Chương 7: Gia sư đẹp trai
Sáng sớm, những tia nắng mới vừa hé, đã như thường lệ, nhảy nhót ngoài khung cửa rồi kéo nhau vào phòng, tiến đến chiếc giường rộng được trải grap trắng. Hình dáng nhỏ bé thường ngày không còn ở đấy, tiếp tục tiến sâu vào bên trong, cuối cùng cũng tìm thấy, tia nắng hạ cánh trước phòng tắm đợi chờ hình dáng nhỏ nhắn ấy. Tiếng nước chảy bên trong phòng vọng ra nghe rất vui tai. Cánh cửa mở ra, hình hài của một cô gái hiện lên, những tia nắng nhanh chóng xô ập đến ôm lấy thân hình của cô gái. Hôm nay có vẻ cô gái này đã đổi mới thì phải. Mái tóc màu nâu đỏ vừa được chải chuốt kĩ lưỡng, khuôn mặt vẫn như ngày nào, xinh xắn dễ thương, nhưng ….. hôm nay cô đã diện cho mình một chiếc váy xanh dương nhẹ nhàng, không vải ren, không một họa tiết trang trí, chiếc váy dài chưa đến đầu gối, từ trên xuống dưới đều một màu duy nhất, nhìn mộc mạc nhưng lại rất nữ tính.
Ân Di tiến đến bàn trang điểm, trên bàn có hàng chục loại mĩ phẫm khác nhau nhưng chưa có cái nào được dùng, Ân Di với tay lấy chiếc lượt sau đó búi tóc cao và thả hai mai tóc xuống một cách tự nhiên. Không son phấn make up nhưng cô có một vẻ đẹp tinh khôi trong sáng, không cầu kì nhưng sắc sảo. Mọi người trong nhà ai cũng khen cô có cặp mắt biết nói, cặp mắt cô rất đẹp, đôi đồng tử màu cafe khiến ai nhìn vào cũng không muốn dứt ra. Lẳng lặng mỉm cười nhìn mình trong gương, cô thấy hơi khó chịu một chút, nói đúng ra là gượng mới đúng.
Chả là sáng sớm hôm nay, Bảo Anh tự dưng đánh cửa phòng cô rầm rầm.
-------------- tiếng trước----------
RẦM RẦM!!!
“Chị, chị mở cửa, chị Ân Di mở cửa lẹ lên, em có việc cho chị nè, chị”
Bảo Anh đứng ngoài miệng la hét om sòm, tay đánh cửa rầm rầm.
“Ưm… ưm… cái…OAP… gì vậy trời….OAP”.
Ân Di ngáp ngắn ngáp dài, lồm cồm ngồi dậy, mắt nhắm hờ, mày nhíu lại, đầu cứ lắc lư nhìn quanh tìm điện thoại.
“Năm giờ… OAP”
Nói rồi cô lại vùi đầu vào ngủ tiếp.
“Nè, chị dậy đi, em có cái này đưa cho chị nè!”
Bảo Anh bắt đầu bực mình, sao chị cô lại như heo vậy trời, đã không dậy sớm vận động cơ thể rồi mà còn lăng đùng ra ngủ, gọi không chịu dậy.
“Haizzz… ồn ào thật”.
Ân Di vùi đầu vào gối, trùm chăn kín mít.
“Hừ, không chịu dậy sao, được, CHÁY NHÀ RỒI DẬY MAU!!!!”
Bảo Anh vặn hết volum, vừa dứt thì đã ho sặc sụa, thương thân tiết cho cái cổ vô tội này của mình.
“Hả”
Ân Di như tỉnh ngủ, từ trong chăn vùng dậy.
“Cháy… cháy gì cơ… HẢ …Cháy”
Ân Di như tên lửa lao xuống giường “RẦM, RẦM” “UI DA” và cứ thế những âm thanh như vậy cứ thay nhau vang lên. Bảo Anh mặt mày tối sầm, cái quái gì vậy, nghe nhà cháy mà không lo chạy, còn làm gì trong đấy, mà tiếng gì nghe kì vậy chài.
Ân Di sau một hồi vật lộn với đống đồ rồi cũng chịu mở cửa chạy sộc ra ngoài, đâm sầm vào người Bảo Anh khiến cả hai trong tình trạng “người trên kẻ dưới”.
Bảo Anh cố kìm nén, cô thật sự khâm phục cái tính hậu đậu của bà chị yêu quý này. Mấy ngày đầu mới chuyển sang nhà cô ở, Ân Di ngày nào cũng dậy sớm, làm việc giúp mấy dì giúp việc, nhưng gần đây cô chả hiểu vì sao Ân Di lại hay dậy muộn thế không biết.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng nội tâm, Bảo Anh quyết định nhịn và vào thẳng chủ đề.
“Cái này, hôm nay chị phải mặc nó”.
Bảo Anh chìa ra trước mặt Ân Di một chiếc váy xanh dương.
“Sao Sao tự dưng bắt chị mặc thứ này chứ, trước giờ em có bắt chị mặc đâu, vả lại chị cũng chưa từng mặc và cũng không muốn mặc thứ này”.
Ân Di ra sức phản đối, cô thật sự không thích mặc mầy những thứ này, trước giờ cô chỉ toàn mặc quần thôi, mà cũng chưa từng mặc quần short ngắn bao giờ cả.
“Hôm nay sẽ có gia sư đến dạy học, ba đã dặn em phải chau chuốt cho chị trở thành một vị tiểu thư, nếu chị cứ mặc ba cái thứ áo quần này trước mặt người ngoài như vậy sẽ làm mất hình tượng của một đại tiểu thư và cả Tập Đoàn nhà ta nữa chứ”
Bảo Anh gật gật đầu vì chính lời bịa đặt của mình vô cùng hoàn hỏa, thật ra cô cũng chỉ muốn tốt cho Ân Di thôi, từ khi về đây, Ân Di luôn mặc những bộ đồ cũ của mình, không chịu mặc đồ cô mua cho. Hôm nay lại có gia sư đến dạy, cô không thể để mặc Ân Di làm mất hình tượng Đại tiểu thư của chính Ân Di được. Với lại Ân Di rất ngốc, nếu nói việc này có ảnh hưởng đến Tập Đoàn thì chắc là Ân Di sẽ tin và ngoan ngoãn làm theo những gì cô dặn thôi.
“Nghiêm trọng vậy sao?”
Ân Di e dè nhìn Bảo Anh, haiz…. Cô thật sự không thích mấy thứ này,nhưng nếu nó quan trọng vậy thì cô sẽ thử xem sao.
“Thôi được rồi chị mặc, em về phòng đi”
“Tốt, khi nào thay xong thì gọi em”
Nói rồi Bảo Anh quay lưng đi xuống phòng khách, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện.
--------------Hiện tại------------------
Ân Di ngượng ngùng nhìn người con gái trong gương, công nhận cô mặc váy cũng không tồi. Hai tay vấu vào váy, hít thở thật sâu rồi đi xuống phòng khách.
“BỐP, BỐP, BỐP, chị à chị mặc cái này rất đẹp đấy, thôi vào ăn sáng đi, hôm nay em không bận việc gì cả, đợi chị học xong thì mình đi chơi, có Huyền Thi đi cũng nữa”.
Bảo Anh cười tươi sau đó kéo tay Ân Di vào phòng ăn.
---------Biệt thự của Gia Khánh-------------
“Mày mò qua đây làm gì?”
Gia Khánh lạnh lùng hỏi Hoài Nam, mắt vẫn dán chặt vào quyển sách có tên “Nhà chính trị gia”, trên bàn là cốc cafe đen đặc nóng.
“Qua ăn ké, tao chưa ăn sáng, có gì cho tao ăn không?”.
Hoài Nam hí ha hí hửng nhảy phóc lên ngồi chểm chệ trên sofa, mắt nhìn Gia Khánh không dứt, miệng nở nụ cười tinh nghịch.
“Không!”
Một từ ngắn gọn xúc tích, Gia Khánh tiếp tục đọc sách không thèm để ý đến Hoài Nam.
Hoài Nam mặt méo xệch, nhìn Gia Khánh đầy thù hận.
“Đồ keo kiệt, dì ơi! Làm gì cho cháu ăn đi!”
Hoài Nam bĩu môi nhìn Duy Khánh sau đó quay sang nói với dì giúp việc.
“Xin cậu đợi một lát”
Dì giúp việc mỉm cười cung kính với Hoài Nam rồi quay lưng đi vào phòng bếp.
“Thằng Quốc Hy về rồi!”
Hoài Nam lên tiếng, anh đang chăm chú nhìn vẻ mặt của Gia Khánh.
“Kệ”
Đúng như dự đoán, Hoài Nam thấy Gia Khánh bắt đầu có chút gì đó căm phẫn, Gia Khánh rất giỏi về việc duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng lần này anh lại tỏ vẽ không mấy vui khi nghe cái tên Quốc Hy.
------------Biệt thự Huỳnh Gia-----------
Ting….toong…..ting…toong.
Nghe tiếng chuông cửa, dì Khuê chạy ra mở cửa. Một người con trai với dáng người cao lớn, anh mặc một chiếc áo sơ mi sọc caro đỏ, tay săn lên đến khủy tay, đi kèm là một quần jeen mài rách màu xanh dương đậm, chân mang giày Vans. Trông anh rất bảnh, mái tóc màu nâu đỏ, tai đeo khuyên bạc lấp lánh, khuôn mặt tựa thiên sứ, anh có một nụ cười tỏa nắng như hút hồn đối phương.
“Cậu là….?”
Dì Khuê thắc mắc nhìn thiên thần trước mắt, tuy có hơi ngạc nhiên vì vẻ đẹp này nhưng dì không thuộc dạng thấy trai đẹp là mờ mắt nên cũng không phản ứng gì.
“Chào dì, tôi là gia sư”.
Chàng trai cười tươi lễ phép với dì Khuê.
Dì Khuê như không tin vào tai mình, rõ ràng cậu trai này còn rất trẻ, nếu không lầm thì chắc là ngang tuổi với hai vị tiểu thư của dì.
------------
Ân Di và Bảo Anh đang ngồi trên salong xem hoạt hình thì nghe tiếng dì Khuê gọi.
“Bảo Anh, Ân Di, cậu đây là gia sư”
Nghe dì Khuê nói vậy, cả Bảo Anh và Ân Di không hẹn mà đồng đều quay lại nhìn nhan sắc của vị gia sư.
Cả hai như không tin vào mắt mình, OMG! Gì đây, gia sư gì mà đẹp trai lại còn trẻ như vậy hả trời. Cả Ân Di lẫn Bảo Anh cứ ngây ngốc ra đó mà nhìn vị gia sư kia không chớp mắt, miệng còn không quên mà há ra.
“Xin chào hai tiểu thư, tôi là gia sư của Ân Di tiểu thư, không biết trong hai vị đây ai là học trò của tôi”.
Chàng trai mỉm cười thân thiện, chưa gì mà đã tìm học trò của mình rồi.
“À, là tôi”
Ân Di lên tiếng, cô thật sự quá kinh ngạc, gia sư gì mà trẻ vậy chứ, chắc chỉ mới bằng tuổi cô thôi.
“Vậy sau này hợp tác vui vẻ, tôi cũng tự giới thiệu tôi 17 tuổi bằng hai vị tiểu thơ đây, tôi được ba của hai cô nói rất nhiều về hai cô, tôi là Triệu Quốc Hy”