Chương 36: Sẽ không còn bên nhau
“Pằng pằng” tiếng súng lại vang lên bên tai. Minh Huy kéo tay Huyền Thi theo mình, Hoài Nam cõng Bảo Anh trên lưng chạy theo Gia Khánh. Huyền Thi lấy điện thoại từ trong túi áo nhấn phím gọi. “Anh mang xe đến phía khu rừng ở biệt thự của Gia Khánh, tụi em đang bị một đám người đuổi giết.” “Ai vậy?” Minh Huy không quay đầu.
“Quốc Hy.”
Hay thật, Minh Huy cười như có như không. Cô em gái của Hoài Nam đúng là biết cách làm khổ bạn trai. Biệt thự Gia Khánh đúng là nằm bên cạnh một khu rừng, nhưng nói Quốc Hy cho xe đến hướng nam thì cũng chưa chắc gặp bọn họ. Rừng này không lớn nhưng đường đi và địa hình rất khó nắm bắt, chạy thế này chưa chắc bọn họ đã đi đúng hướng.
Khi mọi người gần như không còn sức lực, đứng ở trước một con đường cao tốc, xe trên đường chiếc nào cũng lao như bay, nếu không cẩn thận họ rất có thể sẽ đến gặp Diêm La trước khi bị đám người kia bắng ch.ết.
Một chiếc Ferrari mui trần màu đen lao nhanh về phía họ.
“Kít……….. Lên xe.”
“Pằng.”
Nhìn thấy Quốc Hy, đám Gia Khánh nhanh chóng lên xe, phía sau là tiếng chửi rủa của đám người áo đen.
“Pằng pằng.”
Gia Khánh lên cuối cùng, anh nhanh chóng nhảy lên vị trí lái, rồ ga cho xe chạy hết tốc lực.
Mọi người đã kiệt sức, Quốc Hy ngồi bên cạnh ghế lái lo lắng nhìn Huyền Thi.
“Em không sao chứ?”
Huyền Thi tựa người vào ghế thở dốc gật đầu. Bấy giờ, Bảo Anh ngồi bên cạnh Ân Di sững sờ nhìn cô.
Máu từ trên áo cô thấm đẫm cả chiếc áo, mùi máu bị gió tốc vào ập thẳng vào mũi Bảo Anh.
“Chị.”
Mọi người chau mày nhìn Bảo Anh, rồi quay sang nhìn Ân Di. Cô ấy bị trúng đạn!
“Kít...”
Xe dừng trước biệt thự của Quốc Hy, Gia Khánh không nói không rằng, từ đầu chí cuối vẫn một biểu cảm. Anh ôm lấy Ân Di chạy vào trong. Đám Quốc Hy cũng nhanh chóng theo sau.
Nhìn đống băng thuốc trước mặt, Gia Khánh tuy không nói nhưng mọi người biết anh đang khó xử.
Nếu nói anh không biết băng bó, sơ cứu thì đã sai lầm. Gia Khánh từ nhỏ đã đối mặt với biết bao nhiêu nguy hiểm, mạng sống không biết bao nhiêu lần mất đi. Anh sống đến tận bây giờ, đối với vết đạn này nhắm mắt cũng có thể làm. Nhưng Ân Di bị đạn bắn ở ngực phải, anh không tiện chữa cho cô ấy.
“Để tôi.” Quốc Hy cầm đống băng thuốc tiến về phía Ân Di. Anh nhanh chóng bị Gia Khánh cản lại.
“Chăm sóc cho họ.”
Anh nhìn đám Minh Huy bị thương cũng không nhẹ đang ngồi ở sofa, sau đó bế Ân Di vào một căn phòng.
Ân Di mơ hồ cảm thấy nhói ở ngực. Cô mở mắt liền thấy Gia Khánh xé áo cô thành hai mảnh ném một bên.
Chiếc áo con lộ ra, bên trong là phần da thịt nhuốm một màu đỏ chói mắt. Cô không còn sức, nhưng vẫn cố kéo chăn che trước ngực. Cô biết mình bị thương, Gia Khánh đang giúp cô, nhưng cô không thể để anh làm gì thì làm.
Gia Khánh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Ân Di, anh kéo mạnh chăn ra khỏi tay cô. Ân Di chưa bao giờ nhìn thấy Gia Khánh như vậy, anh lạnh lùng, xa cách hơn rất nhiều.
“Ngồi yên, nếu không đừng trách anh.”
Sau khi gắp đạn ra, Ân Di ngất đi từ lúc nào. Gia Khánh sờ lên khuôn mặt cô, ánh mắt sâu thẳm không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.
“Đáng ra em không nên dính liếu đến anh, nếu không em sẽ không ra nông nổi này.”
“Rầm” Cánh cửa bị đá tung, Gia Khánh từ ngoài bước vào, nhìn người đàn ông ngồi trên chiếc ghế giám đốc. Ánh mắt anh sắc lạnh, nồng nặc mùi ch.ết chóc.
Một hòng súng đen ngòm chỉa thẳng về phía ông ta “pằng” một tiếng.
Người đàn ông nhổ một ngụm máu, cười như điên như dại.
“Chủ Tịch tương lai, cậu có phát hiện gì trước lúc đến đây, cha cậu lợi hại hơn cậu nhiều.”
Gia Khánh nhìn người đàn ông kia, nhíu chặt mày. Một màn hình ảo hiện lên phía sau lựng người đàn ông kia, Gia Khánh gạt tên kia sang một bên, nhìn lên màn hình.
Một tiếng cười đầy khả ố “Con trai yêu quý, có nhận ra người này?”
Gia Khánh nhìn cô gái trong tay ông ta, anh hơi nhíu mày, lấy điện thoại từ trong túi nhấn phím gọi.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói gấp gáp.
“Gia Khánh, không xong rồi, sáng nay khi mày rời khỏi nhà Quốc Hy. Ân Di bị một đám người đột nhập mang đi…”
Anh không muốn nghe tiếp, ngắt máy.
“Ông muốn gì?”
Anh lạnh lùng nhìn ông ta.
“Muốn gì?... Ha ha, muốn mày ch.ết.”
Gia Kháng vẫn không phản ứng nhìn màn hình ảo trước mặt.
“Thả cô ấy ra, ông muốn gì thì tìm tôi.”
“Tao thả nó ra, khác gì tự chui đầu vào chỗ ch.ết.”
Ông ta bóp mạnh vào cổ Ân Di, cô khó thở nhìn Gia Khánh, giọng nói ngắt quãng.
“Gia Khánh… ông ta đang lừa anh, bây giờ chỗ em toàn là bom… anh có làm gì thì cuối cùng em vẫn ch.ết, anh đừng mắc lừa ông ấy.”
“Ha ha, mày vẫn còn lo cho nó, con trai à, con thật có phúc.”
Ông ta cười ha hả nhìn Gia Khánh. Anh nghiến răng ken két gầm lên như một con hổ đói.
“Bỏ cô ấy ra”
“Gia Khánh.”
Ân Di nhìn anh, cô biết rất rõ âm mưu của người này. Ông ta muốn Gia Khánh ch.ết để đổi mạng cho cô, đến khi anh ch.ết rồi, mạng cô không những không còn mà ngay cả Bảo Anh, Huyền Thi, Hoài Nam, Minh Huy và Quốc Hy đều không toàn mạng, cô không thể để chuyện này xảy ra.
Gia Khánh nhìn Ân Di, biểu hiện của cô rất lạ. Cô cười với anh, rất tươi, tay cô nắm chặt thứ gì đó, nói một câu sau đó bóp mạnh.
“Tạm biệt.”
“Bùm”