Chương 20
Quầy rượu không có gì khác hơn là căn lều bằng sắt, mái nhà và quầy hàng gỗ dựa vào nhau bằng 1 cái lỗ. Khi Mimi và các chàng trai đến, một nhóm du côn ồn ào đang gây rối cậu bé đứng sau quán rượu, người đang lau chùi các quầy hàng và thấm bia đổ bằng chiếc khăn rách rưới. Mimi nhận ra những hình xăm trông có vẻ dữ tợn được xăm trên má của lũ đó : chúng là thành viên của Prata Commando, chỉ huy Bạc, một băng đảng đường phố nổi tiếng, và chịu trách nhiệm cho hầu hết các hoạt động tội phạm ở khu này. Chuyện này sẽ rất thú vị đây.
- Voc deve tres pesos! - cậu bé đứng sau quầy rượu nhấn mạnh. - Các anh nợ tôi 3 peso.
- Caralho! Vải-te foder? - 1 gã béo phá lên cười và chửi rủa cậu chàng, đẩy cậu vào tường. Người chủ đứng tuổi đứng đằng sau cái bàn, trông sợ hãi và bực bội khi thấy nhân viên của mình bị quấy rối, cũng như thấy nơi buôn bán nhỏ của mình đột nhiên nhung nhúc những gã nước ngoài da đen lạ mặt.
- Tôi có thể giúp gì được cho anh? - ông gắt gỏng bằng tiếng Bồ Đào Nha, quan sát cậu nhóc.
- Mày! Để n yên đi! - ông hét lên khi một trong những tên găngxtơ ngáng chân cậu nhóc, làm cậu ngã úp mặt xuống sàn nhà. Thay vì trả lời, tên lưu manh béo ú tặng cho cậu nhóc đang co rúm người lại một cú đá mạnh vào đầu. Có tiếng răng rắc ghê tởm của ngón chân cái va vào xương, và trong một chuyển động mau lẹ, 1 trong những tên găngxtơ dí dao vào cổ họng của người phục vụ ở quầy rượu.
- Có gì muốn nói với tụi tai hả, ông già?
- Đặt dao xuống - Kingsley ra lệnh bằng một giọng trầm tĩnh.
- Thằng khốn nào vậy? - tên cầm đầu nói.
Đó là 1 thằng nhóc gầy nhom với một khuôn mặt mặt rổ đang ngồi ở phía sau. Nó giơ lên vũ khí tự động ngẫu nhiên như 1 lon soda. Các tay trùm ma túy ở địa phương đóng vai trò như là sự hiện diện của cảnh sát không chính thức trong các khu nhà ổ chuột, đóng vau trò thẩm phán và người hành quyết tại địa bàn của chúng. Nhưng luật pháp duy nhất chúng tán thành chính là luật pháp của riêng bọn chúng.
- Biết điều thì thả những người tốt này ra ngay - Kingsley hòa nhã nói.
Có 20 tên găngxtơ và chỉ có 4 Venator, hầu như không được công bằng cho đám người Máu Đỏ xấu số này. Nếu ma cà rồng muốn, họ có thể tiêu diệt tất cả mọi người trong căn phòng mà không cần lời cảnh báo. Mimi đã nhìn thấy điều đó rồi : một đống xác ch.ết trên sàn nhà.
Cô cảm thấy máu đang tăng lên vì sự thử thách này, nhưng đó chỉ là sự quá khích ở mặt ngoài, oại phấn khích nông cạn mà người ta cảm thấy khi xem một trận đấu quyền anh mà bạn đã biết trước kết quả. Những tên côn đồ này nghĩ rằng chúng rất mạnh nhưng chúng chẳng là gì cả : chúng chỉ là nững con bọ chét trên lưng trâu, con linh cẩu trước con sư tử. Mimi muốn 1 cuộc giải trí khá hơn, 1 thử thách lớn hơn.
Tuy nhiên những tên găngxtơ đường phố này không sợ người nước ngoài, và nhanh nhẹn hơn so với tưởng tượng của Venator. Trước khi Kingsley có thể quay lại nó đã chém xuống 1 dao, 1 vết rách trên tay áo anh làm lộ ra 1 vết thương xấu xí.
- Vây là đủ rồi. - Mimi quay xung quanh, đá 2 người trong bọn chúng ngã xuống đất và ép 1 tên khác phải quỳ gối. Cô chuẩn bị sử dụng Eversor Lumen, Ánh Sáng Hủy Diệt, thì cô nghe thấy giọng nói của Kingsley trong đầu cô.
Không vũ khí! Không ch.ết chóc!
Dù nó làm cô đau đớn bao nhiêu thì cô vẫn tr.a lưỡi gươm vào vỏ. 2 tên găngxtơ lực lưỡng cố gắng đánh lén cô, nhưng cô đột nhiên cúi đầu né tránh đòn đột kích của chúng, làm cho chúng đâm sầm vào những chiếc bàn ọp ẹp. 1 tên khác rút súng ra, nhưng trước khi hắn có thể bắn, Mimi đã đá nó ra xa bằng gót chân cô. Ngon ơ. Cô có thể nói thậm chí anh em Lennox đang thích thú khi họ đánh vào đầu và chế ngự những kẻ tấn công. Việc quan sát những giấc mơ và kiểm tr.a những kí ức không thể nào so sánh được với một vụ ẩu đả lỗi thời.
Một trong những tên côn đồ cầm 1 chân ghế và liệng thẳng vào ngực Kinsley, nhưng Mimi đã chém nó làm 2 mảnh trước khi nó chạm vào mục tiêu.
- Cám ơn - Kingsley nói. - Không biết là em quan tâm anh nhiều như vậy. Anh nhe răng cười khi anh thực hiện 1 việc nhanh lẹ với thằng nhóc đang cầm khẩu Uzi.
Mimi cười. Cô hầu như không đổ giọt mồ hôi, mặc dù cô bắt đầu thở gấp. Như Kingsley đã ra lệnh, những kẻ này sẽ còn sống để nhìn thấy một ngày mới. Cô bước qua đống thân thể, Ted giúp cô bước qua để theo họ vào quán.
Người phục vụ quầy rượu chui ra từ gầm bàn, cúi đầu tỏ lòng biết ơn.
- Chúng tôi có thể có gì? Thứ đặc biệt ở nơi này là gì? - Kingsley hỏi.
- Ah! - Người phục vụ quầy rượu bắn ra một nụ cười không răng.
- Lấy chai Leblon, - ông nói với cậu nhóc đứng sau quầy bị chém đã ngừng chảy máu.
Cậu bé biến mất vào căn phòng nhỏ phía sau và mang trở ra 1 chai cacha-a : rượu mía mạnh. Người phục vụ rót vào 4 ly bể.
- Mời - Kingsley gật đầu và nâng ly lên.
- Saude, - Mimi nói, nốc cạn ly rượu chỉ trong 1 hớp. - Vì sức khỏe của anh.
- Chúng tôi đang tìm 1 cô bé. Ông có nhìn thấy cô bé này chưa? - Kingsley hỏi, chìa cho những người bạn mới tấm hình của Jordan.
- Nói cho chúng tôi biết, - Kingsley nói, sử dụng thuật cưỡng ép nhỏ.
Cậu bé lắc đầu, trong khi người phục vụ nhìn tấm ảnh 1 lúc lâu. Sau đó ông cũng từ từ lắc đầu.
- Tôi chưa bao h thấy cô bé này. Nhưng chỗ này không phải là nơi người ta đem con cái đến.
Mimi và Kingsley trao đổi nhau cái nhìn, và 2 vai của cặp anh em sinh đôi chùng nhẹ xuống. Họ rời khỏi quán rượu sau khi uống xong những chai rượu. Bây h là buổi trưa. Mặt trời đã lên cao và thời tiết nóng như thiêu như đốt. Một vài người tò mò đã tụ tập quanh lối vào quán rượu, bị thu hút bởi cuộc ẩu đả, nhưng họ vẫn giữ một khoảng cách hợp lý quanh bộ tứ. Những ánh nhìn kính trọng. Không ai còn sống mà đánh bại được Chỉ Huy Bạc.
- Cho cô, - 1 bà lão nói, đưa cho Mimi một chai nước.
- Obrigado. - Bà lão lướt qua cô, và Mimi hiểu đó là cử chỉ của lòng biết ơn vì đã đem đến 1 biện pháp nhỏ ủa công lý đến một nơi vô luật lệ.
- Cám ơn - Mimi nói, nhận chai nước bằng 1 cái gật đầu. Một lần nữa, cô bị ấn tượng bởi cô cảm thấy mình bất lực như thế nào.
Vấn đề của những người này không phải là của riêng mình, cô tự nhủ. Mày không thể giúp họ.
Cô cảm thấy mình đã rất xa cách với thế giới đặc biệt, có người bảo vệ tại Upper East Side khi cô đứng trên một vỉa hè bụi bặm trong khu ổ chuột, các cơ của cô vẫn còn căng lên vì cuộc đụng độ. Đây là lý do tại sao cô đăng ký làm nhiệm vụ, để làm sôi động 1 chút cuộc sống của cô, để nhìn thấy một khía cạnh khác của thế giới không thể thấy được từ băng ghế sau xe limousine. ô có thể là một công chúa hư hỏng trong hình dạng này, nhưng trong tiềm thức cô vẫn là 1 chiến binh. Azrael cần những điều này.
Nhưng thật bực mình. Họ được cử ra ngoài 1 năm để tìm kiếm Người Quan Sát và vẫn không có gì chứng tỏ những nỗ lực của họ, ngoài 1 lá thư không thể nói được điều gì.
- Có thể Người Quan Sát không muốn được tìm thấy, - Mimi nói, uống nước ừng ực và đưa nó cho Kingsley.
- Có bao h nghĩ về chuyện này chưa?
- Có thể, - anh nói sau khi uống một ngụm và ném vỏ chai vào thùng rác.
- Nhưng không chắc chắn. Bà ấy biết trí tuệ của mình có giá trị như thế nào đối với cộng đồng chúng ta. Bà biết người ta sẽ cử anh tìm kiếm bà. Tin anh đi, bà ấy muốn được tìm thấy.
- Đưa em xem lại bức thư nào, Mimi nói.
Kingsley đưa cho cô tờ giấy. Cô đọc lại lời ghi chú. Khi cô giơ nó lên, cô thấy cái gì đó mà mình đã không nhìn thấy trước đó. Cái gì đó được che giấu khi trời sáng, chỉ khi trời tối mới có thể thấy rõ.
- Nhìn xem, cô nói với Kingsley, giữ tờ giấy giơ lên đối mặt với những tia sáng trực tiếp của ánh nắng mặt trời. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua mảnh giấy, làm lộ ra thứ gì đó mà trước đây không nhìn thấy được, giống như 1 cái bóng mờ. Phoebus ostend praeeo. Mặt trời sẽ chỉ lối.
Ở giữa tờ giấy là 1 tấm bản đồ.