiệp của cuộc chiến cấp 8 rồi!”


 
Nói xong, Dương Vi liền đóng cửa xe lại, gửi cho Tống Triết một gói biểu cảm cuối cùng.
 
Những viên thuốc lao thẳng vào nhân vật trên màn hình giống như một khẩu súng máy, phía dưới có hàng chữ to màu đen : “Có bệnh uống thuốc.”
 


Tác giả có lời muốn nói: Tống Triết & Dương Vi: Chúng ta là người tao nhã không hiểu mấy cái gói biểu cảm gì đó.
 
Giang Hoài An & Hạ Pi Pi & Cố Lam: Tôi có một bộ biểu cảm gia truyền muốn đưa cho hai người. Cậu nhìn xem, uống thuốc, tôi đối với cậu thật tốt.






Truyện liên quan