Chương 16: Đến trường, chương mới đã mở ra
Một tháng trôi qua nhanh chóng, những cảm xúc vỡ òa từ ngày cô quay về giờ vẫn còn lưu giữ trong tim cô. Ân Di vận lên người bộ đồng phục mới, hôm nay cô sẽ đến trường.
Ánh nắng xuyên qua tán lá, mang một hương vị ấm áp lại mát mẻ đến với tâm hồn mỗi con người. Ngồi trên xe nhìn ra, cô có thể nhận thấy một khung cảnh nhộn nhịp nơi học đường. Đúng là một chốn thần tiên.
Bảo Anh tai đeo headphone, miệng vu vơ hát mấy câu. Vì đây là lần đầu cô đến trường nên cũng có chút hồi hộp, nhưng ngược lại Bảo Anh lại tươi như hoa mới tưới, không gì sánh bằng.
“Bảo Anh…” Ân Di khẽ lay vào vai Bảo Anh.
Cô giật mình
“Ôi trời… chị làm em hết hồn.”
“Em không sợ sao?” Ân Di như con ngố nhìn chằm chằm vào Bảo Anh.
“Sao ạ? Sợ? Sao phải sợ?”
Bảo Anh cũng không khác cô là là, cũng ngô ngố nhìn Ân Di.
Xong rồi đấy! Hết Thuốc chữa, Ân Di biết bây giờ cô có nói gì thì Bảo Anh nó cũng không nghiêm túc mà đáp ứng cô. Đơn giản là con bé này không có hứng trả lời.
Xe dừng lại trước cổng trường, trước mắt cô là một bảng hiệu đề tên “Trường Sùng Dương” rõ là rất lớn, quanh nó như phát ra hào quang.
Ân Di ngơ ngác nhìn xung quanh, mắt thao láo, mồm ngoác rõ to. Chuyện gì đang xảy ra? Đây là trường học sao?
Qủa là một nơi “khỉ ho cò gáy”, trường học rộng kinh khủng, cô nhìn đến gảy cổ cũng không nhìn hết được độ cao của ngôi trường. Bảo Anh nhìn Ân Di như người không hồn, cô phổ phổ vào vai Ân Di.
“Chị à… đừng thể hiện thái quá như vậy, mọi người đang nhìn chị kìa!”
Ân Di sực tỉnh, ừ đúng là có nhiều người nhìn cô quá, chẳng lẽ cô xinh đẹp đến vậy sao?
(t/g: chị này chự chin quá mức,:”>)
Bước vào lớp học, một không khí nghiêm túc ập vào người cô, Ân Di lo lắng víu lấy cánh tay của Bảo Anh.
“Chị không sao chứ?” Bảo Anh nghi hoặc nhìn Ân Di.
“Ờ… ờ… kh…ông sao!”
Nghe thấy giọng nói ngắt qũang của Ân Di, Bảo Anh không nhịn được phun lên một tràn cười.
“Ha ha ha, chị à… chỉ là đi học thôi mà, đâu phải đi gặp người chồng tương lai đâu.”
Ân Di xấu hổ lùi lại phía sau.
Từ trong phòng học truyền đến một giọng nói.
“Lớp ta hôm nay có học sinh mới chuyển đến.”
Ân Di mơ hồ thốt lên.
“Là giọng của cô giáo.”
Bảo Anh thở dài, bà chị này của cô đúng là không còn thuốc chữa.
“Lớp này là lớp của Huyền Thi đấy chị.”
Nghe thấy hai chữ “Huyền Thi”, Ân Di như với được phao cứu hộ, cô đã giảm được một phần nhỏ lo lắng. Vì đây là lần đầu cô đặt chân đến nơi gọi là trường học, lại còn học ở ngôi trường rộng lớn có tiếng khắp cả nước, những học sinh ở đây đều là con nhà quý tộc, cho nên những điều này đối với cô mà nói là quá sức chịu đựng.
“Hai em vào đi.”
Nghe thấy tiếng gọi, Bảo Anh kéo Ân Di vào trong. Tất cả những ánh mắt đều dồn về hết hai cô gái có ngoại hình giống nhau, không khác một chút gì.
“Xin chào mình là Huỳnh Bảo Anh.”
Bảo Anh nói một câu sau đó quay sang nhìn Ân Di. Cô vẫn đứng đơ như tượng không một chút phản ứng. Bảo Anh nhẹ đánh vào vai Ân Di khiến cô bừng tỉnh.
“À… mình là… Huỳnh Ân Di.”
Xong màn chào hỏi giới thiệu, cả lớp lại không theo một trật tự khuôn khổ nào, tự do bát nháo. Huyền Thi hớn hở chạy đến kéo tay Bảo Anh cùng Ân Di về chỗ mình.
“Ngồi đây đi.” Huyền Thi chỉ vào cái bàn trống ngay phía trên cô, miệng cười toe toét.
Ân Di phục hồi tinh thần, nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình. Nhìn đám học sinh không coi ai ra gì, mặc sức cô giáo một mình hò hét, còn họ vẫn cứ tiếp tục trò vui của mình. Cô có chút thất vọng về điều này, nhưng nhanh chóng quên đi, gạt chuyện đó sang một bên và bắt đầu theo kịp nhịp điệu nơi học đường đầy sóng gió ẩn chứa này.