Chương 45: Chương 45:
Cùng Tống Triết ăn cơm nước xong, Tống Triết đứng dậy, nhanh chóng dọn dẹp hộp cơm, sau đó vội vàng cáo biệt cùng Dương Vi.
Dương Vi ngồi một mình trong phòng, cô lặng im vài phút, mang hợp đồng nền tảng Miêu Miêu lại đây.
Dựa theo hợp đồng nền tảng Miêu Miêu, nếu phá hợp đồng, cô phải bồi thường một ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng. Trong khoảng thời gian ở nền tảng Miêu Miêu, số tiền cô nhận được từ phí đại diện cùng phí quà tặng đã có bốn trăm vạn, nếu hiện tại thế chấp căn hộ này, sẽ đủ một ngàn vạn, thậm chí còn có thể nhiều hơn một ít.
Cô tính rõ ràng đến khả năng bồi thường của mình, sau đó mở ra Weibo ra, bắt đầu rà soát Weibo.
Lúc này Weibo đã hoàn toàn bị nổ tung, đăng nhập thôi cũng thấy khó khăn. Tống Triết vừa mới đăng lên Weibo ảnh giấy chứng nhận kết hôn của mình và Dương Vi cùng danh sách những nhà đầu tư cấu thành chương trình《 chơi nói chữ 》, cộng thêm chứng cứ chứng minh Dương Cesar thuộc Star Media. Tuy rằng không có bất kỳ một văn bản nào, nhưng lượng tin tức rất lớn, trực tiếp đáp lại hai vấn đề mấu chốt mà người trên mạng muốn bôi đen Dương Vi.
Thứ nhất là tấm màn đen.
Ban tổ chức《 chơi nói chữ 》là Star Media, Dương Cesar là người của Star Media, mà toàn bộ danh sách người đầu tư《 chơi nói chữ 》không có bất kỳ bóng dáng gì của tập đoàn Tống thị, bởi vậy đối với vấn đề về tấm màn đen mà nói, khả năng của Dương Cesar cao hơn nhiều so với Dương Vi.
Thứ hai là tiểu tam.
Mặc kệ Võ Luân và Tống Triết có quan hệ hay không, từ thời gian kết hôn , Dương Vi đều không thể là tiểu tam, mà Võ Luân mới có thể là ứng cử viên cho vị trí tiểu tam này.
Ba hình ảnh mang đến lượng tin tức quá lớn, đăng lên không bao lâu đã xuất hiện những bình luận khác nhau, góc độ khác nhau nội dung xảo quyệt. Có người nghi ngờ Tống Triết trật bánh trong hôn nhân, có người chửi rủa Võ Luân là tiểu tam, ngẫu nhiên có mấy người nghi ngờ Dương Vi có tấm màn đen, tuy nhiên những suy đoán của họ cũng bị chèn ép xuống.
Rốt cuộc, so với việc quán quân có tấm màn đen hay không, mọi người càng quan tâm hơn đến chuyện tình cảm của ba người. Mà trong chuyện này, Dương Vi là người bị hại, sạch sẽ.
Từ mấy video ngắn ở những ngày đầu tiên Dương Vi bắt đầu livesream , mọi người bắt đầu chải vuốt rõ ràng chuyện tình giữa Dương Vi và Tống Triết từ các dấu vết trong quá khứ, đủ các kiểu suy đoán, nhưng tất cả mọi người đều xác định một sự kiện ——
Dương Vi đích xác chính là phu nhân của Tống Triết, sau khi ly hôn với anh, mới đi vào con đường livestream.
Dương Vi nhìn fans trên mạng và KOL phát ra các loại tranh chấp, cô lẳng lặng nhìn hết thảy, cảm giác nội tâm trở nên bình tĩnh, không hề gợn sóng.
Cô muốn hạ bút nói gì đó, nhưng trong nháy mắt , đột nhiên cảm thấy có chút mỏi mệt.
Cô nhìn những tiếng chửi rủa trên màn hình, di động đột nhiên vang lên, cúi đầu nhìn, là Chu Văn.
Cô biết giờ phút này Chu Văn khẳng định là điện tới để dò hỏi về việc này, vì thế hít sâu một hơi, ấn nhân, cười nói: “anh Văn .”
“Cô không sao chứ?” Chu Văn mở miệng, Dương Vi theo bản năng định nói ‘ không có việc gì ’, nhưng trước khi lời nói ra khỏi miệng trong nháy mắt lại dừng lại, một lát sau, cô chậm rãi nói, “anh Văn , tôi có chút mờ mịt.”
“Ừ.” thanh âm Chu Văn trước sau như một vẫn ôn hòa, khiến Dương Vi trở lại sự bình an , hai người giống quay lại thời điểm lúc ban đầu mới quen biết, cô dựa vào người bạn này để nhận sự an ủi, chậm rãi ra khỏi khói mù của cuộc hôn nhân kia. Dương Vi hít sâu một hơi, nói tiếp: “Lúc ban đầu tôi livestream, kể truyện cười cho mọi người, là hy vọng mang đến vui vẻ cho mọi người. Tôi thấy có người bởi vì tôi mà vui vẻ, tôi liền rất cao hứng. Trong thời gian tôi gian nan nhất, là mọi người làm bạn với tôi, cho nên tôi cũng hy vọng tôi có thể sử dụng tư cách là một người bạn, đáp trả mọi người.”
“Nhưng hiện tại tôi cảm thụ không được.”
“Tôi giống như đang đi trên một con đường tranh đoạt danh lợi, tôi giống như quay về thời trước kia, vẫn luôn tranh dành danh hiệu đệ nhất. Tôi kể chuyện cười cho mọi người, cùng mọi người livestream, là muốn làm bạn với mọi người, không phải vì muốn làm minh tinh.”
“Tôi hiểu.” Chu Văn lên tiếng, “Tựa như tôi ca hát diễn kịch, đều chỉ vì tình yêu thương, mà không phải vì muốn nổi danh.”
Lời này khiến Dương Vi đột nhiên yên ổn, phảng phất như cô đã tìm được một minh hữu, cô bắt đầu liều mạng nói hết phần bất an của chính mình, nói hết đủ loại chuyện phát sinh xung quanh mình.
Tình cảm của cô với Tống Triết, đối phần tình cảm này sợ hãi, đối với cuộc sống thì mờ mịt, đối với con đường phía trước thì vô tri.
Chu Văn lẳng lặng nghe, chờ đến khi cô nói xong, cô cảm giác tất cả đều bình tĩnh lại , mà Chu Văn ở đầu kia điện thoại, không nói một lời. Dương Vi hít sâu một hơi, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi nói quá nhiều, thực xin lỗi, anh Văn , tôi không nên nói năng lượng tiêu cực này cho anh nghe.”
“Đây không phải năng lượng tiêu cực.” Chu Văn lên tiếng, anh chần chờ thật lâu, mới chậm rãi nói, “Dương Vi, kỳ thật chuyện mà cô trải qua, tôi đều đã trải qua. Lúc ban đầu, khi mới tìm được cô, tôi chỉ hy vọng có một người, có thể mang theo tôi rời khỏi Mộ Nhu. Tôi coi người kia trở thành cô.”
Dương Vi ngẩn người, sau đó nghe Chu Văn nói: “Tôi rất thích cảm giác hòa đồng với cô, kỳ thật có vô số lần tôi nghĩ tới, nếu tôi không gặp được Mộ Nhu, trước khi gặp được cô ấy, đại khái tôi sẽ thích cô. Tôi tưởng tượng qua bộ dáng tôi và cô ở bên nhau, tôi cảm thấy chúng ta hẳn là sẽ rất phù hợp, chúng ta có thể cùng nhau xem phim, cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, dường như chúng ta sẽ không có tranh chấp, chúng ta sinh hoạt sẽ thật bình tĩnh, thật ôn hòa.”
“Tôi căn cứ vào điểm này mà tiếp cận cô.”
“anh Văn ……”
“Cảm giác cô nói tôi đều hiểu, tình cảm của tôi đối với Mộ Nhu, cùng cô đối với Tống Triết, không khác lắm. Tôi không có khả năng quay đầu lại, đã vô số lần tôi nói với chính mình tôi sẽ có một cuộc sống càng tốt hơn. Ở thời gian Tống Triết bức cô, cô ấy cũng đồng thời ép buộc tôi, mỗi một lần cô ấy yếu thế, mỗi một lần lấy lòng, tôi đều sẽ cảm thấy rung động cùng sợ hãi. Bởi vì tôi biết cô ấy chính là một ngọn lửa, tôi không thể quay đầu lại.”
Dương Vi trầm mặc, điều Chu Văn nói dừng lại trong lòng cô, cô hiểu ý tứ anh, mỗi một chữ anh nói, cô đều cảm thấy đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị như vậy.
Chu Văn bên kia truyền đến thanh âm của thang máy, anh có chút khẩn trương, tiếp tục nói: “Cho nên tôi tính toán rời đi.”
“Đi nơi nào?”
“Tôi muốn đi nước Mỹ, tôi nhận được tài nguyên từ Hollywood, muốn qua bên kia đóng phim điện ảnh. Ở bên kia tôi cũng có chút sản nghiệp, nếu có thể, đại khái tôi sẽ không trở lại.”
Nghe đến đó, trong lòng Dương Vi trầm trầm, Chu Văn đi rồi, nơi này dường như chỉ còn một mình cô đối mặt với tất cả. Rốt cuộc cô vẫn không tìm thấy một người, có thể hiểu nội tâm cùng tình cảm của mình. Nhưng cô vẫn mỉm cười mở miệng: “Khá tốt, chúc anh hạnh phúc .”
“Dương Vi,” bên Chu Văn truyền đến tiếng bước chân trống trải, sau đó tiếng bước chân dừng lại, anh chậm rãi lên tiếng: “Cô có thể đi cùng tôi không?”
Dương Vi sửng sốt, Chu Văn bình tĩnh nói: “Tôi chưa từng thích qua những người khác, tôi cũng thản nhiên thừa nhận, giờ phút này có lẽ trong lòng tôi vẫn còn Mộ Nhu, nhưng tôi nghĩ chúng ta đều muốn tiến về phía trước , chúng ta có thể thử một lần, hay không?”
Cả người Dương Vi đều ngây dại, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông , Dương Vi hoảng loạn nói: “Anh Văn anh chờ một chút, có người ấn chuông cửa.”
Nói xong, cô có chút hoảng loạn treo điện thoại, bình ổn tinh thần, mới chạy đến cạnh cửa, mở cửa ra . Trước cửa Chu Văn đứng ở nơi đó, anh dường như là chạy tới, có chút thở hổn hển. Dương Vi ngơ ngác nhìn anh, Chu Văn mỉm cười, đứng thẳng lên, nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy lời này gặp mặt nói tương đối tốt, cho nên tôi cố ý chạy tới đây.”
“Dương Vi,” anh vươn tay, trong lòng bàn tay là một hộp nhẫn, phía trên có một chiếc nhẫn, viên kim cương đang tỏa sáng dưới ánh đèn, anh nhìn cô, thần sắc nghiêm túc, “Chúng ta ở bên nhau, thử một lần, được không?”
Vừa mới dứt lời, cửa thang máy mở ra, Tống Triết xách theo đồ ăn từ thang máy ra ngoài, anh vừa quay đầu lại liền thấy, cả người ngây ngốc. Anh ánh mắt rơi xuống hộp nhẫn trên tay Chu Văn, cảm giác có một loại phẫn nộ cùng đau đớn xuyên tim không giải thích được kéo đến.
“Hai người đang làm cái gì?”
Anh khắc chế ngữ khí của mình, miễn cưỡng cười rộ lên: “Sao không vào nhà?”
Chu Văn không nói chuyện, anh kéo tay Dương Vi vào trong tay mình, mạnh mẽ đem nhẫn đặt vào lòng bàn tay cô.
“Tôi chờ câu trả lời của cô.”
Thanh âm của anh rất thấp: “Nửa tháng sau, tôi sẽ đi, tôi hy vọng chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
Nói xong, Chu Văn quyết đoán buông tay, anh xoay người, đi nhanh đến thang máy, trong nháy mắt khi đi ngang qua Tống Triết , Tống Triết đột nhiên gọi anh lại: “Chu tiên sinh.”
Thanh âm có chút lạnh: “Không có lần sau.”
Chu Văn ấn thang máy, bình tĩnh mở miệng: “Không quan hệ gì với anh.”
Tống Triết siết chặt nắm tay, anh cứng thân mình đi đến trước mặt Dương Vi, Dương Vi nắm chiếc nhẫn Chu Văn cho cô. Chiếc nhẫn này giống một cái hộp ma thuật, bên trong nó đầy dụ hoặc, khiến cô gần như không có bất cứ năng lực chống đỡ nào.
Tống Triết dừng trước mặt cô, nhìn cô ngơ ngác nắm hộp nhẫn, gian nan cười rộ lên: “Thích như vậy? Anh mua cho em, mua cái tốt hơn anh ta.”
Dương Vi nghe được thanh âm của anh, cô hồi phục tinh thần , giương mắt nhìn về phía thanh niên trước mặt.
Nụ cười trên gương mặt Tống Triết gần như bị vắt kiệt, giống khóc hơn, nhìn không ra bất cứ sự vui thích gì.
Anh vẫn cầm đồ ăn, chắc hẳn là sau khi tan tầm đã đi mua đồ ăn, muốn trở về và làm gì đó cho cô.
Hiện tại khả năng nấu ăn của anh rất khá, rảnh rỗi liền muốn biểu hiện, Dương Vi nhìn đồ ăn anh mua, đầu óc chậm hơn bình thường một chút. Chu Văn nói ra lượng tin tức quá lớn, khiến cô trở tay không kịp. Tống Triết thấy cô không nói lời nào, mỉm cười vươn tay ra, giống như hét lên nói: “Đưa nhẫn cho anh.”
“Ồ, anh đã trở lại.” Dương Vi hoàn hồn, cô cầm nhẫn hộp, bỏ vào túi áo trên người mình, Tống Triết bắt lấy tay cô, anh nhìn cô chằm chằm, không còn tươi cười nữa: “Đưa nhẫn cho anh.”
“Cho anh làm cái gì?” Dương Vi nhíu mày, Tống Triết khắc chế cảm xúc, tận lực khiến ngữ khí hòa hoãn hơn một ít: “Em không thể muốn, anh sẽ trả lại cho anh ta.”
Dương Vi không nói chuyện, Tống Triết nắm tay cô có chút run rẩy, anh miễn cưỡng cong khóe miệng, gian nan lên tiếng: “Em sẽ không thật sự nhận lấy chứ?”
“A Triết,” rốt cuộc Dương Vi mở miệng, cô giương mắt nhìn anh, “Việc này không có quan hệ gì với anh.”
Không có quan hệ.
Không có quan hệ gì với anh.
Đây là tình cảm của cô, cuộc sống của cô, không có bất cứ liên quan gì với anh, cô không phải là của anh, cô đã rời khỏi anh rất lâu rồi, cô không phải vợ của anh, cô tìm được một người mới, phải rời khỏi anh, không có quan hệ gì với anh.
Những lời này khiến anh đau đớn , anh nhìn chằm chằm cô, thủy triều dâng lên trong đôi mắt xinh đẹp.
Dương Vi nhìn người trước mặt, anh đã không giống trước kia, rất khó có thể từ trên người anh nhìn thấy bộ dáng quý công tử ngạo mạn lúc trước, anh giống như một con sò bị người lột vỏ, nơi mề,m mại nhất lộ ra ,va đập với thế giới này, khi bị người tùy tiện chọc một cú, anh đều có thể đau đến mức cả người run rẩy.
Cô cảm giác được mình đau lòng.
Cô trải nghiệm phần tình cảm trong nội tâm , cô cảm giác được rung động, sợ hãi, bất an.
“Dương Vi……” anh nhìn cô, cố chấp lên tiếng, “Đưa nhẫn cho anh.”
Cô không nói chuyện, cô nhìn vào đôi mắt anh, rất lâu sau, cô cười khẽ ra tiếng nói: “Nghe không hiểu sao?”
“Chiếc nhẫn này tôi nhận ” cô mỉm cười nhìn anh, thần sắc nghiêm túc, “Tôi và anh không có quan hệ gì, anh……”
Nói còn chưa dứt lời, Tống Triết đột nhiên ra tay, muốn đoạt lấy chiếc nhẫn kia, Dương Vi nhìn ra ý đồ của anh, gắt gao nắm chặt chiếc hộp, hai người tranh đoạt , Tống Triết không dám dùng sức quá nhiều, lại không muốn buông tay, nó phảng phất như đoạn tình cảm này, xấu hổ giằng co, lại không thể nề hà.
Tất cả phản kháng của cô đều là lưỡi dao sắc bén, một dao lại một dao lăng trì anh, động tác của anh nhịn không được mãnh liệt lên, hai người lôi kéo vào phòng, một mặt anh nỗ lực khống chế chính mình, một mặt lại cảm thấy người trước mặt đang không ngừng chọc giận anh.
Anh có vô số lời muốn hỏi cô, anh muốn hỏi anh được tính là gì, muốn hỏi nhiều năm như vậy tính là cái gì.
Một Chu Văn…… Một Chu Văn xuất hiện còn chưa đến một năm, quan trọng như vậy?
Sao cô có thể bởi vì một người đàn ông khác mà đối xử với anh như vậy ?
Sao cô có thể vì một người đàn ông xuất hiện muộn như vậy, một người đàn ông không có cứ quan hệ gì với cô, đối xử với anh như vậy?
Cô muốn làm gì? Cô muốn tiếp nhận chiếc nhẫn này, muốn cùng anh ta ở bên nhau, muốn rời khỏi anh?
Có phải cô còn muốn kết hôn cùng Chu Văn hay không, sinh hoạt cùng anh ta, cùng anh ta trải nghiệm mọi thứ bọn họ đã và chưa từng trải qua, sau đó sinh nhi dục nữ, bạch đầu giai lão?!
Trong nháy mắt hình ảnh kia như hiện lên trước mắt anh, rốt cuộc anh khống chế không được, đột nhiên đẩy cô lên tường, gầm ra tiếng: “Cho anh!”
Dương Vi cảm giác mình đã bị anh nghiền nát, cô liều ch.ết túm lấy hộp nhẫn, đốt ngón tay cô trở nên trắng bệch, những vẫn như cũ nắm chặt muốn ch.ết, cô quật cường nhìn anh, nhẹ nhàng th,ở dốc.
“Anh làm gì vậy?” cô sắc bén lên tiếng, “Anh uy hϊế͙p͙ tôi? Khống chế tôi? Đe dọa tôi ? Không phải anh nói anh thay đổi sao? Như thế nào, đều là gạt tôi?”
Lời này nói ra khiến sắc mặt Tống Triết trắng bạch, cũng chính là giây phút này, Dương Vi đột nhiên đẩy anh ra, một chân đá lên bụng anh, Tống Triết không kịp phòng bị bị cô đá ngã ngồi xuống dưới đất, một tay Dương Vi túm lấy ghế, gắt gao nhìn chằm chằm anh: “Không phải anh nói anh chỉ cần thời gian sao? Không phải anh nói anh sẽ rời khỏi tôi, anh và tôi sẽ trở thành người thân, chúng ta chăm sóc nhau như bạn bè sao?! Anh nói với tôi rồi, anh đều đã quên?!”
Môi Tống Triết run rẩy ,anh không dám nói lời nào, Dương Vi nhìn người ngồi trên mặt đất, nhìn bộ dáng anh thất hồn lạc phách, có một lưỡi đao sắc bén xẹt qua nội tâm cô.
Dù sao cũng là người cô thích nhiều năm như vậy, thương tiếc đối với người này dường như đã trở thành quán tính. Cô nhìn không được khi thấy anh thất vọng, cũng không thể thấy anh khổ sở. Nhưng cô không thể lùi lại, cô quá rõ ràng tính tình người này.
Anh đối xử với cô tốt, anh học tập, đều là bởi vì anh cảm thấy mình thích cô.
Nhưng nếu có một ngày anh không thích nữa?
Từ trong xương cốt anh chưa bao giờ là một người sẽ yêu thích một người, cũng không phải người sẽ tôn trọng người khác.
Cô chịu đủ rồi.
Tất cả mọi thứ Tống Triết mang lại, cô đều chịu đủ rồi. Cô không thể lại cho người này bất cứ hy vọng gì, đây là cô đặt cả hai người cô và Tống Triết bên cạnh bờ vực, tùy thời tùy chỗ bọn họ, đều có khả năng ngã xuống vực sâu vạn trượng.
“Tống Triết,” ngữ khí Dương Vi chậm rãi bình tĩnh trở lại, “Tôi đã cho anh quá nhiều thời gian. Cứ như vậy đi, về sau anh đừng tới tìm tôi nữa.”
Tống Triết cúi đầu, anh siết chặt nắm tay, nghe Dương Vi bình tĩnh lên tiếng: “Tôi và anh Văn rất thích hợp, nếu anh thật sự thích tôi, tôi hy vọng anh chúc phúc cho tôi.”
“Em đã quên……”
Rốt cuộc Tống Triết cũng mở miệng, thanh âm mỏng manh lại run rẩy, Dương Vi nhíu mày, sau đó cô nghe thấy người trước mặt này rống to thành tiếng: “Em đã quên! Em đã quên!”
Dương Vi ngẩn người, Tống Triết ngẩng đầu lên, anh gắt gao nhìn cô chằm chằm , trong mắt hàm chứa nước mắt: “Em nói em thích anh, em đã quên.”
“Em nói em thích anh cả đời, em cũng đã quên.”
“Em nói em muốn ở bên anh, cho dù sinh lão bệnh tử, cho dù bần cùng hay giàu có, đều ở bên nhau, em đã quên.”
“Em nói vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ anh, vẫn luôn làm bạn với anh, em cũng đã quên.”
Tống Triết chống thân mình đứng lên, anh run rẩy thân mình, Dương Vi ngơ ngác nhìn anh, nghe anh khàn khàn lên tiếng: “Em quên anh đối xử tốt với em, em cũng quên mất tình cảm của em đối với anh, Dương Vi, không phải anh quên lời nói của anh, là em đã quên lời em nói.”
Dương Vi không nói chuyện, cô nhìn thân mình người đàn ông trước mặt đang run rẩy ,trong một cái chớp mắt, cô cảm thấy phảng phất như mình đang nhìn thấy thiếu niên năm đó một mình xuất ngoại, xa phó tha hương.
Nếu năm ấy cô không tránh mặt anh, nếu năm ấy bọn họ có thể ở thời khắc cuối cùng gặp nhau, có lẽ anh sẽ giống giờ phút này, khóc lóc và rống thành tiếng với cô.
Rống lớn nhất chính là anh, nhưng mà chật vật nhất, quan tâm nhất, khổ sở nhất, cũng là anh.
Dương Vi kìm chế tất cả những cú sốc cùng rung động trong nội tâm, cô không dám nhìn anh, rũ đôi mắt xuống: “Nói những việc này đã không có ý nghĩa, tôi và anh đã nói qua, cũng nói rất rõ ràng, lúc trước nói tôi cho anh thời gian, anh sẽ quen với việc rời khỏi tôi……”
“Lừa gạt em.” Tống Triết lên tiếng, Dương Vi ngừng thanh âm, cô không nghĩ tới Tống Triết sẽ trực tiếp mở miệng như vậy.
Tống Triết tới gần cô, thân hình cao lớn của anh bao phủ trước mặt cô, tất cả hương vị tràn ngập nơi chóp mũi cô, cô không tự giác lui một bước, anh liền bước một bước lên.
“Anh lừa gạt em,” anh khàn khàn lên tiếng, “Anh sao có thể buông em ra? Anh không bỏ, anh cả đời đều không bỏ. Anh lừa gạt em, anh muốn cho em nhìn thấy vì em anh có thể làm đến tình trạng gì, anh muốn cho em nhìn thấy anh rất tốt, anh muốn cho em biết, nếu em rời khỏi anh, em sẽ hối hận.”
Nói xong, anh nâng lên tay đặt trên khuôn mặt cô, trong thanh âm mang theo sự cầu xin: “Em nhìn anh xem.”
Dương Vi không nhúc nhích, anh bắt lấy tay cô, dán trên ngực anh.
“Em nhìn anh xem.” anh thỉnh cầu lại lần nữa, “Em nhìn xem người trước mặt em, anh không phải Tống Triết trước kia, anh vì em mà đã hoàn toàn thay đổi, anh vì em thoát thai hoán cốt, tại sao em không thể ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái? Vì sao em nhất định phải đi tìm người khác? Có cái gì là anh không cho được, có cái gì là anh không thể cho?”
Lông mi Dương Vi hơi rung động, cô không dám nhìn anh.
Cô sợ cô vừa nhấc mắt, thời điểm vừa nhìn thấy người kia, cô sẽ dao động.
Nhưng mà dường như đối phương cũng biết điểm yếu của cô, anh nhéo cằm cô, buộc cô đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó anh hôn xuống, vừa tàn nhẫn lại quyết tuyệt.
“Nhìn anh .”
Anh hàm hồ lên tiếng, nhưng anh lại là người nhắm mắt , thời điểm anh nhắm mắt lại, rốt cuộc cô cũng mở mắt ra, nhìn người trước mặt.
Bọn họ đã lâu không gắn bó như vậy, cô có thể thấy lông mi anh đang rung động, thấy lông mày như cây bút của anh, thấy biểu tình quyết tuyệt của anh, thấy nước mắt anh rơi xuống, trà trộn vào môi lưỡi đang xâm lược khoang miệng cô. Chua xót ở khóe môi tản ra, cô bình tĩnh như thể linh hồn từ thân thể bị rút cạn, từ trên cao nhìn xuống hai người. Rõ ràng cô biết được thân thể này rung động, cùng đ,ộng tình, cô cảm nhận rõ ràng được, người đàn ông này giống như anh túc, quấn quanh sinh mệnh cô. Cô muốn đụng vào, nhưng lại biết rõ kết cục chính là không thể quay trở về.
Nước mắt anh quấn quanh quá khứ của cô, thân mình cô run nhè nhẹ, mà anh cũng nhịn không được ôm chặt cô.
“Đáp lại anh.”
Anh khàn khàn lên tiếng, mang theo khóc nức nở: “Dương Vi, đáp lại anh.”
Cô không dám động, động tác của anh phảng phất như đang phát tiết, lại tựa hồ như lấy lòng, anh sử dụng hết năng lực của mình, cầu xin cô thương hại và đáp lại anh .
Vô số hình ảnh hiện lên trong đầu Dương Vi.
Thời niên thiếu cô đi theo phía sau anh, lặng lẽ nhìn sườn mặt hoàn mỹ tinh xảo của thiếu niên.
Khi cô và anh mới kết hôn, cô ra vẻ trấn định vươn tay, khoác lấy khuỷu tay anh, anh nghi hoặc nhìn qua, cô còn muốn giả như không có việc gì.
Họ tranh chấp, họ xa cách, họ gặp nhau , giả như không thấy nhau và đi ngang qua nhau, họ gắt gao ôm nhau dưới cơn mưa như trút nước, cô trấn an anh khi anh vừa mất mẹ nói: “Không có việc gì, còn có em.”
Tất cả những hình ảnh cuối cùng đó được đan chéo thành hình ảnh họ đã từng có trên giường, thời gian sung sướng ngắn ngủi.
Khi đó, sau khi làm xong, anh ít khi tới gần cô, có lần cô hỏi anh, hai người nên sinh con trai hay con gái. Anh lười biếng giương mắt: “Sinh con gái đi.”
Cô hỏi vì sao, đối phương nhẹ nhàng cười, anh nói, giống em.
Vì thế cô liền tự mình đa tình suy nghĩ, có phải anh có ý với cô hay không, giống cô, nên anh mới thích.
Đây là thời gian tốt đẹp với số lượng không nhiều lắm của hai người, khi anh một lần nữa mở van ra, anh nỗ lực lấy lòng, anh khóc lóc cầu xin cô, cảm xúc cùng d,ục vọng rốt cuộc phá tan lý trí của cô, cô đột nhiên ôm chặt anh.
Trong nháy mắt, cô xác nhận, cô cần phải rời đi.
Cô cần phải rời xa người này, và không gặp lại anh nữa, mới có thể bảo đảm, cô sẽ không chịu mê hoặc một lần nữa.
Cô quá tham luyến một chút ít tốt đẹp từ người này, bất kỳ điểm tốt nào của anh, đều dễ dàng trở thành đường hoá học nhỏ giọt xuống nước.
Hai người liều mạng ôm hôn, một đường từ sô pha đến phòng ngủ, anh đem hết toàn lực lấy lòng cô, cô giơ tay che khuất đôi mắt, trầm thấp th,ở dốc.
Thời điểm độ,ng tình , anh gắt gao ôm lấy cô, ép hỏi cô: “Anh được không?”
Dương Vi không nói, cô nhắm mắt lại, nghe anh tuyệt vọng dò hỏi: “Đừng rời khỏi anh, được không?”
Anh dùng hết những gì anh có để giữ lại người này, tất cả những gì anh có thể nói và không thể nói, anh đều nỗ lực đi làm.
Nhưng Dương Vi không nói lời nào, cô an tĩnh làm anh sợ hãi, cho dù người này và thân thể anh đã không có bất kỳ khoảng cách nào, nhưng anh vẫn như cũ cảm thấy, người này xa xôi không thể với tới.
Dường như cô tùy thời có thể rời đi, tùy thời có thể biến mất, vì thế anh chỉ có thể tận lực dán sát cô, kêu tên cô, xác nhận nhiều lần.
Anh gọi tên cô gọi đến khi thanh âm khàn khàn, thẳng đến cuối cùng, anh và cô kín kẽ, anh ôm cô, vùi đầu ở cần cổ cô, khóc thành tiếng .
“Anh yêu em .”
Anh dán bên tai cô, mang theo thanh âm khóc anh ách, phóng nhẹ ngữ điệu: “Dương Vi, anh yêu em .”
Dương Vi không nói chuyện, cô mở to mắt, lẳng lặng nhìn trần nhà. Qua rất lâu, cô vươn tay, lẳng lặng ôm lấy anh. Tống Triết nhẹ nhàng run rẩy, sau đó liền không khống chế được chính mình, ôm cô trầm mặc không nói.
Một lát sau, thanh âm của Dương Vi vang lên, mang theo mấy phần nghẹn ngào.
“Cảm ơn.”
Cô lên tiếng.
Đó là một loại bình thản, trầm ổn, ngữ điệu không mang theo nửa phần cảm xúc.
Trong nháy mắt, Tống Triết liền rõ ràng, cho dù anh cúi đầu đến tận đây, cũng không giữ được người nên rời đi.
Vì thế cái gì anh cũng không thể làm, anh chỉ có thể ôm cô, giả như cái gì cũng không nghe thấy. Anh phá lệ quý trọng giờ khắc này, luyến tiếc làm bất cứ chuyện gì khiến khung cảnh bị quấy rầy.
Điều này ước chừng là bởi vì, đối với một người sắp ch.ết mà nói, tất cả sự hấp hối trên đời này, đều có giá trị liên thành.